Đêm yên tĩnh.
Bầu trời đầy sao đang tỏa sáng, ánh sáng trong phòng chiếu ra ngoài ban công, hai người lớn ngồi trên chiếc chiếu.
An Chỉ Nguyệt nằm trong vòng tay của Dực Thành, nép đầu vào cổ anh, anh nhắm mắt ngửi hương thơm từ cơ thể cô, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô, còn cô, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, tâm trạng bình lặng lạ thường.
“Ông xã, bạn của anh thật là may mắn.”
“Ai?”
“Kiều Huyền Thạc.”
“Ừm, anh nghĩ mình may mắn hơn khi cưới được em.” Dực Thành hít sâu một hơi, ôm chặt cô hơn.
“Em đang nói về việc anh ấy có thể có ba đứa con cùng một lúc.”
Dực Thành mím môi cười nhạt nói: “Em bây giờ thấy thì xem là may mắn, nhưng không rằng biết lúc đó tâm trạng của vợ chồng bọn họ, bởi vì cơ thể Nhược Hi yếu ớt, không thể mang thai ba, Huyền Thạc muốn bỏ bớt thai nhi, nhưng cô ấy không chịu, giữa họ lúc đó bởi vì việc này mà cũng không ít mâu thuẫn.”
“Nhưng số phận vẫn ưu ái cho họ.
Họ sinh một lúc ba người con trai, và họ chỉ mất một năm để hoàn thành việc mà người khác cần tận sáu năm mới hoàn thành.”
“Chúng ta cũng có thể.” Dực Thành thấp giọng, thổi khí nóng vào tai cô, giọng nói từ tính vô cùng quyến rũ.
Nghe thấy thế thân thể An Chỉ Nguyệt hơi ngưng lại, lo lắng co rụt đầu lại, ngượng ngùng thì thào: “Đừng làm rộn.”
“Tôi không có làm rộn, chỉ cần em muốn, thì sinh bao nhiêu con cũng được.
Nếu sinh từng đứa một thì chúng ta hãy chăm chỉ trong vài năm.
Nhưng nếu như em không muốn có con, thì chúng ta liền không sinh nữa.”
“Chúng ta thuận theo tự nhiên đi.”
An Chỉ Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, rũ mắt xuống, ngượng ngùng.
“Nghe lời em.” Dực Thành ôm vai cô, dụi vào trong ngực.
Anh nhắm mắt lại và xoa cổ cô, dụi người vào nhau, rồi hôn cô một cách lưu luyến.
“Ngứa.” An Chỉ Nguyệt thì thào, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Bộ Dực Thành bế cô bước nhanh đến giường lớn.
“A …” Bất ngờ bị nhấc bổng trên không trung khiến cô hoảng sợ, đặt hai tay lên vai anh, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh…”
“Vợ à muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
“Mới mười giờ.” An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nói: “Cũng không phải muộn.”
Bộ Dực Thành cười xấu xa, đè cô lên giường, bắt đầu cởi cúc áo cho cô, lẩm bẩm: “Chúng ta làm việc chính xong, chờ em ngủ thì hẳn là rạng sáng.”
“Anh …” An Chỉ Nguyệt đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì đã bị Bộ Dực Thành hôn.
Động tác của anh rất khẩn trương và điên cuồng.
Như thể không bao giờ là đủ, luôn duy trì sự thích thú đối với cô.
Trên giường, An Chỉ Nguyệt không thắng nổi người đàn ông này, nhu cầu của anh liên quan đến tuổi tác, có thể khiến cô đau eo, đau lưng, mất ngủ cả đêm, cả ngày hôm sau mệt mỏi không chịu được.
Đêm kéo dài triền miên và cực nóng bỏng.
Một tháng sau, An Chỉ Nguyệt phát hiện ra kinh nguyệt không đến.
Cô nghĩ rằng nó có thể bị trễ.
Cũng không có để ý quá.
Một người bạn ở nước ngoài của Dực Thành tên gọi Hách Nguyệt đã đưa vợ và con gái về Tịch Quốc để thăm bọn họ.
Bữa tiệc tổ chức tại nhà Kiều Huyền Thạc.
Trong khu vườn trống trải và xinh đẹp.
Kiều Huyền Thạc sinh ba con trai, Hách Nguyệt sinh đôi, năm đứa con vui đùa trong vườn, tiếng cười ngập trời xanh.
Mây trắng khoe sắc, hửng nắng, làn gió hiu hiu từ từ.
Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi.
Hách Nguyệt, Lam Tuyết.
Doãn Đạo, Lư Tiểu Nhã.
Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt.
Mọi người quây quần bên nhau, một bàn hình chữ nhật, đầy đồ ăn và rượu.
Trẻ em tụ tập chơi ở một nơi.
Người lớn nói chuyện và cười đùa cùng nhau, Nói đến hôn nhân, ba cặp ở đây là vợ chồng, mà Doãn Đạo và Lư Tiểu Nhã là tồn tại mối quan hệ gì ai cũng không đoán ra được.
Nhưng lần này mời Doãn Đạo đến, anh lại còn mang theo cả Lư Tiểu Nhã, thật khiến người ta kinh ngạc.
Kiều Huyền Thạc cười hỏi Doãn Đạo: “Quan hệ của hai người bây giờ thế nào?”
“Người yêu.”
“Bạn bè.”
Hai người đồng thanh đáp lại, Doãn Đạo trước, Lư Tiểu Nhã nói sau, hai người nhìn nhau, Doãn Đạo sắc mặt tối sầm lại, tỏ vẻ rất không hài lòng.
Lư Tiểu Nhã thè đầu lưỡi, dạ thưa cúi đầu xuống.
Những người khác mỉm cười, có thể thấy được sự mập mờ giữa hai người.
Cũng không đơn giản chỉ là bằng hữu, chỉ là Lữ Tiểu Nhã không chịu thừa nhận.
Vả lại, bây giờ Lư Tiểu Nhã sống ở nhà Doãn Đạo, cho thấy quan hệ bạn bè không đơn giản như vậy.
Điều này có chút là quá thận trọng.
“Em không ngại gọi chị là chị dâu đâu” Bạch Nhược Hi cười nhẹ nói.
Lư Tiểu Nhã lập tức đỏ mặt.
Bộ Dực Thành đưa nước ép cho An Chỉ Nguyệt, nói với mọi người: “Tốt hơn hết là nên tìm một thời gian thíċh hợp, một nơi đặc biệt đẹp, làm một hôn lễ tập thể đi.”
Việc này được bốn người đồng ý, Doãn Đạo vui mừng nhất: “Được rồi, tôi đồng ý.” Bất quá anh cũng tiết kiệm được lời cầu hôn, liền trực tiếp kết hôn.
Bạch Nhược Hi đứng dậy, “Mọi người nói chuyện đi, tôi đi qua xem mấy đứa nhỏ.”
Lam Tuyết cũng đứng lên, “Tôi đi giúp Nhược Hi, cô ấy không lo được.”
Sau đó, cả hai quay người và rời đi.
Lư Tiểu Nhã lo lắng đứng lên, nói: “Tôi đi phòng vệ sinh phía trên, mọi ngươi nói chuyện.”
“…” An Chỉ Nguyệt cũng xấu hổ, chậm rãi đứng lên.
Bộ Dực Thành lập tức nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cau mày nhìn cô: “Vợ, em còn không muốn sao?”
“Em chỉ đến xem và mang một ít trái cây cho những đứa trẻ thôi.” Nói xong, cô cầm đĩa hoa quả trên bàn quay đi với nụ cười trên môi.
“…”
Bốn người đàn ông nhìn nhau.
Vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Chẳng phải phụ nữ mong chờ đám cưới nhất sao?
Tại sao người phụ nữ của họ lại sợ phiền phức, luôn né tránh những điều này, ngại phiền phức, ngại vui, thậm chí là sợ hôn lễ?
“Cậu có hiểu tâm lý của bọn họ không?” Kiều Huyền Thạc nhìn Hách Nguyệt hỏi.
Hách Nguyệt lắc đầu.
Anh lại nhìn Doãn Đạo.
Doãn Đạo nói: “Có lẽ họ cảm thấy hạnh phúc đủ rồi, không cần tổ chức đám cưới.”
“Tôi nghĩ trong lòng họ chỉ có con, còn chồng không còn quan trọng nữa.” Bộ Dực Thành kết luận: “Tôi quyết định phải mất vài năm nữa mới có con.
Thế giới hai người với nhau còn chưa có đủ lại đã mất đi địa vị.”
Bộ Dực Thành vừa nói xong, Bạch Nhược Hi vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Anh Dực Thành, vợ của anh nôn trong phòng tắm, nhanh đi xem một chút.”
Bộ Dực Thành bước đi như một mũi tên chạy nhanh tới.
Những người khác lo lắng và hỏi liệu cô có ăn nhầm đồ ăn không.
Bạch Nhược Hi cười lẩm bẩm: “Chắc là có thai rồi.”
Những người khác đều sững sờ, chỉ dừng lại ba giây rồi phá lên cười.
Cái vả mặt này đến nhanh quá phải không?
end