Ngôn Tiêu Yến Yến

Tiêu Tử Bùi cũng không biết câu chuyện tình yêu của hắn đã truyền khắp kinh thành, truyền tới tận hoàng cung, rơi vào tai Tiêu Tránh. Buổi sáng bị cha đánh một hồi, hắn dồn hết tức tối sang người Ngôn Phi Mặc, nằm trên giường ngẫm nghĩ nên trả thù tên tiểu nhân này thế nào đây, nghĩ một lúc thì ngủ mất.

Giữa cơn hoảng hốt, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Phi Mặc bên một con suối nhỏ. Kinh vệ doanh đóng ở vùng ngoại thành, hai mặt là núi, lưng tựa vào kinh thành, nơi đóng quân có hai nhánh sông chảy qua, giao nhau rồi chảy tới kinh thành. Trên núi nước non đầy đủ, sau doanh là một dòng suối hẹp, nước suối sâu thẳm mà trong veo, lúc nhàn hạ bọn lính vẫn thích đến đây tắm táp.

“Giờ là lúc thao luyện, cậu lén chuồn ra đây làm gì?” Tiêu Tử Bùi cưỡi trên mình Kinh Lôi, từ trên cao nhìn xuống Ngôn Phi Mặc đang ngẩn người bên sông.

Ngôn Phi Mặc quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với hắn, ở trong quân doanh nhìn mấy đại nam nhân tục tằng cười lớn, Tiêu Tử Bùi không khỏi ngây người, hóa ra, nam nhân cũng có thể cười thanh tao đến vậy, thanh nhã lại thong dong.”Vị tướng quân này, quân doanh này quá lớn, tại hạ bị lạc đường thôi mà.” Giọng của Ngôn Phi Mặc rất êm tai, giữa sơn cốc u tĩnh lại càng thêm trong vắt.

Hắn nhảy từ lưng ngựa xuống, nghi ngờ hỏi: “Cậu là người của đội nào?”

“Tại hạ là thủ hạ công văn của Ngô Đô úy, họ Ngôn, tên một chữ Chỉ.” Hắn cười cười nói, thuận tay giật một chiếc lá cây, đặt lên miệng thổi vang, làn điệu du dương dễ nghe lạ thường.

“Trách không được tại sao cậu lại thanh tú đến vậy, hóa ra là văn thư,” Tiêu Tử Bùi vui vẻ đi sang, vỗ vỗ bờ vai của hắn, hắn lại vội vàng vọt sang một bên, cười cười nói: “Tướng quân, tối qua ta ngủ không quen nên bị sái cổ.”

Tiêu Tử Bùi tự nhiên lại thấy xấu hổ, vừa định chỉ đường về doanh địa cho hắn đã thấy mắt hắn sáng hẳn lên, nhảy nhót chỉ vào ngọn núi phía trên rồi nói: “Tướng quân, mau nhìn mau nhìn kìa, có con thỏ chạy tới đây!”

Tiêu Tử Bùi đảo mắt cũng thấy, quả nhiên, giữa cây cối um tùm có một con thỏ màu trắng, đôi mắt màu đỏ lườm lườm, khiếp đảm nhìn bọn họ, hắn chậm rãi rút mũi tên từ sau lưng ra, kéo cung, cài tên, đang định bắn thì lại thấy Ngôn Chỉ mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng chạy tới kéo tay hắn lại, mũi tên “veo” một tiếng, vọt lên giữa không trung, rơi thẳng vào rừng cây mất dạng, con thỏ kia tự cũng “vèo” một tiếng không thấy nữa.


Tiêu Tử Bùi quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, mà tên Ngôn Chỉ lại cười hì hì đáp: “Tướng quân à, nó từ đâu tới đây thì để nó chạy về đi, bụng của ngài nhỏ thế, nó nằm trong đó nhất định là khó chịu lắm đấy.”

“Vậy vừa rồi cậu kêu la cái gì, chẳng lẽ không phải muốn ăn thịt thỏ à?”

Ngôn Chỉ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta thấy vui thôi mà, ta chưa từng thấy thỏ, nên mới thấy ngạc nhiên. Không bằng vậy đi, ta tới nhà bếp trộm cái gì đó cho ngài xin lỗi nhé?”



Trong giấc mơ, Tiêu Tử Bùi thấy mình vui vẻ đi theo Ngôn Phi Mặc vào nhà bếp, gấp đến mức hốt hoảng hô to: “Tiêu Tử Bùi! Mày ngốc à, hắn đang lừa mày đấy, đừng đi, đi vào mày sẽ lọt bẫy!”

Tiếng kêu này như dồn hết toàn lực, Tiêu Tử Bùi cũng sực tỉnh khỏi cơn mơ, mở to hai mắt, Ngôn Phi Mặc không thấy, trước mắt chỉ là đệm chăn nhăn nhúm và gối đầu lộn xộn, hắn kinh ngạc ngây ngốc hồi lâu, khi đó không biết vì sao, hắn cực kì thích Ngôn Phi Mặc, cứ nghĩ hắn là một thư sinh văn nhược, ở trong quân doanh vẫn hết lòng quan tâm, ai mà ngờ đó là lôi chủ võ đài ở kinh thành mỗi năm một lần!

Nhất nghĩ đến đây, hắn lại càng giận dữ, thật tình quan tâm mà đối phương lại đề phòng xa cách, đúng là đồ tiểu nhân! Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tiêu Thiển vọng vào: “Gia, đại điện hạ tới đây gặp ngài, giờ đang ở trong thư phòng đấy ạ, gia mau dậy đi.”



Đại điện hạ Tiêu Hồng lớn hơn Tiêu Tử Bùi một tuổi, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đọc sách, từ nhỏ hai người đã không vừa mắt nhau, theo Phương thái sư học tập vẫn luôn ganh trên ganh dưới, sau khi hết học vẫn quay lại đánh nhau, Tiêu Hồng không đánh lại Tiêu Tử Bùi, cho nên hắn đi nhờ nhiều người ngầm giúp, Tiêu Tử Bùi chịu không ít thiệt thòi; sau đó Tiêu Tử Bùi theo học võ với Trình lão tướng quân, cơ hội gặp mặt của hai người dần ít đi, tuổi cũng lớn, gặp mặt cứ khách khách khí khí. Sau khi thành niên, Tiêu Hồng được phân Tín vương phủ, quan hệ với Tiêu Tử Bùi cũng dần thêm thân thiện, thỉnh thoảng sẽ mời hắn đến quý phủ uống trà xem diễn.


Tiêu Hồng kế thừa dung mạo của Phùng quý phi, diện mạo tuấn mỹ nhưng lại khá dịu dàng, vừa thấy Tiêu Tử Bùi đã cười to ha hả: “Cung hỉ nhé Tử Bùi, nghe nói khanh tìm được ý trung nhân à.”

Tiêu Tử Bùi tức tối: “Điện hạ đừng vội giễu cợt ta, ai đồn thế, ta mà biết thì sẽ làm thịt hắn.”

Tiêu Hồng nhịn cười hỏi: “Hóa ra là đồn à? Trách không được, ta cứ nghĩ phong lưu phóng khoáng như Tử Bùi sao lại thay đổi thế, không yêu hồng trang thích lục nhan nữa rồi.”

Tiêu Tử Bùi vỗ bàn, ấm trà phía trên cũng rung hết cả lên: “Ta đi làm thịt tên Ngôn Phi Mặc kia, Tiêu Thiển, nhanh chuẩn bị ngựa, ta tìm hắn đánh một trận mới được!”

Tiêu Hồng ha ha cười, hỏi: “Sao Tử Bùi cứ đụng tới chuyện của hắn là mất hết đúng mực vậy, Ngôn Phi Mặc kia gian manh thế nào đâu phải khanh không biết, đến lúc đó cửa lớn nhà hắn mà đổ khanh cũng không yên, đứng trước cửa khiêu chiến thì lại bị người ta đồn thổi? Đến lúc đó còn bị Ngũ thúc đánh nữa đấy.”

