Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
“Cô…” Cô gái nhỏ ấm ức bẹp bẹp miệng.
“Ưu Ưu, em tiếp đãi cô ấy một chút, đi lấy trái cây, lát nữa anh sẽ trả tiền cho em.” Từ Lâm Viễn lên tiếng, nhất thời quên mất giải thích quan hệ giữa mình với Đới Hiểu Khánh.
Đới Hiểu Khánh vốn dĩ đang chờ cô gái nhỏ giận dỗi mình, ai ngờ tuy rằng cô ta không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời leo lên giá thang trên cây hái trái cây xuống cho cô, cũng không cố ý hái trái hư hay trái cây nhỏ, cô không khỏi cảm thấy nhàm chán mà bĩu môi, bắt đầu thục nữ dùng miệng nhỏ gặm trái cây.
Không ăn được mấy miếng, thì gương mặt cô đã nhăn lại một đoàn, miễn cưỡng nuốt xuống, ném hơn nửa trái cây còn lại xuống đất như thể đồ vật gì dơ bẩn lắm.
Không chờ cô gái nhỏ mở miệng, thần sắc Đới Hiểu Khánh kiêu ngạo đánh đòn phủ đầu: “Chua muốn chết! Mấy người có phải muốn xem tôi làm trò hề không? Cố ý cho tôi ăn trái cây chua như vậy!”
Từ Lâm Viễn hoảng sợ: “Không phải, không phải, anh chưa từng ăn trái đó, cũng không biết, Ưu Ưu đây là thứ ông của em trồng đúng không?” Anh nhìn thấy đôi mày thanh tú của Đới Hiểu Khánh nhăn lại, khuôn mặt phồng ra, hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng, lại có một loại phong tình khác, theo bản năng không muốn cô hiểu lầm.
“Đúng vậy, em cũng không biết nó chua như vậy.” Cô gái nhỏ cũng rất thành thật mà phụ họa theo.
“Hừ, thôi đi.” Tính tình đại tiểu thư của Đới Hiểu Khánh cũng không thể đem ra làm loạn cùng họ được, vì đây là địa bàn của người ta.
“Nè, tôi ở đâu vậy? Thôn này của các người luôn có một nhà trống mà đúng không?” Đới Hiểu Khánh nằm trên lưng Từ Lâm Viễn, bây giờ cô đã trước lạ sau quen tự nhiên để anh cõng, chỉ là vẫn đem tay anh đặt lại vị trí chính xác.
Từ Lâm Viễn trầm mặc trong chốc lát, “Không có, em ngủ ở nhà anh đi.” Anh cũng không biết tại sao mình lại theo bản năng nói dối, chỉ là đơn thuần muốn cô gái xinh đẹp trên lưng này ở lại.
Trên thực tế phòng trống trong thôn này rất nhiều.
“Nhà anh? Nhà anh có phòng trống à? Đúng rồi phòng buổi sáng mà tôi ngủ là của ai?” Đới Hiểu Khánh không biết nhà những thôn dân khác như thế nào, nói thật nhà của Từ Lâm Viễn cô không muốn ở cho lắm.
“Anh…anh.
Anh có thể cho em.” Vừa dứt lời, trong lòng Đới Hiểu Khánh liền nổi lên ghê tởm, cô ngủ trên chăn và đệm chăn của nông phu này à? Vì kế sinh nhai, chỉ có thể chịu đựng, chờ nhìn xong lá phong lại nói, may mắn cô có mang theo chăn đơn của mình…
“Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Đới Hiểu Khánh thuận miệng hỏi lại làm cho Từ Lâm Viễn hiểu lầm rằng cô quan tâm anh, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên: “Anh, anh sao cũng được, ngủ ở dưới đất cũng được.” Anh cười ngây ngô vài tiếng.
“Đúng là, cao lớn thô kệch.” Đới Hiểu Khánh nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ.
**
Ban đêm, cha Từ mẹ Từ đã họp chợ trở về nhà.
Đây cũng là một đôi vợ chồng nhiệt tình, nhưng Đới Hiểu Khánh cũng không hề có tỏ ra thái độ gì, giáo dưỡng tốt khiến cô trước mặt người vẫn rất tự nhiên hào phóng.
Cho nên khi mẹ Từ hỏi cô có ngủ không quen trên giường Từ Lâm Viễn hay không, Đới Hiểu Khánh vẫn dịu dàng cười nói đương nhiên là không, chỉ là ấm ức cho anh Viễn.
Từ Lâm Viễn nghe được lại nổi lên một trận mặt đỏ tai nóng.
Xem con trai như vậy cha mẹ Từ làm thế nào còn không rõ nữa, bọn họ âm thầm trao đổi ánh mắt vừa lòng mà hơi hơi gật đầu.
Chỉ là nếu biết được chuyện xảy ra sau này, thì phỏng chừng Đới Hiểu Khánh sẽ hối hận khi ở trước mặt các trưởng bối giả mặt ngoan ngoãn để lấy ấn tượng tốt..