Edit: Astute Nguyễn, Đậu Xanh
Beta: Đậu Xanh
Môi răng tranh đoạt, Đới Hiểu Khánh không thể nhìn thấy, có thứ gì đó đã được đưa vào miệng cô, lưỡi đẩy nó đến xa hơn.
Từ Lâm Viễn đưa bàn tay to vuốt ve thân thể mềm mại mà anh mơ ước, mang đến một loại cảm giác mơ hồ, Đới Hiểu Khánh run rẩy, vô lực chống cự…
Trải qua lưu luyến triền miên, Đới Hiểu Khánh hoàn toàn bị Từ Lâm Viễn coi là vật sở hữu, mỗi khi anh nhìn vào mắt cô lại giống như dã thú ngập tràn chiếm hữu giống như nhìn bạn tình của mình.
Hai mắt Đới Hiểu Khánh vô thần, mất đi tiêu cự.
Mà Từ Lâm Viễn vẫn luôn ôn nhu hôn môi cô, xử nam vừa mới bắt đầu có cảm giác không biết tiết chế mà không ngừng đòi hỏi, giống như mỗi lần anh đều không cảm nhận được sự cứng ngắc của người phía dưới.
Đảo mắt lại là một tháng.
“Chỉ cần em ở lại bên cạnh anh, Hiểu Khánh, anh yêu em.” Giống như thường xuyên đến, mỗi ngày Từ Lâm Viễn đều bày tỏ với Đới Hiểu Khánh một lần, thành kính mà hôn lên giữa mày cô.
Cô gái tinh xảo kia không giống như thường ngày không phản ứng lại anh, từ từ đáp lại anh, Từ Lâm Viễn mừng rỡ như điên.
Đới Hiểu Khánh hình như đã từ bỏ việc trốn đi, nhưng giấu ở chỗ sâu trong đối mắt chán ghét và hối hận đã cho thấy cô không cam lòng phục tùng.
“Chú, cháu là vợ của A Viễn, cháu có việc gấp đi xuống dưới chân núi, A Viễn anh ấy không ở đây, chú có thể dẫn cháu xuống núi không? Cháu đi một chút sẽ về ngay.”
Đới Hiểu Khánh kiên nhẫn nói với một người trung niên có gương mặt hiền từ.
Mấy ngày nay cô có thể yêu cầu Từ Lâm Viễn đưa cô đi nơi nơi trong thôn một chút để giải sầu, vì muốn chứng minh cô là người phụ nữ đã một lòng với anh.
Mà Từ Lâm Viễn giống như đã sớm bị vui sướng đến đầu óc choáng váng, không phát hiện ra việc gì bất thường, chỉ nghĩ bộ dáng của mình đã làm cô cảm động.
Nghĩ vậy, Đới Hiểu Khánh khinh thường cười nhạo.
“Là vợ của A Viễn à.
Được, đi theo chú.”
Người trung niên kia còn đang muốn xuống núi, nghe vậy vui vẻ hớn hở đồng ý, trên đường còn tỉ mỉ truy hỏi bọn họ khi nào tổ chức hôn lễ, Đới Hiểu Khánh vội pha trò ứng phó.
Không biết còn bao lâu mới xuống núi, cô đi theo người trung niên xuyên qua con đường hẹp quanh co, bụng lại đau đớn kịch liệt, càng đi đến lại càng đau thêm, giống như có người cầm kim đâm vào lục phủ ngũ tạng của cô.
Ban đầu cô cố gắng kiềm chế, liều mạng tiếp tục bước đi.
Nhưng sau đó đau đớn khiến cô ngồi xổm xuống dưới mặt đất mà run rẩy.
Trong mắt người trung niên xẹt qua tia hiểu rõ.
“Vợ của A Viễn, cháu xuống núi chưa nói cho A Viễn biết đúng không? May là cậu ấy sớm có hậu chiêu, bằng không chú cũng bị cháu liên lụy rồi!”
“Chú… chú… có ý… gì?” Đới Hiểu Khánh chịu đựng đau đớn vô cùng, mồ hôi chảy xuống ròng ròng.
“Chỗ này của chúng ta đấy à, có một loại cổ trùng, được thực hiện bởi người chồng làm cho người vợ, chuyên trị những người vợ không nghe lời, từ đây không có người chồng cho phép, người vợ không được phép cách xa ngoài 100 mét.
A Viễn chắc chắn là đã phát hiện, chúng ta nhanh chạy trở về!”
Đới Hiểu Khánh bị dọa đến mông lung, trong bụng cô có cổ trùng? Trong đầu cô hiện lên tất cả đều là những xúc tu, những thứ xấu xí, ngay lập tức không rét mà run, cong lưng nôn khan, nhớ đến những ngày hai tháng đã trải qua, nước mắt từ khuôn mặt nhỏ rào rạt chảy xuống.
Sau đó một trận gió thổi ập đến, eo thon bị cánh tay thô tráng ôm chặt, ngay lập tức môi cô không còn chút máu.
“Cám ơn chú Chu.” Giọng nam trầm thấp quen thuộc nói.
“Việc nhỏ! A Viễn, dạy dỗ vợ cháu cho tốt.” Người đàn ông trung niên lắc lắc tay đi rồi.
“Cháu sẽ.”
Từ Lâm Viễn kéo người cô, nhìn thấy nước mắt của cô, anh âm trầm cười: “Hiểu Khánh, lần này thật sự nên trừng phạt em một chút.”
Đới Hiểu Khánh run bần bật, buông xuống kiêu ngạo ngày xưa.
Từ Lâm Viễn không kiên nhẫn ôm nghiêng cô lên, lại không phải đi về nhà, mà là ôm đến một cái hẻn nhỏ sâu bên trong, có một ngôi nhà cỏ thu hút ánh mắt.
Bọn họ còn chưa vào đến nhà, người bên trong giống như đã cảm nhận được bên ngoài rồi: “A Viễn, sâu lần trước không tồi chứ.”
Một âm thanh già nua từ trong phòng truyền ra.
Sắc mặt Đới Hiểu Khánh ngày càng tái nhợt, tay nhỏ dùng sức nhéo quần áo của Từ Lâm Viễn, Từ Lâm Viễn tiến lên một bước, cô nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của ông lão, râu xồm xoàm, lông mày xám xịt, một đôi mắt to sáng ngời có hồn, hiện lên vẻ đầy tính kế.
“Cũng ổn, cám ơn ông Vương, tôi muốn cho cô ấy tận mắt nhìn thấy những thứ đó.”
“Đi theo tôi.” Hứng thú trong mắt ông lão càng đầy thêm.
“Tôi không! Tôi không muốn!” Trong suy nghĩ của cô đầy kháng cự, Đới Hiểu Khánh như muốn xông cửa mà ra, bất đắc dĩ bị Từ Lâm Viễn gắt gao khóa trong lòng ngực..