Ngôn Tiêu Yến Yến

Tiếng chiêng trống ồn ào huyên náo, lúc giăng đèn kết hoa, Tiêu Tử Bùi vẫn không sao tin được, hệt như đang đi lạc giữa màn sương: hôm nay mình thành thân rồi, thành thân cùng nữ tử mình tâm tâm niệm niệm!

Kiền vương điện hạ Đại Diễn, Phiêu Kị đại tướng quân thành thân, nghi thức tất nhiên phải rườm rà đầy đủ, cũng náo nhiệt ồn ã vô cùng. Lễ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, làm hết cũng phải mười ngày nửa tháng, hơn nữa còn tốn thời gian để chuẩn bị sính lễ và đồ cưới, tổng cộng lại cũng phải ròng rã mấy tháng trời, nhưng Tiêu Tử Bùi lại quyết định làm chung, giải quyết toàn bộ chỉ trong vòng nửa tháng.

Ngôn Nhạc Chi vốn còn muốn sắc phong cho Ngôn Chỉ trước lúc thành thân, đưa nàng vào cung ở một vài ngày, nhưng Ngôn Chỉ lại khéo léo từ chối, mang danh hào công chúa vào chẳng khác nào trói chân trói tay, chắc là đau đầu lắm.

Tiêu Tử Bùi biết chuyện thì càng yên lòng hơn: có mấy trưởng bối dặn dò, trước khi kết hôn hai người không được gặp mặt, làm hết các lễ sắc phong đại điển không biết phải kéo dài bao lâu, làm sao mà hắn chịu đựng được.

Hôm nay rốt cục cũng đến ngày cưới giai nhân, sáng sớm Tiêu Tử Bùi còn nổi điên một bận, bảo Tiêu Thiển chạy đến Ngôn phủ cách vách nhìn xem, cuối cùng hắn còn tự mình đứng trên tường rào, lo lắng hỏi: “Tiểu Chỉ! Tiểu Chỉ nàng có ở đó không?”

Phía bên kia bức tường vang lên tiếng cười khanh khách, nhóm thị nữ và ma ma cười nghiêng cười ngả, líu ríu nói: “Tân lang à, tân nương tử đâu mất rồi ấy, không nhìn thấy được đâu.”

“Tân lang này, tân nương tử nói, ngài yên lặng giùm đi, nếu không nàng sẽ bỏ đi đó.”

“Tân lang, mau hối lộ bọn ta đi, nếu không mọi người giấu tân nương tử đi đấy.”



Tiêu Tử Bùi bực bội đứng trên bức tường một hồi lâu, nhưng chờ mãi lại chẳng nghe thấy tiếng Ngôn Chỉ.

Chỉ chốc lát sau, Khánh vương phủ phái người đến thúc giục, Tiêu Tử Bùi đành phải vội vàng chạy đến phủ bên kia, phụ vương và mẫu phi giày vò hắn một lúc lâu, cuối cùng mới khoác lên mình một bộ hỉ phục, thần thái sáng láng dẫn đội đón dâu đi thẳng đến hướng Ngôn phủ.

Dọc theo đường đi, đội danh dự, đội nhạc trống đi đầu phía trước, đội ngữ đón dâu ở giữa, làm theo nghi thức đón Vương phi, phía sau là đoàn quà lễ, kéo dài khoảng độ vài dặm đường.

Trong giây phút Ngôn Chỉ mang mũ phượng khăn voan đi ra ngoài Ngôn phủ, lòng Tiêu Tử Bùi như có gì đánh trúng: nhữ tử áo trắng bay bay như trích tiên ngày ấy, giờ nàng khoác trên mình một bộ giá y màu đỏ rực, khăn voan hồng, được người ta đỡ từ trong phòng đi ra, trong nháy mắt đó, lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xoay người xuống ngựa rồi chạy vội tới bên Ngôn Chỉ.

Các hạ nhân bên cạnh hoảng tới mức giậm chân, vội vàng chạy theo sau Tiêu Tử Bùi, thấp giọng nói: “Vương gia! Vương gia, thế này không hợp lễ tiết đâu! Giờ phải tuyên đọc chiếu thư tứ hôn, nhận Vương phi sắc phong!”

Tiêu Tử Bùi chẳng buồn để ý nói: “Ai phong thì phong, ai đọc cứ đọc thôi, ta và Vương phi của ta cùng nhau tiếp chỉ.”

“Chưa phải là Vương phi của ngài mà!” Hạ nhân nọ chảy mồ hôi đầy đầu, cầu xin nói, “Vương gia của ta ơi, ngài chờ một lát thôi, một lát thôi!”

