1.
Khi đang ở nhà nằm ườn chơi game với mèo.
Quản lý gọi điện cho tôi: “Hi Hi, ngày mai có một chuyến lưu diễn toàn minh tinh châu Á có thể cần em trở lại tham gia một lúc..."
“Không đi.” Tôi có chút bực bội: "Chị Lý, em đã rút lui khỏi làng giải trí rồi."
Quản lý cười gượng hai tiếng: "Chủ yếu là, lần này nhà tài trợ mới có một đại gia, muốn xem em biểu diễn một lần nữa."
Tay cầm rung lên một cái.
Màn hình máy tính đen đi.
"GAME OVER."
Tôi đau đầu muốn chết: "Không muốn đi lắm đâu.”
"Thế này đi, chị nói với hắn là em đã chết rồi."
Một cách giải quyết dứt điểm.
Dù sao tôi cũng không có ý định tái xuất.
Hơn nữa tôi thực sự đã chán ngấy mấy chuyện vớ vẩn trong giới này rồi.
Thật khó tưởng tượng một người mắc chứng sợ xã hội nặng như tôi là làm sao thành công ra mắt mà còn có thể đứng trên sân khấu.
Quản lý lắp bắp: "Thật, thật sao?"
Tôi rất nghiêm túc: "Ừm ừm."
Ngày hôm sau.
Tôi lại lần nữa bị điện thoại của quản lý làm cho tỉnh giấc: "Toang rồi toang rồi, em mau lên mạng xem đi!"
2.
Ngày thường tôi không lướt những thứ này.
Kể từ khi bị bạo lực mạng một lần vào năm ngoái, tôi liền càng sợ hãi nhìn thấy mấy thứ này.
Mặc dù sau đó đã được làm sáng tỏ, nhưng cũng gây ra cho tôi không ít bóng ma tâm lý.
Chờ tôi vừa mở ra mạng xã hội.
Tất cả các chủ đề về tôi đã tràn ngập khắp nền tảng.
[Tưởng niệm cô Đường Hi!]
[Linh hồn nhạc sĩ vĩnh cửu: Đường Hi.]
[Trì Yến khóc sụt sùi tại buổi họp báo phim mới!] tiêu đề này đã thành công khiến tôi chú ý.
Mà nó vẫn đang tăng lên.
Thằng chó Trì Yến này còn sẽ có lúc thất thố như vậy?
Tôi vừa hỏi quản lý:
"Chị sao lại đi nói với người khác là em đã chết vậy?”
"Chỉ cần nói với nhà tài trợ đó là được rồi mà... Chuyện này nếu như bị người ta phát hiện ra em chưa chết, hình như có chút ngại thì phải."
3.
Quản lý cũng phát điên rồi: "Chị đâu biết ông lớn đó lại hét lên ngay lúc đó chứ.”
"Còn chưa kịp nói câu giữ bí mật nữa."
Tôi mở tin nhắn của Trì Yến: "Trì Yến lại sao nữa vậy?"
Tôi và quản lý dùng một chiếc điện thoại riêng để liên lạc.
Mấy đứa bạn khác là dùng một chiếc điện thoại khác, chiếc điện thoại đó bị ném ở trong góc rất lâu cũng chưa khởi động lại.
Quản lý: "Em tự xem đi, điện thoại của chị sắp nổ tung đến nơi rồi.”
"Hi Hi em đi du lịch nước ngoài chơi mấy ngày trước đi, chị sẽ lên mạng xã hội giải thích một chút."
Tôi cũng có chút áy náy: "Chị Lý ơi..."
Quản lý: "Nếu áy náy thì không bằng tham gia tour diễn đi."
Tôi: "Tạm biệt."
Tin nhắn của Trì Yến là ở buổi họp báo phim mới của hắn.
Hắn mặc bộ vest cao cấp màu đen, thái độ điềm tĩnh, trạng thái cũng rất tốt.
Ngay cả máy quay độ nét cao cũng không thể nhìn thấy lỗ chân lông trên mặt hắn.
Da vẫn đẹp như vậy.
Trì Yến chưa bao giờ trang điểm, ngay cả bôi phấn hắn cũng rất chán ghét.
Ỷ vào làn da đẹp của mình, ngay cả thức đêm thì trên mặt hắn cũng chỉ xuất hiện một chút quầng thâm.
4.
Trong video, đột nhiên có một người giơ micro xông lên:
"Thầy Trì, vừa mới nhận được tin, cô Đường Hi đã qua đời.”
"Không biết hiện tại ngài có cảm xúc gì, có tiện chia sẻ với mọi người một chút được không?"
Câu hỏi gì mà não tàn thế.
Tôi khịt mũi coi thường.
Câu này chẳng khác gì hỏi một người, người yêu cũ của bạn có tin đồn nghiện ma túy đời tư không đứng đắn chết rồi bạn cảm thấy thế nào?
Câu trả lời chắc chắn là: Ồ, không rõ, không biết.
Đã lâu không liên lạc, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.
Không có cảm xúc gì.
Trì Yến nghe được tin này, khóe miệng vẫn không hề thay đổi độ cong.
Hắn thậm chí còn uống một ngụm nước.
Uống xong nước, hắn đột nhiên mở miệng: "Xin lỗi, cô vừa rồi hỏi gì, có thể nói lại lần nữa được không?"
5.
Trì Yến cũng giống như tôi không thích lên mạng tương tác với fans.
Nếu hắn có thể lướt điện thoại nhiều hơn một chút, có lẽ khoảng nửa tiếng trước hắn đã biết tin tôi "qua đời".
Lúc này phóng viên đặt câu hỏi lại một lần nữa.
Sau khi nghe xong, Trì Yến vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ.
Hắn quay đầu hỏi người bên cạnh: "Tình hình có đúng như vậy không?"
Người đó gật đầu cẩn thận: "Ừ, là người quản lý của cô Đường chính miệng nói."
Trì Yến rũ mắt nhìn chiếc micro trước mặt.
Vài giây sau, hắn quay người bỏ đi.
Lúc đứng dậy làm đổ một chiếc ghế.
Người bên cạnh định đỡ hắn, nhưng hắn giơ tay ra ý bảo không cần.
Chỉ ngắn ngủn vài bước, Trì Yến đột nhiên như thể bị bệnh, đi không vững, mất hết phong thái.
Hắn vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó.
6.
Tôi nhìn chiếc điện thoại đang nằm trên bàn trà, phủ một lớp bụi dày.
Mặc dù đã tắt máy, nhưng tôi vẫn cảm thấy được một loại chột dạ mãnh liệt.
Tôi quyết định thu dọn hành lý, đóng gói bỏ trốn.
Tính cách của Trì Yến vốn dĩ không tốt, lúc nổi giận giống như một con chó điên.
Nếu biết tin tôi qua đời là giả.
Hắn nhất định sẽ xé xác tôi làm ba.
Số điện thoại của người quản lý đã hoàn toàn không thể gọi được nữa.
Cô ấy chỉ trả lời tin nhắn của tôi, nói chuyện này cô ấy sẽ lập tức tổ chức một cuộc họp báo để làm sáng tỏ.
Chờ nhiệt độ hạ xuống một chút, tôi sẽ lại về nước đăng một trạng thái trên mạng xã hội để làm rõ là được.
Sau khi đến sân bay.
Người quản lý đã nhắn tin cho tôi:
"Trì Yến phát điên rồi, gọi cho chị sáu mươi tám cuộc điện thoại, gửi cho chị năm mươi mấy tin nhắn.”
“Tất cả đều là hỏi về em."