1.
Sau ba năm bên nhau, Chu Vân Lễ cuối cùng cũng công khai mối quan hệ của chúng tôi với bạn bè trong vòng.
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi hai của tôi, anh đã mời tất cả bạn bè và nói rằng anh ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng cho tôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. [Ngôn Tình] Buông Tay
4. Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư
=====================================
Tôi rất cảm động, nghĩ rằng sự chân thành của tôi cuối cùng cũng được đổi lấy sự chân thành từ anh.
Nhưng không ngờ ngày hôm đó anh lại đột ngột hủy hẹn.
Bảy giờ tối, mọi người lần lượt đến biệt thự, nhưng Chu Vân Lễ vẫn chưa xuất hiện.
Ở giữa có một đám người vây quanh tôi, có người đã cáu kỉnh hỏi: "Lâm Vi An, Chu Vân Lễ đâu rồi, sao giờ này vẫn chưa xuất hiện?"
Tôi cầm lấy điện thoại mở lên, lắp bắp nói: “Anh ấy có việc bận không đến được.”
Thực tế là tôi đã không thể liên lạc với anh ấy khoảng một giờ trước rồi.
"Nhưng tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người rồi. Mọi người chỉ cần ăn và vui chơi thôi không cần bận tâm tới tôi."
Dù trong thâm tâm tôi biết rằng rất ít người trong số họ thực sự đến chúc mừng sinh nhật tôi nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh và mỉm cười với mọi người có mặt tại đây.
Đột nhiên trong đám người có người mắng: "Sao cô lại làm như bà chủ nhà này vậy?"
Ngay sau đó, có người cười lớn: “Không biết anh Chu có việc gì quan trọng phải làm hay không, rõ ràng là đến sân bay đón Sở Chi.”
Nghe vậy, tôi sững người một lúc, ly rượu trên tay cầm không vững mà rơi xuống đất.
Người phụ nữ vừa nói tên là Tề Nhã, là bạn tốt của Sơ Chi, cô ấy vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý ánh mắt của mọi người xung quanh đó.
Cô quơ quơ điện thoại, kiêu ngạo nói: “Sở Chi vừa gửi tin nhắn cho tôi, hiện tại cô ấy về Trung Quốc để nghỉ ngơi.”
Tôi quỳ xuống nhặt những mảnh ly rượu vỡ, không cẩn thận mà vô tình bị mảnh vỡ đâm vào tay.
Tề Nhã xoay người đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt trịch thượng, xem thường: “Này, chính chủ đã trở lại, chắc đang có người đang lo lắng đó ta.”
"Đó là sự thật. Ai mà không biết rằng Chu Vân Lễ đã theo đuổi Sở Chi ở trường trung học, ai ai cũng ấn tượng khi nhắc lại chuyện đó."
Tôi cúi đầu xuống và không thể nói gì.
Làm sao tôi có thể không hiểu trước đây Chu Vân Lễ đã thích Sở Chi đến mức nào chứ?
Suy cho cùng, từ khi mười hai tuổi tôi vẫn luôn ở sau lưng lặng lẽ quan tâm hắn.
Tề Nhã thấy tôi không nói gì, mất hứng thú nói: “Bữa ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, tôi về trước.”
Nói xong cô ấy bước ra tới cửa.
Như nhớ ra điều gì đó, cô đột nhiên dừng lại, quay người cười nói: “Tôi quên nói với mọi người, ngày mai Chu Vân Lễ sẽ tổ chức tiệc mừng Sở Chi trở về, địa điểm sẽ là… Trang viên Hoa Hồng.”
Cô ta đã cố tình cao giọng và nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng cho tôi nghe.
Đó là một trang viên do chính Chu Vân Lễ thiết kế năm anh mười tám tuổi, được xây dựng dành riêng cho Sở Chi, ở đó tràn ngập hoa hồng đỏ mà cô ấy yêu thích.
Nhưng đáng tiếc, không lâu sau kì thi đại học, Sở Chi đã xuất ngoại.
Trang viên đã bị Chu Vân Lễ khóa lại và không ai có thể đặt chân đến đó nữa.
Biệt thự này được Chu Vân Lễ thuê tạm thời để chúc mừng sinh nhật tôi.
Bây giờ là tháng Năm, hoa hồng trên tường đang nở rộ rực rỡ.
Tề Nhã hái một bông, thả xuống đất, nhấc giày cao gót lên và giẫm lên nó.
Sau đó cô ta nhắc nhở: "Cỏ hoa hồng thân mềm, thích leo trèo. Đương nhiên không thể so sánh với hoa hồng gai kiêu ngạo, độc lập."
Xung quanh bắt đầu có những tiếng cười khúc khích.
Tôi đi ra tới cửa với nụ cười trên môi: “Hôm nay tôi chiêu đãi cô không tốt rồi.”
Tề Nhã bĩu môi, không hài lòng nói: “Đồ kém cỏi mãi mãi cũng không lên được đồ cao cấp.”
Sau khi mọi người nghe thấy câu đó đều xem nó là trò đùa, tất cả đều nhanh chóng tản đi.