ngôn Tình Án Tử

7

Đàm Tam Khuyết đen mặt đứng trước đại doanh.

Ta nhìn thấy hắn từ xa, liền cẩn thận tuân theo mưu kế của Tề Ngoạn, gọi to: "Phu quân!”

Đàm Tam Khuyết hoảng sợ.

Ta vén áo choàng lên, vừa gọi vừa chạy, ra sức phất tay, mang theo nụ cười vui vẻ trên mặt: "Phu quân!”

Sự nhiệt tình của ta không chỉ khiến Đàm Tam Khuyết mơ hồ, mà còn khiến tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ta vừa cười vừa chạy đến trước mặt Đàm Tam Khuyết, nắm chặt hai tay hắn, rơi nước mắt: "Phu quân!"

Đại khái là xa cách lâu ngày mới gặp lại, thái độ của ta lại bất ngờ, ánh mắt Đàm Tam Khuyết cũng có thêm vài phần dịu dàng: "Phu nhân!"

“Tam Lang!”

“Ninh Hoan!”

Ta nắm tay hắn, tựa vào trong ngực hắn, Đàm Tam Khuyết có chút khó tin ôm ta.

Cách đó không xa, Vệ Phong yên lặng nhìn về phía dòng nước Trường Giang.

Đàm Tam Khuyết nắm tay ta đi vào yến tiệc, an bài ta bên cạnh hắn: "Ninh Hoan, tại sao nàng đột nhiên không nói một lời liền rời khỏi đế đô?”

Ta giả vờ lau nước mắt: “Phu quân, sau khi chàng tống ta vào lãnh cung, ta đã tự kiểm điểm lại tội lỗi của mình, ta cảm thấy mấy năm nay, ta có lỗi với chàng.”

Quả thực nước mắt của Đàm Tam Khuyết đã muốn chảy xuống, dùng sức vỗ vỗ tay ta: "Vậy nàng chạy cái gì?"

Ta trịnh trọng nói: "Ta không muốn vì mình mà phu quân phiền muộn.”

“Hả?”

"Ngày đó phu quân nói, bản thân mình vất vả, ta nghĩ tới nghĩ lui, không phải là vì thiên hạ chưa ổn định sao? Nếu là thiên hạ nhất thống, phu quân có thể đứng trên đỉnh cao thì làm sao chàng có thể mệt mỏi được.”

Ta vừa nói vừa vuốt ve thái dương hắn một cách dịu dàng.

"Nhìn xem, phu quân vì quốc sự mà vất vả, tóc cũng bạc rồi, cũng không biết tiện tỳ Tống Bảo Bình kia hầu hạ như thế nào mà để phu quân ta tiều tụy như thế, hức hức..."

Ta vừa khóc, vừa chửi ầm Tống Bảo Bình là đồ vô dụng.

Đàm Tam Khuyết thở dài, dịu dàng ôm lấy ta: “Vẫn là phu nhân săn sóc dịu dàng, để tâm đến ta. Chi bằng, phu nhân, nàng..."

Ta vừa cảm giác hắn muốn khuyên ta quay về, lập tức vỗ bàn đứng lên: "Chư vị, mọi người đều là cánh tay của bệ hạ, các ngươi không muốn chia sẻ nỗi lo lắng của bệ hạ, ngược lại còn muốn bệ hạ điều động quân đi ngược sông. Tại sao lại như vậy?"

Cả đám tướng sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám nói lời nào.

Họ khởi binh đánh ta.

Nhưng ta là chủ mẫu của bọn họ!

“Sao phu nhân lại nói vậy?" Đàm Tam Khuyết hỏi.

“Thiên hạ còn chưa ổn định, bắc có Yên Vân, tây có Thục Xuyên. Ta sẽ dẫn Kinh Châu, vì phu quân thu phục Thục Xuyên. Phu quân dẫn binh Bắc phạt, hạ Đại Liêu, thì thiên hạ có thể bình định.”

Đàm Tam Khuyết không còn gì để nói với ta, đàm luận về đại thế thiên hạ, vẫn nguyện ý nghe ta.

Hai chúng ta vừa ăn cơm uống rượu, vừa đàm luận chính sự, cuối cùng ta thuyết phục hắn, để ta ở lại Kinh Châu.

"Chàng để những người khác tới nơi này, chiếm Kinh Châu và Thục Xuyên, chỉ e là họ sẽ tạo phản.." Ta thâm thuý vỗ vỗ tay hắn: "Đã nhiều năm như vậy, chàng không dám ủy quyền Kinh Châu, không phải là sợ chuyện này sao. Nhưng ta là phu nhân của chàng, ta chỉ là một nữ nhân, Tam Lang, chàng nghĩ kỹ xem có phải không."

Đàm Tam Khuyết gật đầu đồng ý: "Thủ hạ đại tướng của nàng, chỉ có mình Vệ Phong, chẳng lẽ hắn thực sự mạnh đến mức có thể hạ gục được Thục Xuyên sao?"