Tiêu Tử Bùi đành phải dừng bước, nghe thái giám tuyên đọc chiếu thư, đưa kim sách kia cho Ngôn Chỉ, khi ấy hắn mới tiến lên từng bước, ôm ngang Ngôn Chỉ lên, thấp giọng: “Tiểu Chỉ, ta cưới được nàng rồi!”

Đoàn đón dâu vội nhắc: “Vương gia, không phải ngài ôm đâu! Phải để cữu lão gia ôm!”

“Dong dài!” Tiêu Tử Bùi trừng mắt liếc mấy người một cái, ôm Ngôn Chỉ lên kiệu, lại lưu luyến không nỡ buông tay: đã hơn nửa tháng hắn không gặp Ngôn Chỉ rồi.

Ngôn Chỉ vừa thẹn lại bực, nàng nhẹ nhàng nhéo Tiêu Tử Bùi một phen, khi ấy Tiêu Tử Bùi mới giật mình tỉnh lại, đặt nàng vào trong kiệu.

Pháo mừng vang lên, chiêng trống rền vang, vương phủ trải thảm đỏ dài hơn cả dặm, nô tài bốn phía đi phân phát kẹo mừng, tiền đồng vung vãi giữa không trung, đám đông trẻ con chen nhau giành giật, náo nhiệt vô cùng.

Cả người Tiêu Tử Bùi choáng váng hết cả rồi, đứng trước cửa vương phủ, nhìn Ngôn Chỉ chậm rãi bước qua yên ngựa, nhảy chậu than, rồi đi sang phía hắn, chúng nô tài lại sợ hắn làm ra chuyện gì kinh người đáng sợ, họ chạy nhanh nhắc nhở: “Vương gia, tới nghênh đón vào nhà đi, không lại trễ giờ lành bái đường.”

Lòng Tiêu Tử Bùi thoáng rung lên, liên tục gật đầu: “Bà nói bao nhiêu câu mà được mỗi câu này xuôi tai”.

Trong đại đường Khánh vương phủ đã tập trung đông tử tôn thất thân bằng, phu thê Khánh vương ngồi ở một bên, Tiêu Tử Bùi vui vẻ nghe theo sắp xếp của mama, dẫn Ngôn Chỉ cùng nhau quỳ gối bái thiên địa, rồi lại cười toe tóe bái vợ chồng Khánh vương, đến cuối cùng, lúc đôi phu thê cùng nhau giao bái, đột nhiên Tiêu Tử Bùi lại đứng thẳng người lên, lo lắng gọi: “Tiểu Chỉ?”

Người chủ trì choáng váng nhắc nhở hắn: “Vương gia, phu thê giao bái xong mới có thể kết thúc buổi lễ.”

Ngôn Chỉ được che bằng khăn voan màu đỏ, không nhìn thấy mặt, nàng im lặng đứng đối diện với hắn, khiến Tiêu Tử Bùi lại cảm thấy hoang mang, hắn đi tới phía trước: “Cho ta nhìn một cái thôi là được rồi.”

Mama vội vàng giữ chặt hắn lại, hoảng hốt đến mức suýt gọi cả tổ tông người kia ra: “Vương gia, không mở khăn voan được, đến động phòng mới được mà, ngài muốn lấy mạng già của ta sao!”

Tiêu Tử Bùi sao mà chịu được, nhỡ vào động phòng mới phát hiện cưới nhầm người rồi thì sao! “Không được, ta muốn xem một chút, nếu không ta thấy bất an lắm.” Hắn kiên trì nói.

Mấy nô tì bên cạnh tân nương không kìm được bật cười, chiếc khăn voan đỏ rực của tân nương cũng thoáng run lên, chợt, một giọng nói chất chứa ý cười khe khẽ vang lên: “Ngốc!”

Giọng nói này dù có hóa thành tro bụi Tiêu Tử Bùi cũng nghe ra được, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, to miệng cười với người chủ trì: “Nhanh chút đi, phu thê giao bái thôi!”

Khó khăn lắm mới nghe được câu “đưa vào động phòng”, Tiêu Tử Bùi bước nhanh nắm lấy tay Ngôn Chỉ, nhóm phù dâu lại tiếp tục nhắc nhở: “Vương gia, Vương gia chậm một chút, Vương gia, còn phải chiêu đãi tân khách nữa…”

Tiêu Tử Bùi mắt điếc tai ngơ, thấy sắp đến tân phòng rồi, ai ngờ một đám người từ đâu lao tới, dẫn đầu là Phương Tư Du với vẻ mặt gian tà: “Mời tân nương tử vào, tân lang dừng bước đã!”

Tiêu Tử Bùi còn muốn vào trong, nhưng lại bị mấy người này chặn lại, ngăn cách giữa hắn và Ngôn Chỉ, còn đẩy người về phía mấy bàn rượu kia.

Tiêu Tử Bùi căm phẫn nói: “Tư Du, đệ cứ chờ xem, tới lúc đệ tân hôn, ta sẽ cho đệ cả đêm không được ngủ”.

Phương Tư Du vỗ ngực, sảng khoái nói: “Tử Bùi, đệ sợ quá, xem ra hôm nay để phải uống với huynh cả đêm rồi, không thì sao mà đủ.”

Phong Vũ Dương đứng bên cười ha hả: “Tư Du, thêm ta nữa, ai bảo cái gì tốt cũng bị tên này chiếm hết chứ.”

Các huynh đệ bằng hữu trong nhóm cũng ồn ào cả lên, chỉ chốc lát sau đã kéo nhau ra nơi yến tiệc.

Hỉ yến của vương công quý tộc, có rất nhiều trưởng bối và triều thần, Tiêu Tử Bùi kính rượu một lượt xong cũng đã ngà ngà say, nhưng khi đến bàn của Phương Tư Du thì không sao thoát được, Tiêu Khả phấn chấn bừng bừng, cũng chạy sang bàn thần tử, nâng cốc hết chén này đến chén khác, nào là song hỷ lâm môn, tam sao xán hộ, nào là chúc có tin vui, cửu thiên lãm nguyệt, ngay cả Khánh vương gia và Phương thái sư tới khuyên can đều bị đẩy quay về, mãi đến khi Tiêu Tử Bùi “Rầm” một tiếng ngã nhào trên bàn, Phương Tư Du mới nhận ra đại sự không ổn: sao tên tiểu tử này lại vô dụng thế chứ? Chỉ sợ Hiểu Phong biết, sẽ vặt đầu hắn luôn.

Rốt cục Tiêu Thiển cũng chen chúc được chạy tới bên cạnh Tiêu Tử Bùi, ồn ào nói: “Ai nha, công tử uống say rồi, Phương công tử, Phong đại nhân, mọi người nghỉ ngơi đi, ta dìu công tử đi nghỉ một lát nhé.” Nói xong không đợi họ phản ứng kịp, hắn đã dìu Tiêu Tử Bùi lên lưng, lao thẳng ra ngoài nhanh như chớp.

Phương Tư Du nhìn theo bóng hai người họ, vỗ vỗ Phong Vũ Dương, nghi ngờ hỏi: “Vũ Dương, hay tên này giả vờ nhỉ?”

Phong Vũ Dương cười cười: “Tư Du, giả là thật mà thật cũng là giả, hiếm khi được dịp hồ đồ, không cần phải rõ ràng đến thế.”

Tiêu Tử Bùi tựa vào lưng Tiêu Thiển, nhắm mắt lại hỏi: “Thoát được chưa?”

Tiêu Thiển cười ha hả nói: “Thoát được rồi, công tử nham hiểm quá.”

“Hừ, đối phó với mấy tên này không nham hiểm sao được.” Tiêu Tử Bùi đã chuẩn bị kế sách này từ sớm, uống một nửa rượu một nửa nước, người ta rót là rượu, mình tự rót là nước, sợ bị họ đoán được nên hắn đã đánh dấu kí hiệu lên trên một số bình, bình nào là nước, bình nào là rượu, khi nào thì nên đổ bình nào, còn luyện đi luyện lại mấy lần.

Tiêu Thiển là tâm phúc của Tiêu Tử Bùi, không thể tham gia vào mấy chuyện treo đầu dê bán thịt chó thế này được, tránh cho mấy tên kia nghi ngờ, cho nên Tiêu Thiển chỉ phụ trách màn kịch cuối cùng, dìu Tiêu Tử Bùi đi ra. Vì thế, trong suốt nửa tháng qua, Tiêu Thiển phải vác nặng chạy hơn mười lý, luyện tập hằng ngày, rốt cục bây giờ hắn có thể lưng đeo trăm cân mà không buồn hổn hển.

Khó khăn lắm mới tới được bên ngoài tân phòng, hắn thấy Hiểu Phong và Thính Vân đã chờ sẵn trước cửa, nhìn Tiêu Tử Bùi đi đến, nhưng lại không có ý tránh ra.

Tiêu Tử Bùi nghiêm mặt nói: “Hai vị muội muội, hai người đang đùa đấy à? Cô nương nhà hai vị đang sốt ruột chờ bên trong đó, nhanh cho ta vào đi.”

Hiểu Phong che miệng cười: “Tiêu Tướng quân, chúng ta trông ngóng ngày này đã lâu, tuy các tỷ muội trong cốc không thể tới tham dự được, nhưng mọi người có dặn bọn muội, nhất định không được cho tướng quân vào động phòng quá dễ”.

Mắt Thính Vân ánh lên nét cười, đưa một túi hương tới, phía trên có thêu thành một hình đồng tâm, còn đưa thêm một sợi dây tơ hồng cho hắn: “Tiêu Tướng quân, mời tướng quân xâu sợi dây tơ hồng này qua kim, đừng để cô nương nhà chúng ta chờ lâu, nếu không tối nay ta sẽ ở bên cô nương đó”.

Tiêu Tử Bùi nhất thời choáng váng, thêu hết cái này phải đến gần trăm cái lỗ, lỗ kim thì nhỏ, chỉ thì to, thế này biết thêu tới khi nào!

Thính Vân đắc ý nhìn hắn vò đầu bứt tai, trêu chọc nói: “Tiêu Tướng quân, ngài uống nhiều rượu mừng quá hả? Hay là để Hiểu Phong làm cho ngài tỉnh rượu trước.”

Đôi mắt Tiêu Tử Bùi đảo quanh, hai tay liến thoắn, chưa đến một nén nhang, hắn đã đưa trả túi hương cho Thính Vân, cười hì hì nói: “Xong rồi xong rồi, hồng tâm này là Tiểu Chỉ, tơ hồng này chính là ta, ta đã xâu nàng lại chặt lắm rồi, cả đời này sẽ không tháo được, đa tạ cát ngôn của Vân muội muội, ngại quá ngại quá!”

Thính Vân thấy Tiêu Tử Bùi đã xâu tơ hồng qua hết vòng đồng tâm, từ dưới lên trên, kết thành một chiếc vòng đều đặn, hình đồng tâm cũng rất đẹp, nàng đờ người cứng lưỡi: “Tướng quân ngài xấu lắm!”

“Xấu gì đây? Không phải nói chỉ cần xâu qua là được à, nàng đâu có nói nhất định phải xâu chỉ qua kim!” Tiêu Tử Bùi đúng lý hợp tình nói.

Thính Vân nghẹn lời, Hiểu Phong bên cạnh đành phải khoát tay, nói: “Còn ta nữa mà, Thính Vân đừng vội. Ta có một câu đối, tướng quân thử xem.”

Tiêu Thiển cạnh bên cũng bực mình nóng nảy: “Hiểu Phong cô nương, ngài cố ý làm khó công tử nhà ta à, từ trước tới giờ công tử có thích mấy chuyện nho nhã này đâu.”

Hiểu Phong cười ngọt: “Giờ mà không làm khó ngài ấy thì biết chờ đến bao giờ?” Nói xong, nàng khụ khụ một tiếng, nói: “Hỉ thiến chỉ lan úc úc dẫn phượng khứ.” Vế trên ý chỉ tên của Ngôn Chỉ, ý nói Tiêu Tử Bùi là phượng, đúng là rất hay, câu này Hiểu Phong đã tới nhờ Phong Vũ Dương ra đề, giờ lấy ra dùng để làm khó Tiêu Tử Bùi chứ đâu.

Tiêu Tử Bùi cau mày, hắn thong thả đi vài bước, lúc quay người lại, trên mặt đầy ý cười, Hiểu Phong đột nhiên cảm thấy không ổn rồi, vừa định đổi ý, đã nghe Tiêu Tử Bùi ngâm câu: “Hân văn tiêu thanh miểu miểu cầu hoàng lai”.

Hiểu Phong ngẩn ngơ, sau đó thì tức đến giậm chân: “Ngài xấu lắm, có phải ngài đi xin Phong đại nhân không?”

Tiêu Tử Bùi rung đùi đắc ý nói: “Sai rồi, ta có phải là Phương Tư Du đâu, sao có thể làm con sâu trong bụng cô nương được? Hiểu Phong, nhanh tránh ra đi, đừng làm trễ xuân tiêu một khắc ngàn vàng của ta nữa.” Nói xong, tay hắn đặt lên cánh cửa, đẩy cửa bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui