ngôn Tình Chiếm Hữu

06.

“Mộ đại tiểu thư, gần đây có vài loại vải mới, ngài muốn xem thử không?”

Ông chủ tiệm vải mang tất cả những loại vải mới đến cho ta xem, nhưng ta không thèm nhìn chúng mà kéo Triệu Mộc Thần đến bên người, chỉ vào hắn, nói.

“Hôm nay ta dẫn chàng ấy đến may y phục.”

Ngay khi nhìn thấy Triệu Mộc Thần, ông chủ lập tức ngớ ra trước sự anh tuấn của hắn.

Sau vài ngày bồi bổ ăn uống, Triệu Mộc Thần đã trở nên mập mạp trắng trẻo hơn, vẻ tuyệt sắc trên khuôn mặt cũng lộ rõ.

Thần Thần của ta tuấn mỹ vô song như thế đó.

Nhưng chỉ có ta mới được nhìn thôi.

Ta hơi nghiêng người, ngăn chặn tầm mắt của ông chủ.

“À! Được, ta sẽ đi kiếm loại vải thích hợp với công tử ngay.”

Ông chủ tiệm vải lúng túng rời đi.

“A Thần, nhớ, sau này nếu còn có kẻ nào trắng trợn nhìn chằm chằm chàng như vậy, chàng phải nói lại với ta. Ta sẽ đánh bọn họ, cảnh cáo bọn họ không được ngấp nghé chàng, chàng biết chưa?”

Triệu Mộc Thần không nói gì, chỉ hơi cúi người xuống.

Hắn đã cao hơn ta rất nhiều, ta muốn xoa xoa đầu hắn thì phải nhón chân lên, khi đó hắn sẽ luôn chủ động cúi xuống.

“A Thần thật ngoan.”

Ta mỉm cười xoa xoa đầu hắn.

“Mộ đại tiểu thư, ngài nhìn xem, bọn ta đã chọn ra vài tấm tơ lụa Giang Nam hợp với vị công tử này…”

Ông chủ đặt vài tấm vải lên quầy trưng bày, sau đó đứng ở một bên chờ ta chọn, không dám nhìn Triệu Mộc Thần nữa.

“Cái này không được, quá già.”

“Cái này cũng không được, quá lẳng lơ.”

“Cái này... Ta muốn.”

Cuối cùng, ta chọn ra hai tấm vải màu xanh đậm và xanh đen.

Thật ra, ta định chọn tấm vải đỏ gợi cảm kia, nhưng nghĩ đến sắc đẹp của Triệu Mộc Thần, ta đành thôi.

“Này này này... đang ban ngày sao lại đóng cửa? Ông chủ, mau mở cửa ra!”

Trong khi ta đang phân phó ông chủ gói lại mấy tấm vải rồi chất lên xe ngựa cho ta, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa.

Chỉ cần nghe động tĩnh cũng biết là ai, tên nô bộc đi theo nhi tử duy nhất của Binh bộ Thị lang, Từ Trạch.

Trước khi nữ phụ độc ác yêu nam chính đã từng điên cuồng theo đuổi Từ Trạch, nhưng Từ Trạch không những không để nàng vào mắt, mà còn nhục nhã nàng trước mặt mọi người, nói nàng ngu ngốc.

Ông chủ tiệm vải đang định ra ngoài đuổi người thì ta đã mở miệng, nói.

“Để bọn họ vào đi! Dù sao ta cũng mua xong rồi.”

Triệu Mộc Thần nhìn ta, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia tăm tối, khí tức trên người cũng trở nên u ám.

Nghe vậy, ông chủ tiệm vải bèn vội vàng ra mở cửa.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song nổi danh Từ Trạch xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt Triệu Mộc Thần cũng bắt đầu trở nên sắc bén lạnh lùng.

07.

“Công tử, là Mộ đại tiểu thư ngu ngốc kia.”

“Thật đáng ghét, sao nàng ta lại ở đây chứ!”

Tên nô bộc đi theo Từ Trạch lập tức bĩu môi khi nhìn thấy ta, trên mặt Từ Trạch cũng tràn đầy vẻ chán ghét.

Thật giống như nơi nào có ta, không khí nơi đó bị ô nhiễm vậy.


Mộ đại tiểu thư ngu ngốc?

Ta hơi nhíu mày suy nghĩ, thấy cũng đúng, nữ phụ độc ác không có kỹ nghệ lẫn tài nghệ, quả thật ngu ngốc.

Nhưng khi nghe thấy hai chữ này từ miệng người khác, đã vậy còn đến từ một tên nô bộc thấp kém, ta thấy cực kỳ khó chịu.

Ta vừa định tiến lên, nhưng đã có người nhanh hơn ta.

Triệu Mộc Thần lao tới, tát vào mặt tên nô bộc, rồi bóp cổ gã, đá vào đầu gối gã.

“Quỳ xuống, nhận sai.”

Bốn chữ ngắn gọn mang theo sát khí nồng nặc.

Ta không thích nhìn thấy hắn kích động như vậy, bèn xoa xoa đầu hắn trấn an, màu đỏ trong mắt hắn mới giảm xuống.

Tên nô bộc đang quỳ trên đất bị dáng vẻ tà ác này của hắn dọa sợ, phải rất lâu sau mới hoàn hồn lại, cầu cứu Từ Trạch ở phía sau.

“Công tử, mau cứu nô tài.”

Từ Trạch là quân tử tuấn tú, lịch lãm tao nhã, chưa từng nhìn thấy cảnh tàn nhẫn như vậy, gã cũng phải mất nửa ngày mới tỉnh táo lại.

“Mộ đại tiểu thư, ý ngươi là gì?”

Gã trừng mắt nhìn ta.

“Ý gì? Từ công tử, ngươi còn trẻ mà đã bị điếc à? Tên nô bộc thấp kém này của ngươi dám ngông cuồng sỉ nhục ta trước mặt mọi người. Ta chỉ bắt gã quỳ xuống nhận sai, không lấy mạng của gã là đã nhân từ lắm rồi.”

Ta tựa người vào quầy hàng, ngước lên cười như không cười nhìn Từ Trạch.

Từ Trạch nhìn ta, trong mắt có chút kinh ngạc, tựa hồ không quen biết ta vậy.

Trước đây, nữ phụ độc ác điên cuồng si mê gã, đừng nói là câu Mộ đại tiểu thư ngu ngốc, ngay cả khi nàng nghe thấy lời khó nghe hơn, nàng cũng không so đo tính toán, chỉ thẹn thùng liếc mắt đưa tình với gã. Đó cũng là nguyên nhân mà tên nô bộc này dám mở miệng mắng nàng.

“Dập đầu quỳ lạy bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ tha cho ngươi.”

Ta chơi đùa đồ vật nhỏ trên tay, lười biếng liếc nhìn tên nô bộc, cười lạnh.

Mặc dù không biết tại sao người trước mặt lại thay đổi như vậy, nhưng với địa vị của Từ Trạch, nếu để tên nô bộc này dập đầu nhận tội, vậy đó chính là một cái tát vào mặt gã.

Khuôn mặt vốn tuấn tú của gã nay đã đỏ bừng vì tức giận, nhưng gã vẫn khinh thường liếc nhìn ta.

“Mộ đại tiểu thư, trước đây ngươi là một kẻ ngốc, còn là một nữ nhân độc ác, ngươi càng làm vậy, ta càng chán ghét ngươi, mau thu hồi trò hề này lại đi!”

Gì cơ?

Gã nghĩ ta đang cố ý thu hút sự chú ý của gã đấy hả? Đúng là tự luyến quá rồi.

Triệu Mộc Thần nghe gã mắng ta, sắc mặt lập tức u ám.

Ta nhìn về phía Từ Trạch, ánh mắt khinh miệt.

“Từ công tử, ta rất khâm phục độ tự luyến của ngươi! Thật không tự mình biết mình chút nào.”

“Thời gian trước đi theo ngươi là vì bổn tiểu thư cảm thấy cuộc sống không thú vị, muốn tìm kiếm niềm vui mà thôi, không ngờ ngươi lại coi là thật. Chỉ là con của một Thị lang nho nhỏ mà lại nghĩ mình ngang với nữ nhi của Thái phó. Đúng là ngu xuẩn.”

“Ngươi… Ngươi…”

Từ Trạch hung ác nhìn chằm chằm ta, nhưng lại không đáp trả được câu nào.

Mặc dù cha gã chỉ là thị lang, nhưng bản thân gã cũng là tài tử có tiếng ở kinh thành, cộng với vẻ tuấn tú văn nhã, rất nhiều tiểu thư khuê các ái mộ gã, mỗi lần gã xuất hiện đều thu hút sự chú ý của người khác.

Nói đâu ngay, khi gã xuất hiện ở đây, phía sau đã có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi tụ tập trên đường, liếc mắt đưa tình với gã kia kìa.

Nói ra lời nhục nhã gã như thế này, thật sự còn đáng giận hơn việc giết cha nương của gã.