Ta ra vẻ khó xử: "Dựa theo tình hình hiện giờ, quả thật tương đối khó khăn, nhưng nếu lại cho hắn mười vạn binh mã, ta cảm thấy, tương lai có thể đó!"

Đàm Tam Khuyết cảnh giác nói: "Nếu hắn đúng như lời nàng nói, là một tướng tài hiếm có, nàng có ép được người này không?"

Ta lén liếc nhìn Vệ Phong đang đứng sau lưng mình: “Vệ Phong năm nay mới mười chín tuổi, tuy rằng dũng mãnh phi thường, nhưng ngoại trừ đánh giặc, hắn chính là một thiếu niên cái gì cũng không hiểu. Nếu phu quân không yên tâm, có thể ra thư phong hắn làm thượng tướng, phong Vạn Hộ Hầu, lấy quan to lộc hậu lung lạc hắn. Cho ta thêm hai mãnh tướng, như vậy, ở Kinh Châu sẽ có người cân bằng hắn.”

Đàm Tam Khuyết ừ một tiếng: "Cương nhu kết hợp, cưỡng bức và dụ dỗ, Vệ Phong cho dù đánh hạ được Thục Xuyên, cũng không sợ hãi. Quả nhiên, có phu nhân ở đây, trẫm như hổ thêm cánh.”

Ta yên lặng uống rượu, nhìn lén Vệ Phong trong ống tay áo: “Nhìn này! Bá Ước! Ta ban cho ngươi Vạn Hộ Hầu, thượng tướng quân, ngươi thăng quan phát tài rồi!”

Ý cười trong mắt Vệ Phong lưu chuyển, lập tức khôi phục dáng vẻ tướng quân, vác kiếm mà đứng.

Ta cùng Đàm Tam Khuyết ăn cơm xong, hắn kéo tay ta ra khỏi doanh trướng, len lén bóp eo ta một cái: “Chính sự đã nói xong, có phải nên sinh cho trẫm một nhi tử không?”

Tóc gáy ta dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi.

Ta tính toán kỹ càng để không phải ngủ với cẩu nam nhân, lập tức nghiêm mặt nói: “Ta muốn điểm binh trở về Kinh Châu, chàng muốn ngàn dặm tiến công nước Liêu, Tam Lang, chúng ta làm sao có thời gian nhi nữ tình trường?"

Đàm Tam Khuyết thu liễm sắc dục: "Phu nhân nói rất đúng.”

Ta chịu dàng chân thành nói: "Chàng cho ta mười vạn nhân mã, ta còn phải đi điểm binh đây~”

“Vậy trẫm tiễn phu nhân.”

Hắn nhìn thấy Vệ Phong đi theo phía sau ta, ánh mắt chợt thay đổi: “Tên thị vệ này, dáng vẻ đường đường, dũng mãnh phi thường, chẳng lẽ hắn chính là Vệ Phong Vệ Bá Ước?"

Ta toát mồ hôi lạnh: "Sao có thể chứ. Vệ Phong là người thấp bé đen gầy, cũng không bắt mắt. Nếu không phải hắn tự tiến cử dưới trướng ta, ta cũng sẽ không chú ý tới hắn. Chàng nghĩ xem, hắn làm ngự tiền thị vệ gác cổng cho chàng ba năm, chàng có nhớ có người như vậy không?"

Đàm Tam Khuyết nhìn ta thật lâu, cười nhéo chóp mũi ta: “Quả thật không nhớ rõ - - nàng vừa nói như vậy, trẫm liền yên tâm. Nếu hắn trẻ tuổi anh tuấn lại có thể đánh giặc, trẫm sẽ ghen tị.”

Ta tránh được sự thân thiết của hắn, xấu hổ hắng giọng.

Ánh mắt Vệ Phong chạm vào ta, cũng đỏ mặt nhìn về nơi khác.

Trận Hồng Môn Yến này, ta chẳng những an toàn trở ra, hơn nữa còn bắt được mười vạn binh mã cùng hai viên đại tướng, năm mươi vạn thạch quân lương từ Đàm Tam Khuyết.

Lây được đồ rồi, ta cũng không quay đầu chạy về Kinh Châu, vừa múa vừa hát làm tiệc lưu thủy ba ngày.

Tự mình chạy trốn, trong tay ta chưa bao giờ dư dả như vậy!

Tiền phu quân (chồng trước) tuy là xương khô trong mộ, nhưng cũng có điểm tốt của hắn!

Trước mặt mọi người, ta dùng hai tay nâng bảo sách kim ấn dâng cho Vệ Phong: "Kinh Châu mười lăm vạn binh mã, đều cho thượng tướng quân tiết chế. Hi vọng thượng tướng quân kỳ khai đắc thắng, khải hoàn trở về.”

"Vệ Phong nguyện báo đáp ân tình của chúa công!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui