Chẳng ngờ, Dạ Đình Sâm bình tĩnh đáp:
- Ông, cháu là con trai độc nhất trong nhà, cha cháu đã qua đời từ khi cháu còn nhỏ, giờ trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Nhà cháu kinh doanh, mẹ cháu không ở thành phố A, chỉ có mình cháu ở đây để quản lý sản nghiệp của gia đình thôi.
Dạ Đình Sâm trả lời, không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh thong dong.
Ông Cố lập tức đặt ra một câu hỏi sắc bén:
- Yên Nhi nhà chúng tôi ăn nói vụng về, ngốc nghếch, chuyện lớn như thế mà còn không báo với người nhà, cháu sẽ không giống nó, vụng trộm đi đăng ký với nhau chứ hả? Nghe được câu này, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch.
Bọn họ kết hôn là để đối phó với người nhà của Dạ Đình Sâm, tất nhiên hắn sẽ không thông báo với người nhà.
- Mẹ cháu đã biết chuyện cháu kết hôn với Yên Nhi, bà rất ủng hộ, cũng rất quý Yên Nhi.
- Ông lão này đã sống gần một thế kỷ rồi, cũng có chút mắt nhìn người, nhìn tướng mạo và khí độ của cháu, chắc chắn không phải người bình thường, sao lại coi trọng con nhóc nhà này thế? Ông Cố nói, ánh mắt sáng sắc bén, chăm chú nhìn Dạ Đình Sâm, không bỏ qua bất kỳ một biểu lộ nào trên gương mặt hắn để tìm ra sơ hở.
Nhạc Yên Nhi đứng bên cạnh pha trà, nghe thấy thế thì không vui, cô bĩu môi, tức giận nói: Ông, ông nói gì thế, cháu đâu có kém... Im ngay, hỏi con à, ai bảo con xen vào? Để ông hỏi thằng nhóc này trước đã, lát nữa sẽ xử lý con sau, con cho là con chạy được chắc? Ông Cố không giận tự uy, một ánh mắt quét tới đã đủ để Nhạc Yên Nhi rụt cổ lại, cô chẳng dám nói nữa, ngoan ngoãn im tiếng nhưng cái miệng nhỏ vẫn bĩu ra, giống như rất không cam tâm bị ông Cố nói xấu.
Nhạc Yên Nhi đâu dám nổi giận với ông, cô đành tức giận lườm Dạ Đình Sâm, vô cùng ai oán.
Gì thế, ai nhìn bề ngoài cũng cảm thấy mình không xứng với Dạ Đình Sâm, mặc dù hắn rất ưu tú nhưng mình đâu có kém thế, lại nói ít nhất mình cũng bình thường trong khi hắn còn có chướng ngại tâm lý kia kìa, chẳng qua người ngoài không ai biết thôi.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt cô đỏ bừng bừng vì tức, bên trên chiếc mũi nhỏ còn vương chút mồ hôi, đôi mắt vì cảm xúc mà sáng rực khiến cô càng thêm tràn đầy sức sống, trong cặp mắt phượng của hắn lại có thêm cảm xúc khác.
Ông Cố mắt mờ nhưng lại nhìn thấu ánh mắt hắn, trong lòng ông khẽ dao động, đột nhiên nói với Nhạc Yên Nhi:
- Yên Nhi, ông đói rồi, gọi quản gia mang đồ ăn lên cho ông đi.
Nếu như nghe những lời này còn không hiểu thì Nhạc Yên Nhi đúng là đồ ngốc, ông Cố đang muốn tách cô ra để nói chuyện riêng với Dạ Đình Sâm.
Mặc dù sức khỏe của ông Cố bây giờ khá yếu, lúc thường luôn cười híp mắt như một ông lão hiền lành, thế nhưng đôi khi ông lại tinh ý đến đáng sợ, hơn một nửa cơ nghiệp nhà họ Cố đều là một tay ông gây dựng từ ngày còn trẻ, những người như ông hiển nhiên cũng không tầm thường.
Thái độ của ông thật lạ, giống như đã nghi ngờ, không biết chuyện của họ có bị lộ trước hỏa nhãn kim tinh của ông hay không.
Nghĩ đến đây, Nhạc Yên Nhi lo lắng nhìn Dạ Đình Sâm chứ không lập tức đi làm theo lời ông Cố.
Dạ Đình Sâm nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười để cô yên tâm.
Nhạc Yên Nhi khẽ thở dài, vào lúc này cũng chỉ đành tin tưởng năng lực của Dạ Đình Sâm thôi.
Cô đáp lời, quay người ra khỏi thư phòng, còn đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, ông Cố lập tức sầm mặt, nụ cười hiền lành biến mất, trở nên uy nghiêm.
Ông trầm giọng nói:
- Yên Nhi ngốc nhưng tôi không ngốc, hy vọng cậu có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Ông Cố cũng từng là người có máu mặt, cố tình muốn cho Dạ Đình Sâm thấy, vậy nên áp lực đến từ ông lúc này thật sự kinh người.
Rõ ràng kém về bối phận, đối mặt với khí thế như vậy nhưng Dạ Đình Sâm không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt ông, hắn có ngạo khí bẩm sinh thế nhưng giờ đã cố gắng thu lại nhiều, lúc này hắn không vênh váo hung hăng, cũng không để mình kém đi một bậc.
Dạ Đình Sâm bình tĩnh lên tiếng:
- Ông muốn nghe điều gì, cháu nhất định biết gì nói nấy.
- Mặc dù cậu không chịu nói về hoàn cảnh gia đình nhưng từ khí độ của cậu cũng có thể thấy được cậu tuyệt đối không phải con nhà bình dân, gia đình bình dân nào có thể dạy dỗ được đứa con ưu tú như cậu, cậu còn có khí phách hơn tôi ngày trẻ, mỗi hành động đều mang dáng vẻ quý tộc thượng lưu tiêu chuẩn.
Tôi đoán gia thế của cậu thậm chí còn ở trên nhà họ Cố.
Lấy thân phận và điều kiện của cậu con nhà gia thế ra sao mà không thể tìm được, hà cớ gì lại coi trọng Yên Nhi nhà chúng tôi?
- Yên Nhi là một cô gái đặc biệt, cô ấy đáng được trân trọng, mà cháu chính là người thích hợp nhất.
- Không cần khua môi múa mép với lão già này, tôi muốn nghe lời nói thật! Mặc dù trên danh nghĩa, Yên Nhi là cháu gái nuôi của nhà họ Cố, thế nhưng tôi coi nó như cháu gái ruột.
Tôi nhìn nó lớn lên, không có ai hiểu nó hơn tôi.
Yên Nhi không ngốc, nhưng nó cũng không đủ thông mình, nó quá lương thiện, không học nổi những thứ tâm tư xấu xa của giới nhà giàu, cũng vì thế nên nhà họ Cố mới không chấp nhận được nó.
Nói đến đây, trong mắt ông Cố hiện lên vẻ xót xa.
- Tôi già rồi, cũng có lúc sơ sót nên không bảo vệ được Yên Nhi, để cho nó bị nhà họ Cố đuổi đi, thế nhưng tôi cũng muốn vậy.
Hiện giờ nó quá ngây thơ, ra ngoài rèn luyện cũng tốt, vậy nên tôi mới không đón nó về.
Nhưng bây giờ nó lại kết hôn với cậu, còn muốn lừa gạt tôi, thằng nhóc, nói thử xem nếu như cậu là tôi, cậu sẽ nghĩ thế nào? Đôi mắt ông lão đã trải qua lễ rửa tội của năm tháng nhưng sự tinh tường thì không hề bị ảnh hưởng.
Được tôi luyện cả đời người, ông có một loại uy nghiêm đặc biệt thuộc về bề trên.
Dạ Đình Sâm nghe những lời từ tận đáy lòng của ông Cố thì gật đầu tán thành.
Ở cùng với Nhạc Yên Nhi tới lúc này, hắn cũng đã hiểu rõ cô, cô có chút khôn lanh nhưng cũng chỉ vì bảo vệ bản thân, từ trên bản chất mà nói, cô là một cô gái hiền lành, đơn giản, chỉ vì cuộc đời ép buộc cô phải trưởng thành mà thôi.
Cô mang theo khí chất an lành, như một bến cảng ấm áp khiến lữ khách phiêu bạt muốn nán lại nghỉ chân.
Cưới cô, thậm chí cả hợp đồng kia, đều là ý nghĩ nhất thời của hắn.
Thế nhưng việc nghiêm túc với tình cảm này, quyết định chung sống với cô cả quãng đời còn lại,đó là việc hắn đã suy xét rất lâu.
Bất luận là trên thương trường hay trong cuộc đời, hắn đều không phải kẻ hay do dự, hắn suy nghĩ rất nhanh, luôn có thể tính toán ra được mất rồi lựa chọn phương án tối ưu sau đó nhanh chóng thực hiện.
Nhưng tình cảm thì khác, trong chuyện tình cảm không có phương án tối ưu, người động lòng trước là kẻ thua cuộc.
Hắn không phải người dễ nhận thua, nhưng đã động lòng, vậy thì phải quyết định, hắn sẽ không dễ gì buông tay.