Tiêu Tử Bùi thoáng rùng mình, nhìn Tiêu Hồng nghi ngờ hỏi: “Điện hạ có diệu pháp gì sao?”

Tiêu Hồng cười bí hiểm, ghé sát vào tai hắn rồi nói: “Lấy lùi để tiến, lạt mềm buộc chặt, Tử Bùi, tên Ngôn Phi Mặc này lai lịch kì lạ, chắc chắn hắn có giấu nhiều điều khuất tất, cổ nhân nói rất đúng, đánh xà phải đánh bảy tấc, nếu khanh tìm được bí mật của hắn rồi, Ngôn Phi Mặc muốn tròn hay dẹp không phải là do khanh quyết định hay sao?”



Lúc Ngôn Phi Mặc đi ra khỏi hoàng cung đã là quá giờ Thân, trên đường lại tình cờ gặp lại Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả, nhận lời lần sau đi hành cung săn bắn với cậu bé, khi đó Tiểu Hoàng tử mới vui vẻ cho hắn đi về. Thời tiết ngày thu ở kinh thành khá hợp lòng người, gió thổi lướt qua mang theo mùi hoa quế nồng nàn ngan ngát, Ngôn Phi Mặc không cưỡi ngựa, cứ thế dắt con ngựa trắng của mình thủng thẳng đi giữa ngã tư đường, hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm hoi.


Không biết tại sao, con bạch mã của hắn hí lên, Ngôn Phi Mặc vuốt vuốt bộ lông của nó, chiều chuộng nói: “Tiểu Ngân, ở kinh thành lâu giờ ngốc rồi hả? Phải không.”

Bạch mã buồn buồn đạp chân, ngưỡng cổ về phía trước, Ngôn Phi Mặc nhìn theo thì thấy Tiêu Tử Bùi cũng đang dắt Phi Lôi mỉm cười về phía này.

Ngôn Phi Mặc sửng sốt, hắn không nghĩ Tiêu Tử Bùi có thể can đảm ra khỏi vương phủ, lại còn chào hỏi hắn trước mắt bao nhiêu người. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng vui tươi hớn hở đi tới, vô cùng thân thiết nói: “Tử Bùi, nghe nói huynh bị Khánh vương gia đánh một trận nặng lắm à, ta đang định tới vương phủ thăm huynh đấy.”

Tiêu Tử Bùi nghe xong lòng dạ đột nhiên lại co rúm một hồi, trên mặt vẫn vờ như lơ đễnh: “Phụ vương có đánh thì cũng chỉ là gãi ngứa thôi mà, nếu không mẫu phi ta sẽ liều mạng với ông ấy chứ. Thế đệ thì sao, vừa mới từ trong cung ra à, không bị Hoàng hậu nương nương phạt quỳ chứ, cơ thể đệ thế kia phạt quỳ một ngày sao chịu nổi, không bằng để ta đi cầu xin giúp đệ.”

“Sao ta dám làm phiền Tử Bùi chứ, nếu huynh xảy ra chuyện gì trong cung, Vũ lâm quân ta đây không phải cũng bị Khánh vương gia lột da à!”

“Cha ta sao có thể ra tay với Ngôn đệ được? Ngôn đệ là tâm phúc ở trong cung, chân mà giẫm một cái, cả hoàng thành này đều phải rung ba lượt đấy!”

Hai người cứ thế nhìn nhau, trong mắt như có pháo lửa nổ văng tưng bừng tung tóe, nhìn một lúc lại cùng nhau cười ha hả.

Từ hoàng cung đến Ngôn phủ cách cũng không xa, hai người dắt ngựa cùng nhau tản bước trên đường cái, một người tao nhã, một người tuấn lãng oai hùng, khiến cho người bên đường ai ai cũng phải liếc mắt nhìn xem. Người trong kinh thành đâu xa lạ gì với họ, có người quen mặt còn cười cười nhìn nhau chào hỏi, giọng điệu đầy vẻ mập mờ.

“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay sao hai vị lại đi cùng nhau thế?”

“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay sắc mặt hai vị đều tốt nhỉ!”


“Ngôn đại nhân, Tiêu Tướng quân, hôm nay thời tiết đẹp ghê ta!”

Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, không khỏi dở khóc dở cười, đành phải gật đầu lung tung, bước chân nhanh hơn một chút, chỉ mong người bên cạnh không chịu nổi mà giục ngựa rời đi. Thế mà không hiểu sao hôm nay Tiêu Tử Bùi như uống nhầm thuốc gì, tuy trên mặt có hơi cứng ngắc, nhưng hắn vẫn lầm lì đi thẳng về Ngôn phủ.

Vừa đến cửa nhà, trong lòng Ngôn Phi Mặc thở phào một hơi, cười tủm tỉm chắp tay chào hắn: “Đa tạ Tử Bùi đi cùng ta hồi phủ. Nhưng mà hôm nay Tử Bùi hưng trí như vậy chắc không phải là vì trong vương phủ không có chỗ cho huynh dung chân chứ?”

Tiêu Tử Bùi làm như không nhận ra ý châm chọc trong lời nói đó, hắn thở dài một hơi, u buồn nói: “Tử Bùi, tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, đệ phải chịu trách nhiệm với ta đấy, như vậy đi, chúng ta vào phủ rồi nói kĩ hơn.” Nói xong, hắn đưa Kinh Lôi cho môn đồng, rồi bước nhanh vào phủ.

“A, huynh, huynh đợi chút!” Ngôn Phi Mặc có phần hốt hoảng, hắn mà đi vào, nhỡ Thính Vân lao ra ẩu đả thì hắn biết làm sao! Ngôn Phi Mặc tung người ngăn chặn phía trước Tiêu Tử Bùi, ngượng ngùng cười nói: “Tiêu Tướng quân, trong phủ tại hạ khá tiết kiệm, không bằng vậy đi, chúng ta ra bên ngoài uống một chén nhé.”

Mắt Tiêu Tử Bùi sáng hẳn lên, giữ chặt cánh tay Ngôn Phi Mặc lay lay: “Phi Mặc đệ khách khí quá đi, nghe Vũ Dương nói, trong viện nhà đệ có một cây Hạnh Hoa, đệ đó! Đi! Đi, vào lấy nước mơ trong vương phủ ra uống đi…”

Ngôn Phi Mặc theo bản năng vội hất tay ra, đang muốn phát lực thì lại thấy Tiêu Tử Bùi nheo nheo mắt, hàm răng vừa nghiến vừa than: “Ngôn đại nhân à, tại hạ mới nhị phẩm thôi mà, không nhiều không ít hơn huynh, chỉ cao hơn hai cấp. Ở trên đường lớn mà dùng dằng như vậy, chỉ sợ không hay lắm?”

Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, dần dần mới khẽ cười: “Tử Bùi hay nói giỡn quá, tại hạ ngóng trông huynh tới phủ nâng cốc chuyện trò đã lâu, hôm nay rốt cục cũng được như ý nguyện, Ngôn Thất, còn thất thần gì nữa, mau đánh xe ngựa đi, nói tiểu vương gia muốn đem hầm rượu chuyển đến Ngôn phủ, một vò cũng không được sót! Khánh vương gia có hỏi thì nói là hôm nay tiểu vương gia ở lại Ngôn phủ, không say không về!”

Nói xong, hắn đưa tay ra cầm lấy bàn tay to của Tiêu Tử Bùi, tay hắn khô ráo mà mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, trong lòng bàn tay đầy những vết chai do ngày đêm luyện binh học võ. Lòng Ngôn Phi Mặc bất giác nảy lên, không nghĩ ngợi thêm gì nữa, cứ thế lôi hắn vào trong Ngôn phủ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận