Edit: Astute Nguyễn, Đậu Xanh
Beta: Đậu Xanh
Từ Lâm Viễn bước đi nhanh để đuổi kịp, ông đó mở một cánh cửa cổ quái ra, bên trong có một ngăn tủ, đặt rất nhiều chai lọ lạ.
Đới Hiểu Khánh có dự cảm sẽ nhìn thứ đồ dơ bẩn gì đó, lập tức nhắm mắt lại, mí mắt đã hơi ươn ướt, truyền đến một loại cảm xúc ướt át, cô lập tức mở mắt, cánh tay bắt đầu nổi da gà.
Vừa mở mắt đã nhìn được khuôn mặt Từ Lâm Viễn đang phóng đại ngay sát trước mặt, thấy cô mở to mắt, anh mới chậm rãi quay đi, chuyển hướng nhìn sang nơi khác.
Đới Hiểu Khánh cũng nhìn theo tầm mắt của anh, thấy trong mấy cái chai đó toàn là sâu bọ, hoặc là có xúc tu trên má, hoặc là đầy răng nanh, thậm chí còn có rất nhiều chân.
Nhìn chung, cả đám sâu bọ đó đều đen xì, vô cùng xấu xí.
Đới Hiểu Khánh rùng mình một cái, lưng toát mồ hôi lạnh, thân thể mềm nhũn dựa vào Từ Lâm Viễn.
“Thứ cô ăn là cái loại này.
” Ông già có chút ác ý, chỉ vào cái chai trong góc, một đám sâu lông đen lẳng lặng nằm đấy, cái râu thon dài chậm rãi rung lên.
Đới Hiểu Khánh cúi xuống nôn khan, Từ Lâm Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, Hiểu Khánh ôm chặt lấy eo anh.
“Cầu xin anh, đừng.
Tôi sẽ nghe lời anh mà.
”
Cô gái kiêu ngạo trước kia, bây giờ mặt đã giàn giụa nước mắt, đôi mắt hạnh trong trẻo xinh đẹp ấy lúc này trở nên mông lung, mơ hồ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Từ Lâm Viễn cũng không ghét bỏ, đưa tay gạt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm Hiểu Khánh đi về hướng Từ gia.
Anh biết cô đã bị dọa sợ, nên cũng không cố tình làm ra hành động gì cả.
Ban đêm, anh vẫn ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say giấc, mãi một hồi lâu sau mới nỉ non vào tai cô: “Hiểu Khánh, nói phải giữ lời.
Ngoan ngoãn ở lại bên anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.
”
Một lát sau, anh dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ hồ hồ thấy giọt lệ trong veo chảy xuống, giống hệt như ánh đèn lấp lánh.
.