Cuối cùng Cẩm Tuệ cũng đến được hoàng cung nước Sở, nơi mà nàng ta đặt nhiều hi vọng, ước mơ và tham vọng đều đặt tại nơi này.
Nhưng đáp lại nàng ta là sự hờ hững, lạnh lùng của tất cả mọi người nơi đây.
Nam quốc là một nước chư hầu nhỏ bé, thân phận quận chúa của nàng ta chẳng là gì cả.
Khi sứ giả đưa nàng ta tiến cung để yết kiến hoàng thượng, khi biết lý do nàng ta đến trước còn Vương phi thì trợ cấp dân chúng nên đến sau, hoàng thượng lạnh lùng không nói gì chỉ vẫy tay cho nàng ta lui xuống.
Cuối cùng Cẩm Tuệ được sắp xếp ở một cung điện lạnh lẽo, vô cùng hẻo lánh ở xa cung điện.
Cung nữ hầu hạ chỉ có mấy người, còn thua xa khi nàng ta còn là quận chúa ở Dương Vương Phủ.
Thật sự nàng ta về đến cung một lúc lâu rồi mà vẫn không hình dung được mọi chuyện vì sao lại như thế này, không như sự tưởng tượng của nàng ta lúc ban đầu.
Có thể nói từ thiên đàng rớt xuống địa ngục, nàng ta có chút hối hận vì sao không chịu tìm hiểu trước mà đã đâm đầu vào ngõ cụt.
Tuy nhiên chỉ một lúc sau nàng ta lại phấn trấn tinh thần, nàng ta không thể suy sụp như thế.
Thế là nàng ta chỉ huy mọi người sắp xếp trang hoàng lại cung điện, lôi những thứ mà nàng đã mang đến đây để bày biện.
Chỉ một lúc sau cung điện như có thêm sức sống, nàng ta nghỉ ngơi một chút rồi trang điểm lại và ngồi chờ đợi, chờ hoàng đế Sở quốc sẽ đến thăm nàng ta.
Còn Thiên Hoa thì nàng làm việc không biết mệt, cuối cùng sau bao nhiêu ngày thì nàng cũng đoàn quân đã về đến kinh thành nước Sở.
So với Cẩm Tuệ thì Thiên Hoa về sau năm ngày, vừa bước chân vào cổng thành thì Thiên Hoa vô cùng bất ngờ Vương gia đã đứng ở đó đợi nàng từ lúc nào.
Xung quanh mọi người đã xếp thành hai hàng, Thiên Hoa được hai cung nữ Ý nhi và Ý Lam đỡ xuống.
Trải qua thời gian vừa qua Thiên Hoa vô cùng hài lòng về hai cung nữ này, mà ngược lại hai người này cũng vậy, vô cùng sùng bái vị nương nương giàu lòng nhân nghĩa này.
Triệu Mặc Lâm từ từ bước đến gần nhìn nàng trìu mến đưa tay ra và dịu dàng nói:
"Nàng đã đến tân nương tử của ta ".
Không hiểu vì sao Thiên Hoa lại cảm thấy trái tim của nàng xao xuyến nhẹ, nàng cảm thấy người này thật quen thuộc nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi ( chàng đã từng hóa thành linh thú để tiếp cận nàng nhé).
Một chút rung động của thiếu nữ, Thiên Hoa nhẹ nhàng cầm lấy tay chàng.
Hai người sánh bước song song trong tiếng hò reo và chúc phúc của người dân.
Vì sao lại nói Vương gia còn có quyền thế hơn hoàng đế Sở quốc là vì, Triệu Mặc Lâm vô cùng tài giỏi khi sinh ra đã có hào quang sáng chói.
Tiên hoàng đã sắc phong chàng làm thái tử và chiếu chỉ truyền ngôi, tuy nhiên chàng lại không ham muốn ngôi vị này mà nhường lại cho huynh trưởng của mình.
Tiên hoàng dù không muốn nhưng cũng không thuyết phục được nhi tử, tuy nhiên vì chấp niệm trong lòng nên khi ban chiếu thư sắc phong hoàng đế ông còn ra thêm một chiếu thư nữa là để cho Triệu Mặc Lâm làm nhiếp chính vương có quyền lực ngang hoàng thượng.
Bởi vì ông biết tài năng của nhi tử ra sao, bằng chứng là đã có biết bao nhiêu kẻ muốn dòm ngó Sở quốc nhưng đều bị Mặc Lâm dẫn quân đánh bại, không dám ngo ngoe động thủ khiến chàng rất được lingf dân chúng và văn võ bá quan.
Lúc đầu hoàng đế có chút bất mãn tuy Mặc Lâm là đệ đệ ruột của mình.
Nhưng theo thời gian, tiên hoàng mất đi hoàng thượng thấy vị đệ đệ này chẳng thèm đoái hoài gì đến triều chính nên dần dần ác cảm cũng hết.
Thậm chí hoàng thượng còn có phần yêu quý người đệ đệ này hơn.
Tuy nhiên vị đệ đệ này chẳng chịu thành gia lập thất, hoàng thượng đã tự chủ trương nhân lúc đệ đệ không có ở đây lập Vương phi cho chàng.
Nhưng không hiểu sao, người chưa qua cửa đã bị thương hàn mà chết, người thì vô cớ ngã ngựa chết, người thì trượt chân xuống hồ chết.
Không hiểu tin đồn thất thiệt từ đâu cứ thế lan đi nói rằng Vương gia là tướng sát thê tử nên cuối cùng không ai dám mơ tưởng đến.
Khi Triệu Mặc Lâm biết chuyện thì vô cùng tức giận, lần đấy hoàng thượng mới tận mắt chứng kiến được sự bạo phát của chàng, sau lần đó hoàng thượng ốm đúng mười ngày mới khỏi và không đả động đến việc lập Vương phi cho đệ đệ nữa.
Còn Triệu Mặc Lâm thì lười đính chính lại nên mới có lời đồn đi xa như thế.
Tự nhiên trong một buổi thiết triều vị phật sống này lại xuất hiện nói muốn lấy đại quận chúa của Dương Vương phủ làm chính phi nhưng điều kiện là nàng ấy phải nguyện ý.
Cả triều đình cùng hoàng thượng đều sững sờ nên vì sao mới có những bức thư gửi sang cho hoàng đế Nam quốc là như thế.
Chứ nếu không với thực lực của Sở quốc chỉ cần chiếu cáo xuống chứ cần gì phải mất thời gian chờ đợi.