“Cô An gặp Bộ Hướng Đình ở quán cà phê, hai người nói chuyện rất lâu, lúc đó cô An giống như muốn khóc.” Bộ Dực Thành im lặng không nói gì.
Anh bối rối và không thể suy nghĩ bình thường.
Anh không biết tại sao An Chỉ Nguyệt lại nóng lòng đi tìm Bộ Hướng Đình, là cô thú nhận chuyện kết hôn của mình sao?
Nếu trường hợp đó, tại sao lại khóc?
Có phải là bất đắc dĩ, hay là …
Bộ Dực Thành không dám đoán, bởi vì khó chịu mà lồng ngực bị kéo căng, tựa hồ rất khó thở.
“Sếp, anh còn gì giao phó nữa không?”
Bộ Dực Thành chậm rãi giơ tay hất ý bảo cậu ra ngoài, cảm thấy khó chịu đến không nói ra lời Tâm trạng của Lạc Thập Thất cũng trở nên nặng nề.
Sếp của anh rất thích An Chỉ Nguyệt, nhưng người phụ nữ ấy lại không hiểu lòng anh ấy, điều này khiến anh ta rất khó xử, không biết phải làm thế nào để giúp sếp mình.
“Vậy thì tôi về trước.” Lạc Thập Thất hơi cúi đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa, Lạc Thập Thất khẽ thở dài rồi cất bước rời đi.
Lúc bước ra cửa thì thấy An Chỉ Nguyệt đang cầm một túi đồ.
“Xin chào, anh Lạc.” An Chỉ Nguyệt chào hỏi lịch sự, hơi gật đầu nhẹ: “Anh tới đây tìm anh Dực Thành sao?”
“Vâng, cô An, tôi tìm sếp bàn một số công việc kinh doanh”.
“Hay là ở lại ăn tối đi.
”An Chỉ Nguyệt lịch sự mời.
“Không, tôi còn có việc phải giải quyết, cám ơn.” Lạc Thập Thất cười gật đầu.
An Chỉ Nguyệt cũng gật đầu đáp lại.
Lạc Thập Thất chuẩn bị rời đi, An Chỉ Nguyệt đi được hai bước, Lạc Thập Thất đột nhiên không nhịn được quay đầu lại gọi An Chỉ Nguyệt lại: “Cô An.”
“Hả?” An Chỉ Nguyệt quay lại.
” Anh Lạc còn chuyện gì nữa sao? “
Đôi mắt Lạc Thập Thất trầm xuống, nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt muốn nói nhưng không nên lời.
An Chỉ Nguyệt đang nghi ngờ, nhìn thấy sự do dự của anh: “Anh Lạc, có điều gì không thể nói thẳng?.”
Lạc Thập Thất thở dài, liếc nhìn vào bên trong cửa, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô An,cậu chủ mới tiếp quản công việc thực sự rất bận, nhưng kể từ khi nhận được tin cô bị bắt giam, anh ấy đã bỏ hết công việc, bỏ thành phố, bỏ tất cả bạn bè và trở về đất nước mà anh ấy không còn chút tình cảm nào cả.
Anh ấy trở về không phải vì gia đình, cũng không trở về vì công việc mà trở về là vì cô An.”
” … ” Trong lòng An Chỉ Nguyệt như bị thắt lại, vừa khó chịu vừa cảm động.
Trên thực tế, cô đã biết điều đó.
Cô ấy đã hiểu, đã nhìn thấu và rất rõ ràng.
Chỉ là Lạc Thập Thất nói những điều này, khiến cô càng thêm chắc chắn mà thôi.
An Chỉ Nguyệt đột nhiên trở nên cay cay ở sống mũi, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
“Còn nữa…” Lạc Thập Thất nghiêm túc nói: “Tôi đã ở bên cậu chủ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ nào ở bên cạnh anh ấy.”
“Cảm ơn anh, anh Lạc.” An Chỉ Nguyệt ý cười thật đậm.
Trái tim ngọt ngào như mật, cô ngượng ngùng nói: “Tôi hiểu ý anh.”
“Đuọc rồi, tôi không làm phiền cô An nữa.”
An Chỉ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lo lắng bước lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng cà sâu lắng: “Anh Lạc, anh đã ở bên Anh Dực Thành nhiều năm như vậy, anh có biết anh ấy thích ăn gì, không thích ăn gì nhất không?”
Nghe được những lời quan tâm này, Lạc Thập Thất nở nụ cười hạnh phúc, hai mắt giãn ra vui mừng như một người đi: “Đương nhiên tôi biết, câu chủ không kén ăn, nhưng đặc biệt thích ăn cá.
Anh ấy không thích ăn rau mùi.”
Thật tình cờ là hôm nay cô cũng mua cá.
Khi nghe điều này, cô rất vui mừng và nhanh chóng cúi đầu: “Cảm ơn.”
Lạc Thập Thất: “Không cần cảm ơn, nếu có gì muốn biết thêm có thể gọi cho tôi.”.