Từ sau lần đầu tiên, Tô Phi trở nên biết điều hơn rất nhiều.
Mỗi lần đến quay phim đều lễ phép chào hỏi từng nhân viên một, vô cùng khách khí với diễn viên cùng đoàn, tuy vẫn thường bị đạo diễn Lộ “no good”
, làm chậm tiến độ quay phim nhưng mọi người giống như đều có lòng bao dung vô bờ với người mới trẻ tuổi này.
Nhạc Yên Nhi nghĩ tới ý thù địch cùng sự kiêu căng mơ hồ của Tô Phi ngày đầu tiên, tự an ủi bản thân, có lẽ mình nhìn nhầm rồi.
Dù sao thì Tô Phi cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi, biết đâu chỉ là chưa chín chắn mà thôi.
Cho nên một tuần kế tiếp quay phim khá là thuận lợi.
Nhạc Yên Nhi rất nhanh liền thích ứng được với cuộc sống trong đoàn phim, ngoại trừ việc mỗi tối Dạ Đình Sâm đều kiên trì gọi điện đến, thời gian còn lại của cô đều là tập luyện và học thuộc kịch bản.
Đến cuối tuần, trong lúc Nhạc Yên Nhi còn đang nghĩ xem có nên trở về biệt thự Hoàng Đình hay không thì tài xế đã đến khu nghỉ dưỡng đón cô rồi.
Lên xe xong, Nhạc Yên Nhi khó hiểu hỏi thăm: Dạ Đình Sâm bảo anh đến đón tôi à? Đúng vậy, thiếu phu nhân.
Tối mai thiếu gia có chuyện rất quan trọng nên bảo tôi đến đón cô về.
Nhạc Yên Nhi hiểu tính Dạ Đình Sâm, đoán chừng hắn sẽ không nói gì nhiều với tài xế cho nên cũng không hỏi thêm nữa, đợi về đến biệt thự Hoàng Đình rồi sẽ tự mình hỏi Dạ Đình Sâm sau.
Khi về đến nhà cũng là lúc ăn tối, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể tạm thời nuốt xuống nghi vấn, ăn cơm với Dạ Đình Sâm.
Ăn xong, cô không đợi được nữa mà hỏi ngay:
- Dạ Đình Sâm, ngày mai có việc gì vậy, anh còn chưa nói gì mà đã để tài xế đến đón tôi rồi.
Dạ Đình Sâm không trả lời, chỉ lấy ra một phong thư đưa cho Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi cầm lấy, mở phong thư ra, phát hiện bên trong là một bức thư mời màu trắng mạ vàng.
[Trân trọng kính mời ngài Dạ Đình Sâm tối mai đến hội quán Baker tham gia buổi bán đấu giá từ thiện.] Vì một buổi bán đấu giá mà Dạ Đình Sâm đặc biệt đón cô từ đoàn phim về, chẳng lẽ… Trong lòng Nhạc Yên Nhi nhảy dựng một cái, nắm chặt bức thư trong tay, căng thẳng nhìn Dạ Đình Sâm:
- Cái… cái này có phải là… Dạ Đình Sâm trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng xen lẫn kích động mà trở nên đỏ bừng của cô, hơi lạnh trong mắt biến mất, thậm chí còn có mấy phần dịu dàng.
- Đúng vậy, chiếc vòng cổ Biển Sao của mẹ cô nằm trong buổi bán đấu giá này, được xếp vào những món đồ đấu giá cuối cùng, chính là vào tối mai.
Vừa nhắc tới mẹ, vành mắt Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ lên, cô nhìn Dạ Đình Sâm, nghiêm túc nói:
- Dạ Đình Sâm, chỉ cần anh giúp tôi lấy lại được vòng cổ, tôi có thể làm mọi thứ cho anh.
Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi, trong mắt có phần thương tiếc, biết cô gái này đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng chỉ vì chiếc vòng cổ kia, cho nên hắn nhất định sẽ giúp cô, vừa là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ. Truyện Phương Tây
- Yên tâm đi, tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ lấy được vòng cổ về.
Nhạc Yên Nhi lập tức nhảy lên từ trên ghế sofa, vui vẻ ôm lấy Dạ Đình Sâm.
- Dạ Đình Sâm, vô cùng cảm ơn anh, anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi! Dạ Đình Sâm không quen với việc bị người khác chủ động gần gũi, khoảnh khắc Nhạc Yên Nhi nhào đến, thân thể cứng ngắc, để mặc cho cô ôm lấy mình.
Thân thể mềm mại cùng hương thơm ngào ngạt khiến Dạ Đình Sâm lập tức có phản ứng.
Trái tim cô đơn đã lâu, giờ phút này điên cuồng rung lên.
Tất cả đều chỉ vì một lần vô ý động chạm của cô mà thôi.
Hoá ra sức ảnh hưởng của cô đối với hắn đã lớn đến thế rồi sao? Dạ Đình Sâm nở một nụ cười tự giễu, nhưng không biết vì sao, một người từ trước tới giờ đều ghét bị người khác làm ảnh hưởng như hắn, kể cả hiện giờ đã ý thức được nhưng lại không ghét bỏ sự gần gũi của cô.
Nhạc Yên Nhi đương nhiên không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi mà nội tâm Dạ Đình Sâm lại có nhiều ý nghĩ đến vậy.
Cô chỉ là vui mừng quá mức, không nhịn được nên mới dùng hành động để bày tỏ sự cảm kích đối với Dạ Đình Sâm chứ trong lòng cũng không có ý nghĩ nào khác.
Vì vậy Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không phát hiện ra Dạ Đình Sâm có chỗ nào không đúng, hào hứng hỏi: Có việc gì cần tôi làm không? Điều cô phải làm chính là tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ có người đến đón cô đi chọn lễ phục và trang điểm.
Nhạc Yên Nhi giật mình:
- Còn phải trang điểm nữa à? Cô chưa từng tham gia buổi bán đấu giá nào, lần đầu tiên biết được, hoá ra những người có tiền như bọn họ lại để ý nhiều đến thế.
- Thời gian diễn ra buổi bán đấu già là tối mai, trước đó có buổi tiệc từ thiện nên cần phải mặc lễ phục đến tham dự.
Nhạc Yên Nhi gật đầu nói: Được, tôi biết rồi. Tối mai tôi còn có chút việc nên chắc sẽ đến muộn, cô có thể đợi tôi cùng đi hoặc một mình đến buổi tiệc trước.
- Tôi muốn đến đó trước.
Nhạc Yên Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn Dạ Đình Sâm.
Vừa nghĩ đến việc có thể nhìn thấy vòng cổ của mẹ, Nhạc Yên Nhi sao có thể ngồi yên được nữa, đừng nói đợi đến đến tối mai, cô còn muốn xông qua luôn bây giờ kìa.
Dạ Đình Sâm hiểu tâm trạng của cô, cũng đoán ra được cô sẽ quyết định thế nào, nói:
- Được, tôi sẽ thu xếp người tối mai đưa cô qua đó trước, đến lúc đấy cô đừng rời khỏi vệ sĩ, đợi tôi đến là được.
Nói xong, Dạ Đình Sâm ý bảo Nhạc Yên Nhi cất thư mời đi.
- Thư mời này chắc không chỉ có một tấm thôi đâu nhỉ? Tôi cầm rồi anh còn có cái khác không? Vẻ mặt Dạ Đình Sâm lạnh nhạt, lại có phần kiêu ngạo:
- Tôi muốn vào, không cần phải có thư mời.
Đúng rồi, lấy quy mô của LN, lấy địa vị của Dạ thiếu, ra vào một buổi bán đấu giá nho nhỏ kia sao có thể cần đến thư mời chứ.
Nhạc Yên Nhi cất bức thư đi.
Dạ Đình Sâm giống như đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi mở miệng:
- Nếu như, tôi giúp cô lấy được vòng cổ về… Nhạc Yên Nhi cướp lời:
- Tôi biết anh đang lo gì, anh yên tâm, dù lấy được vòng cổ về thì giao dịch giữa chúng ta vẫn còn có hiệu lực, tôi nhất định sẽ giúp anh đối phó với người trong gia tộc.
Dạ Đình Sâm nghe vậy liền dở khóc dở cười.
Điều hắn nghĩ tới vốn không phải là cái này.
Hắn muốn hỏi cô, nếu như hắn giúp cô lấy lại được vòng cổ rồi, giữa hai người sẽ không còn ràng buộc nào, liệu cô có muốn ở bên cạnh hắn nữa hay không.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không nói gì, tưởng là hắn không tiện mở lời liền nói:
- Gia tộc các anh hành động chậm thật, hơn một tháng rồi mà vẫn chưa cho người qua đây, có phải anh lo là không giải quyết được trong vòng nửa năm, lại đến thời hạn rồi thì tôi sẽ bỏ đi? Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho xong, nếu như trong vòng nửa năm thật sự không giải quyết được, nhiều hơn một, hai tháng cũng chẳng sao, dù gì thì tôi cũng không có bạn trai mà.
Nhìn người trước mặt đầy nghiêm túc hứa hẹn, Dạ Đình Sâm nuốt lại những gì định nói.
- Vậy, nếu nhiều hơn một, hai tháng mà vẫn không giải quyết được thì sao? Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn gương mặt của Nhạc Yên Nhi, thản nhiên hỏi.
Trên mặt Nhạc Yên Nhi hiện lên vẻ rối rắm, nghĩ một lúc, Dạ Đình Sâm tận tâm tận lực với chuyện của mình như thế, cô cũng không thể làm qua quýt cho xong chuyện được.
Liền cắn răng đáp:
- Vậy thì trong vòng một năm, tôi cam đoan sẽ khiến người trong gia tộc anh tin rằng anh không phải là gay, thế này đã được chưa? Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm hiện ra một nụ cười quyết rũ chết người:
- Được.