Ta mua đồ xong rồi, cũng lười tiếp tục dây dưa với gã, bèn cúi người lạnh lùng nhìn tên nô bộc, nói.

“Nếu trong ba giây ngươi không dập đầu nhận sai với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư sẽ lập tức cắt lưỡi của ngươi.”

Có lẽ là vì ánh mắt của ta quá lạnh lẽo, sát khí quá nồng.


Tên nô bộc sợ hãi dập đầu, mạnh đến nỗi trán chảy máu.

“Được rồi, A Thần, chúng ta đi thôi!”

Ta nắm tay Triệu Mộc Thần, quay người nói với ông chủ tiệm vải.

“Chất mấy tấm vải lên xe ngựa cho ta.”

Lúc đi ngang qua Từ Trạch, ta liếc gã một cái, khẽ mỉm cười, bỏ lại một câu trước khi rời đi.

“Loại người như Từ công tử thật không đáng để bổn tiểu thư xem trọng.”

08.

Hôm nay tâm trạng của ta sảng khoái khó tả, nhất là khi nghĩ đến khuôn mặt xanh tím của Từ Trạch, ta ngồi trong xe ngựa không nhịn được mà bật cười.

Triệu Mộc Thần nghiêng đầu nhìn ta, nhìn rất chăm chú, cuối cùng trên lông mày hắn chợt phủ lên một tầng bóng tối nhạt, hắn vươn tay kéo khóe miệng ta xuống, nói từng câu từng chữ.

“Ta không cho phép nàng cười với nam tử khác.”

Ta kiên nhẫn giải thích với hắn.

“Ta chỉ đang cười nhạo gã thôi.”

Rất ngang ngược, rất cố chấp, nhưng ta lại thích dáng vẻ này của hắn.

Ta che giấu nụ cười, nắm tay hắn.

“A Thần muốn gì thì cứ nói với ta, sau này cũng vậy. Khóc, cười, thậm chí là bộc lộ cảm xúc. Đương nhiên, ngoại trừ ta, chàng không được làm thế với người khác.”

Ta xích lại gần hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói ra lời cuối cùng.

“Bất cứ khi nào chàng cần cũng đều có ta ở bên!”

Triệu Mộc Thần nhìn thẳng vào mắt ta, bóng tối trong con ngươi của hắn khiến người nhìn vào run lên vì sợ hãi.

Hai đôi mắt chăm chú nhìn lẫn nhau, trong mắt tràn ngập hình bóng của đối phương.

Chớp mắt đã đến ngày mùng tám, sinh nhật bảy mươi tuổi của Thái hậu, tất cả văn võ bá quan đều dẫn theo gia quyến vào cung chúc thọ.

Từ sáng tinh mơ, lão cha hời đã bắt đầu thúc giục ta, khi ta thu xếp xong đồ đạc rồi dẫn Triệu Mộc Thần ra cửa, ông đang ngồi xổm dưới đất cắn hạt dưa.

Vừa thấy ta, ông lập tức đứng dậy, giận dữ phun vỏ hạt dưa trong miệng xuống đất, trừng mắt bảo.

“Nhanh lên xe cho lão tử.”

Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa hai cha con đã tốt trở lại, không còn hiềm khích gì nữa.

Ta nắm tay Triệu Mộc Thần lên xe ngựa phía sau, lão cha hời thì ngồi trong xe phía trước, sau đó đi về phía hoàng cung.

Thái phó xuất hành, dù sao cũng phải khoa trương.

Mà cho dù khoa trương đến đâu thì cũng phải xuống xe ngựa đi bộ đến cổng hoàng cung, bị lục soát khắp người, đề phòng chuyện mang hung khí giết người vào cung.

Già trẻ gái trai đều bị lục soát, nhìn thấy hàng dài xếp phía trước, ta cảm thấy hơi nhàm chán.

Lão hoàng đế thật đa nghi.

Càng đa nghi càng dễ chết sớm.

Cũng may, cung nữ thái giám làm việc mau lẹ, trong nháy mắt đã đến lượt của ta, ngay khi tiểu thái giám kia vừa nâng tay lên sờ soạng người Triệu Mộc Thần, trong mắt ta lập tức thoáng qua vẻ tàn ác, nếu hắn ta dám sờ loạn, sau này ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội phế đôi tay đó của hắn ta.

“Được rồi, đây là gia quyến của Thái phó, tùy ý lục soát chút là được.”

Cung nữ bên cạnh huých huých cánh tay tiểu thái giám, nhỏ giọng nói với hắn ta.




Tiểu thái giám hiểu ý, qua loa lấy lệ sờ sờ vài cái rồi cho chúng ta vào cung.

Hắn ta đã giữ được đôi tay của mình.

Trong cung rất hỗn tạp, ta khẽ thở dài, dẫn Triệu Mộc Thần rẽ vào khúc ngoặt, thấy trước sau không có người qua lại, ta mới vân vê dái tai của hắn, khuôn mặt hắn lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng.

Hắn lớn nhanh thật, hiện tại ta nhón chân cũng không thể xoa đầu hắn nữa, nhưng ta lại phát hiện vân vê dái tai hắn cũng rất thú vị.

“Vào cung rồi, lời nói và hành động đều phải khéo léo, không được càn rỡ quá mức, chàng biết chưa?”

Ta giải thích với hắn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ta.

“Được.”

09.

Thọ yến của Thái hậu được tổ chức ở ngự hoa viên, phân chia chỗ ngồi riêng cho nam và nữ và cho cả quan văn võ tướng.

Văn bên phải, võ bên trái, điều này cho thấy rõ hoàng đế trọng văn khinh võ.

Lão cha hời quyền cao chức trọng, chỗ ngồi gần như là ở đầu, thuận tiện cho ta quan sát toàn bộ yến tiệc.

Bởi vì quốc yến còn chưa bắt đầu nên cha ta đang cười nói với những người xung quanh.

Sống trên quan trường thì phải vì cái lợi trước mắt, lão cha hời thì lại quá lương thiện.

Ta lại cao ngạo, không suy nghĩ trước khi hành động.

Chính vì điều này mà khiến cả nhà rơi vào cảnh tranh đấu, sau cùng bị xử trảm tịch thu toàn bộ tài sản.

Suy nghĩ kỹ thì việc nữ phụ độc ác bị nam chính biến thành tù binh, có lẽ cũng là kết cục tốt nhất.

“Nhìn gì mà xuất thần vậy?”

Triệu Mộc Thần nhìn theo tầm mắt ta, thấy Từ Trạch đứng giữa đám đông.

“Nàng vẫn còn thích gã à?”

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, nhưng mang theo ý lạnh thấu xương.

“Hả? Thích ai cơ?”

Ta hậu tri hậu giác nhận ra Triệu Mộc Thần đang dựa vào gần mình, bèn thu hồi tầm mắt quay lại nhìn hắn, hỏi.

“Người kia kìa!”

Người nào cơ?

Ta nhìn theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, Từ Trạch mặc bạch y tựa như trích tiên bỗng xuất hiện trong tầm mắt.

Gã dường như nhận ra có người đang nhìn mình, bèn quay lại thì thấy ta. Gã hơi nhíu mày, rồi chán ghét nhìn đi chỗ khác, nhưng ta lại càng chán ghét gã hơn, bĩu môi khinh bỉ.

“Một đóa hoa thủy tiên mà thôi, chẳng có gì đẹp cả.”

Hoa thủy tiên kiêu ngạo tự phụ, cho dù tặng nó cho ta, ta cũng không thèm.

“Chẳng có gì đẹp, vậy sao nàng còn nhìn đến xuất thần?”

Giọng điệu của Triệu Mộc Thần càng ngày càng kỳ lạ.

“A Thần, chàng ghen hả?”

Ta mỉm cười nhìn hắn.

“Đúng vậy, cho nên nàng đừng nhìn chằm chằm nam tử khác nữa.”

Không ngờ hắn lại thừa nhận.

Đã vậy còn rất nghiêm túc nha.

“Sao A Thần của ta lại dễ thương thế chứ?”

Ta kiềm chế bản thân, vân vê dái tai của hắn, nhưng bởi vì đang có nhiều người, ta chỉ dám vân vê hai cái rồi vội vàng thu tay về.

Sau đó giải thích với hắn.

“Thật ra thì vừa rồi ta đang nghĩ đến cha.”

“Ta tin nàng.”

Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không hề do dự.

“Ngoan.”


Ta lén cầm tay hắn dưới bàn, hắn trở tay nắm trọn lòng bàn tay của ta.

“Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến!”

Theo tiếng hô chói tai của tiểu thái giám, nhóm người hoàng thất bước vào.

10.

Lão cha hời cứng rắn chen vào giữa ta và Triệu Mộc Thần, ông phớt lờ ánh mắt bất mãn của ta, thúc giục.

“Đứng dậy, nhanh lên...”

Nhóm người hoàng thất bước vào, mọi người đều phải đứng dậy hành lễ nghênh đón.

Hôm nay là sinh nhật thứ bảy mươi của Thái hậu, đương nhiên bà ấy là nhân vật chính, Hoàng thượng Hoàng hậu dìu bà ấy đi đến chỗ ngồi.

Đi theo phía sau bọn họ còn có trưởng công chúa, nữ nhi duy nhất của trưởng công chúa - An Dương quận chúa và vài vị hoàng tử công chúa khác.

“Hôm nay cứ xem như gia yến bình thường, không cần câu nệ, ngồi xuống hết đi!”

Khi bọn họ đã ngồi vào chỗ, văn võ bá quan phía dưới mới dám ngồi.

“Cha, người ngồi bên kia đi.”

Ta thật sự không muốn tách khỏi Triệu Mộc Thần.

Ai ngờ lão cha hời lại vờ như không nghe thấy, ngồi bất động.

Ha…

Ra là đã hạ quyết tâm ngăn cản ta.

Ta cũng không muốn cãi nhau với ông ở đây, chỉ đành nhìn Triệu Mộc Thần an ủi.

Thọ yến bắt đầu đúng giờ, ta vô thức nhìn về phía Lục hoàng tử, quả nhiên thấy nữ chính đang đóng giả tiểu thái giám đứng phía sau hắn ta.

Chẳng trách lại đường hoàng đi vào đây, thì ra là đã sớm cấu kết với Lục hoàng tử.

Ta thu hồi ánh mắt, lại chợt cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, ngước mắt lên thì thấy là hoàng đế.

Ánh mắt ông ta rất phức tạp, tựa hồ nhìn ta, nhưng cũng tựa hồ đang thông qua ta để nhìn ai đó.

Ta ngừng suy nghĩ, mỉm cười với ông ta.

Lão hoàng đế này thật kỳ lạ!

Nhưng càng kỳ lạ hơn là lão cha hời của ta, khi ông thấy hoàng đế nhìn ta, ông đã nhìn lại hoàng đế, trong mắt không hề có sự cung kính hay sợ hãi, mà trái lại chứa đầy sự cảnh cáo.

Sau khi hoàng đế chú ý tới ông, ông lại trừng mắt hung ác hơn.

Hoàng đế nhìn nhìn, rồi xấu hổ quay mặt đi, nói chuyện với Thái hậu.

Tình huống gì đây?

Ta hoang mang, sao hoàng đế Thiên Khải không có chút uy nghiêm nào thế? Bị thần tử trừng mắt như vậy mà cũng không tức giận.

Bởi vì trong truyện chủ yếu xoay quanh nam nữ chính, chỉ có lác đác vài câu nói đến người khác, nên ta thực sự không biết được mối quan hệ giữa lão cha hời và hoàng đế, nhưng ta cảm thấy nó chắc chắn không đơn giản.

Cần phải quan sát kỹ thêm.

Thọ yến chính thức bắt đầu, văn võ bá quan dựa theo thứ tự quan hàm từ nhỏ đến lớn dâng lễ vật mừng thọ, cuối cùng là hoàng đế hoàng hậu và các hoàng tử công chúa.

Sau khi dâng lễ vật xong, thiên kim tiểu thư từng nhà sẽ biểu diễn tài nghệ.

“Mộ ái khanh, nữ nhi nhà ngươi đã hơn mười lăm rồi, sang năm sẽ đến tuổi cập kê, trẫm lại chưa từng thấy qua tài nghệ của nàng! Vậy hôm nay nàng sẽ biểu diễn tài nghệ nào đây?”

Lão cha hời như thể gặp kẻ địch, ông hơi nghiêng người, ngăn chặn tầm mắt của hoàng đế.

“Bệ hạ, tiểu nữ thô bỉ vô lễ, khó giáo dục, vẫn là không nên biểu diễn thì tốt hơn.”

Chà!

Lão hoàng đế này là hổ hả? Sao lão cha hời của ta khẩn trương thế?

Hay là…

Ta nhìn lướt qua các hoàng tử, hầu hết bọn họ đều đã trưởng thành, sau đó ta lập tức hiểu được dụng ý của ông ta, cũng hiểu được ý tốt của lão cha hời.

Ông không muốn ta dính líu gì đến hoàng thất.

Nếu hoàng đế đã mở lời, vậy ta sẽ…

“Bệ hạ, ta không có tài năng như những vị thiên kim tiểu thư kia. Ta thích vừa uống rượu vừa lắc xí ngầu nhất. Hay để ta biểu diễn cho Thái hậu xem nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận