ngôn Tình Án Tử

- ----

1

Có một ngày Lưu Ninh Hoan uống say, đột nhiên yên lặng rơi lệ.

Tề Ngoạn hỏi nàng vì sao.

Nàng hỏi: "Tại sao Bá Ước không được phong ấn?"

Tề Ngoạn đang muốn bóp mũi rời đi, nàng đột nhiên vỗ đùi: "Ta muốn phong hắn làm hoàng đế!"

Tề Ngoạn kêu Vương phu mang người đi: "Chỉ có hai hạt lạc, cũng không đến mức cho uống thành như vậy.”

Tuy nói như thế, nhưng ý định lập nhị đế (hoàng đế thứ hai) trong lòng Lưu Ninh Hoan không c..hết.

Ngày hôm sau, nàng cho đặt thêm một long ỷ bên cạnh long ỷ của mình.

Các vị thần khóc ngất.

Vương phu lúc đó đứng ở vị trí thứ nhất trong võ quan.

Hắn liếc long ỷ kia, không mặn không nhạt nói: "Để thần ngồi ở đó làm gì?"

Mấy năm sau, vì sự kiên trì của Lưu Ninh Hoan, mọi người không chịu nổi phiền phức, đành để Vương phu từ dưới ngồi lên, thì cũng chỉ vài bước chân thôi mà.

Nhưng từ đó truyền thống Nhị thánh lâm triều lại được bảo lưu, trở thành gia huấn của tổ tông.

Nghe nói người duy nhất không vui trong toàn bộ chuyện này chính là Vương phu.

Hắn vốn đang êm đẹp, đứng ở hàng thứ nhất, mỗi ngày chỉ cần đối diện với bệ hạ, bây giờ chuyển thành đối diện với gián quan, muốn nhìn bệ hạ phải quay đầu.

Từ đó về sau mỗi lần bắt cá (摸魚: làm việc riêng trong giờ làm), đều được ghi lại trên chú thích sinh hoạt thường ngày.

Theo thống kê, thất thần hơn một ngàn lần, là quán quân các đời Vương phu bắt cá.

2

Trước khi cưới bệ hạ, Vương phu vẫn rất đơn giản.

Không có trạch viện của mình, cũng không có bất kỳ cơ thiếp nào.

Hắn nhạt nhẽo như thế, Hoàng lão Trụ quốc nhờ thái y đi bắt mạch cho hắn: "Có phải lúc rơi vào tay Hiến vương...... bị thương khiến... tuổi còn trẻ, nhưng không được?"

Thái y sờ sờ râu: "Ta thấy thận chỉ hơi yếu, nhưng không nghiêm trọng lắm, mỗi ngày ăn hai quả hạch đào sẽ tốt thôi, sau này tướng quân đừng nghĩ mình còn trẻ mà ngày nào cũng thẩm du nhé."

Hoàng lão Trụ quốc: "Hả?”

Vương phu nhẹ nhành buông tay áo: “Lang băm.”

Thái y: "Bị thương đừng tới tìm ta.”

Hoàng lão Trụ quốc cảm thấy Vương phu đều cô đơn như vậy, cũng không tốt, cho nên đưa cho Vương phu hai mỹ nữ, liền bị từ chối luôn ngoài cửa.

Vương phu xúc động nói: "Thân thể tám thước, đã hứa với đất nước, cũng hứa với quân vương.”

Hoàng lão Trụ quốc: "Bội phục, bội phục!” Rồi quay đầu ngẫm lại lại cảm thấy có chỗ nào không đúng: [Tại sao hứa với quân vương lại phải cấm dục?]

Đúng lúc Lưu Ninh Hoan từ ngoài cửa đi qua, trăng sao chiếu rọi, hai đầu lông mày anh dũng bừng bừng.

Sau đó đột nhiên lấy ra một cái gương nhỏ, hết sức tự nhiên bôi chút mỡ, bôi xong tiếp tục cùng đại tướng thương thảo kế sách đối địch.

Hoàng lão Trụ quốc: "À......”, cảm giác như biết được điều gì đó.

Sau đó.

Đế hậu đại hôn.

Hoàng lão Trụ quốc uống rượu dâng của Đế hậu, không khỏi cảm khái: "Hài tử cũng đã trưởng thành...... Khụ khụ, lão cũng nên cáo lão hồi hương.”

Hoàng lão Trụ quốc chân trước vừa đi, chân sau liền nhận được thư cầu cứu của Từ Lương.

Đế Hậu mười ngày không lâm triều!

Hoàng đế không đến, Đại tướng quân cũng không đến!

Văn võ bá quan mỗi ngày lên triều, không một bóng người!

Triều đình và dân chúng khiếp sợ! Quần thần dâng tấu chương!

Hoàng lão Trụ quốc là nguyên lão tứ triều, được mời trở về, mang theo thư gián của văn võ bá quan, gõ cửa cung điện Chiêu Dương.

Người mở cửa là Vương phu, khoác áo rụt rè, nửa lộ mặt: "Có chuyện gì."

Hoàng lão Trụ quốc: "Ngài còn mặt mũi hỏi sao?”

Vương phu trầm mặc không nói.

Hoàng lão Trụ quốc: "Còn tiếp tục như vậy tất cả mọi người cho rằng ngài uy hiếp thiên tử để lệnh chư hầu!"

Vương phu vẫn trầm mặc không nói.

Hoàng lão Trụ quốc: "Nam nhân, phải tiết chế!”

Vương phu: "Tân hôn, không thể thông cảm một chút sao?"

Hoàng lão Trụ quốc: "Quần thần đều quỳ bên ngoài, ngài đi nói bọn họ thông cảm một chút đi.”

Vương phu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng tiếc nuối thở dài.

Hoàng lão Trụ quốc: "Đã mười ngày rồi, ngài thở dài cái gì!"

Sau đó, Lưu Ninh Hoan gửi cho Hoàng lão Trụ quốc thuốc trường sinh, có thể bảo vệ tính mạng con cháu Hoàng tộc.

Hoàng lão Trụ quốc: "Vô duyên vô cớ, tại sao bệ hạ lại ban cho thần thứ quý giá như vậy?"

Lưu Ninh Hoan nghiêm nghị nói: "Ái khanh đã cứu mạng trẫm, trẫm vĩnh viễn không quên.”

Hoàng lão Trụ quốc:?

Hoàng lão Trụ quốc đến c..hết vẫn còn suy nghĩ.

Đêm đó, Bá Ước đã làm gì?

3

Vương phu cả đời tận sức kéo dài thời gian nghỉ ngơi.

Khi lập triều, cứ bảy ngày thì nghỉ một ngày.

Vương phu thượng vị sau, đầu tiên là dâng thư mỗi bảy ngày phải nghỉ hai ngày, ít nhất hai ngày.

Sau đó đề nghị mỗi dịp lễ lớn thì nghỉ bảy ngày.

Cuối cùng phát triển đến mỗi tiết khí đều phải nghỉ ba ngày.

(tiết khí: như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí... một năm có 24 tiết khí)

Hoàng lão Trụ quốc: "Nam nhân, phải tiết chế!”

4

Lưu Ninh Hoan vào động phòng cười nói: "Bá Ước, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ dạy ngươi.”

Lưu Ninh Hoan lúc động phòng nước mắt rơi đầy mặt: "Ca ca, ta sai rồi huhuhu, ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, hôm nay ta có việc phải đi trước..."

Đương nhiên là không thành công.

Thị vệ tiền điện suốt đêm gửi thư hỏi cấp trên: “Tình huống Vương phu ôm cổ bệ hạ ấn lên tường thì phải xử lý như thế nào?”

“Đừng nhìn." Vương phu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị.

Vương phu kinh nghiệm sa trường, g..iết người vô số kể. Từ nay về sau, mặc kệ trong điện Chiêu Dương có động tĩnh gì, thị vệ trước điện đều giả điếc giả câm.

Mặc dù người đời gọi Vương phu là nho tướng, nhưng, ngài không phụ trách quân đội.

5

Đêm khuya 1.

Lưu Ninh Hoan: "Vệ Phong, chàng đừng quá đáng!”

Vương phu yên lặng rũ mắt, cởi y phục: "Ninh Hoan, ta vì nàng chịu rất nhiều thương tích.”

Lưu Ninh Hoan: "...... Lại đây, ta hôn nhẹ cho chàng.”

Đêm khuya 2.

Lưu Ninh Hoan: "Vệ Phong chàng đừng lợi dụng thiện cảm của ta!"

Vương phu yên lặng rũ mắt, mặc y phục vào: "Thân thể đầy vết thương này, cuối cùng bị nàng chán ghét.”

Lưu Ninh Hoan: "...... Lại đây, ta hôn nhẹ cho chàng.”

Đêm khuya 3.

Lưu Ninh Hoan: "...... Lại đây, ta hôn nhẹ cho chàng.”

6

Tề Ngoạn viết: "Đây là tập được tính bất lực.”

7

Lưu Ninh Hoan sau khi kết hôn từng nói: "Làm hoàng đế có ý nghĩa gì? Mỗi buổi tối trở về còn phải hầu hạ lão công.”

Vương phu đi ngang qua, hất cằm nàng hôn một cái: "Đêm nay ta hầu hạ nàng.”

Lưu Ninh Hoan ném tấu chương: "... Có gì khác nhau?!"

8

Lưu Ninh Hoan vẫn rất muốn có hài tử.

Nhưng thái y khuyên nàng không nên.

Lưu Ninh Hoan: "Bá Ước, ta thạt sẹ muốn sinh hạ một nam một nữ cho chàng..."

Vương phu nói: "Lấy tính mạng phu nhân đổi một nam một nữ, ta không đổi.”

9

Có quan viên trong tiệc rượu hỏi Vương phu có thể nạp thiếp hay không.

Vương phu: "Không nạp.”

Đồng liêu liếc mắt nhìn hắn hỏi: "Đúng không, Bá Ước là Vương phu, biết Vương phu là gì không? Còn nhớ Hiến vương c..hết như thế nào không?"

Vương phu nói: "Không phải ta sợ bệ hạ mới không dám cùng nữ tử khác hoan hảo. Chỉ là mặc dù ta bất tài nhưng cũng có một chút mỹ danh, cả đời ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bệ hạ. Nếu ta không trung thành, không giữ lời hứa, ta và Đàm tặc kia có gì khác nhau?

Các vị đang ngồi đây lúc động phòng hoa chúc, đều từng thề một đời một kiếp một đôi, tại sao lại thay đổi?

Nạp tam thê tứ thiếp mà không cho là xấu hổ. Chẳng lẽ phát ra lời thề với nữ tử cũng không cần tuân thủ sao?

Theo ta thấy, đối với thê tử còn nuốt lời thì làm sao nói đến trung thành tiết liệt? Tam thê tứ thiếp không phải là chuyện đại trượng phu nên làm.”

Lời này truyền đến tai Lưu Ninh Hoan: "Nói hay lắm!”

Lập tức hạ chỉ để nam nhân trong thiên hạ giải tán cơ thiếp, chỉ cho phép cưới một người.

Chính thê của Hình bộ thượng thư đến trước mặt Lưu Ninh Hoan, vội vàng nói không thể: "Bệ hạ, thần thiếp không có nhi tử, chỉ có ba nữ nhi. Nếu lão gia không nạp thiếp sinh nhi tử, nhỡ hắn bỏ ta và ba nữ nhi thì chúng ta c..hết đói mất. Nữ tử chúng ta là không thể kế thừa gia tài!"

“Nhảm nhí." Lưu Ninh Hoan nói.

Nàng lập tức hạ chỉ, tất cả nữ tử trong thiên dù là thất nữ, xuất giá nữ (gái chưa chồng, gái đã có chồng), đều là nữ nhi họ Ninh, có thể kế thừa gia nghiệp.

10

Từ mỗ ở Thành Đông nói: "Vệ Bá Ước sợ thê tử. Tưởng rằng rắn sẽ chinh chiến cả đời, hoá ra là ở dưới ngón tay cái của thê tử.”

Vương phu: "Cứ như ngươi không sợ thê tử của ta vậy.”

11

Hôm sau, Lưu Ninh vui vẻ tuyên Từ mỗ lên điện.

Lưu Ninh Hoan: "Nghe nói ngươi không sợ trẫm?"

Từ mỗ đứng mà run cả chân.

12

Từ mỗ sau khi trở về nói: "Không ngờ Vệ tướng quân chinh chiến cả đời, lại về thủ thỉ bên gối.”

Lưu Ninh Hoan: "Hắn không có!”

13

Có quan viên nói: "Vị trí Vương phu mặc dù cao quý, ta cũng không muốn phụng dưỡng bệ hạ.”

Vương phu: "Nói cái gì đấy, ta c..hết rồi sao, thê tử của ta đến lượt ngài nuôi sao?"

Lại có người nói: "Ta nhớ bệ hạ lớn hơn Vệ tướng quân mấy tuổi.”

Vương phu: "Thê tử của ta đẹp, thê tử của chư công hai tám tuổi cũng không bằng.”

Có một quan viên cưới được thê tử đẹp, cố ý đi hỏi Vương phu: "Thê tử của ta có xinh đẹp không?"

Vương phu: "Thê tử của ta là thiên tử, phu nhân của ngươi cao quý chỗ nào?"

Lưu Ninh Hoan nghe vậy cười ha ha, cũng cho người biên tập thành sách, thường xuyên đặt ở đầu giường lật xem. Thế gian bảo rằng Vương phu ít nói nhưng nói câu nào trí mạng câu đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui