Xuống xe, Nhạc Yên Nhi đi vào cửa hàng.
Kể cũng lạ, cô không muốn xem quần áo, không muốn ngắm trang sức mà chỉ muốn đi dạo ở khu đồ nam.
Thấy những quần áo và phụ kiện ở khu đồ nam, kiểu gì cô cũng nghĩ nó có hợp với Dạ Đình Sâm không, hắn có thích hay không.
Chẳng lẽ cô đang dần quen với thân phận vợ của hắn rồi? Ngay cả nhân viên bán hàng cũng rất biết nhìn người, cố gắng lấy lòng cô:
- Cô và chồng mình hẳn là tình cảm rất tốt.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười.
Cuối cùng, mua được cho Dạ Đình Sâm một chiếc carvat, một ghim cài áo, cô hài lòng ra về.
Vừa vào thang máy, thấy cửa sắp đóng thì chợt có một giọng nói hốt hoảng vang lên bên ngoài:
- Chờ đã! Nhạc Yên Nhi nhanh tay nhấn nút mở cửa.
Người kia vội vã bước vào, liên tục nói cảm ơn với cô:
- Cảm ơn.
Cô ngẩng đầu lên, người đuổi theo thang máy chính là Đỗ Hồng Tuyết.
Thật là quá tình cờ.
Đỗ Hồng Tuyết cũng giật mình: Yên Nhi, tôi cũng tới đây dạo phố, trùng hợp quá. Phải. Nhạc Yên Nhi cười, thấy Đỗ Hồng Tuyết cũng xách túi của khu đồ nam thì có vẻ bất ngờ:
- Cô cũng đến xem đồ nam à? Mua cho bạn trai hả? Lúc nói câu sau, giọng điệu của Nhạc Yên Nhi có chút trêu ghẹo.
Chẳng ngờ cô ta nghe thấy thế thì có vẻ mất tự nhiên, vội giấu túi ra sau lưng:
- Không phải đâu, mua cho bạn thôi, người đó đã giúp tôi một việc rất lớn.
Thấy cô ta không muốn nói nhiều, Nhạc Yên Nhi cũng không hỏi nữa.
Đời sống tình cảm của diễn viên nữ vốn là chủ đề nhạy cảm, Đỗ Hồng Tuyết không muốn trả lời cũng là bình thường, Nhạc Yên Nhi thấy khi nãy mình đi quá giới hạn nên cũng không nghĩ nhiều.
Ngược lại thì cô ta có vẻ xấu hổ vì giấu giếm, do dự một lát rồi nói:
- Yên Nhi, tôi mời cô ăn cơm nhé? Nhạc Yên Nhi ngẩn ra: Sao lại phải mời tôi ăn cơm? Ừm...
Không biết cô có nghe tin chưa, tôi nhận được của Dior, lần casting này cô đã giúp tôi rất nhiều, nếu không có cô thì chắc chắn tôi không có được này, tôi nên cảm ơn cô là phải.
Nói xong, Đỗ Hồng Tuyết lại thẹn thùng cười, hệt như một đóa bách hợp ngậm sương mai.
Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát, hôm nay Dạ Đình Sâm nói phải tăng ca buổi tối không về ăn cơm cùng mình, cô về nhà cũng chỉ có một mình thôi, vậy chi bằng ăn cùng Đỗ Hồng Tuyết.
Vậy là cô gật đầu:
- Việc nhỏ thôi mà, dù gì tối nay tôi cũng rảnh, chúng ta cùng ăn cơm được đấy.
Hai người không muốn đi xa nên họ chọn một nhà hàng món Âu trên tầng của quảng trường Thời Đại.
Nhạc Yên Nhi còn chưa hỏi, Đỗ Hồng Tuyết đã nhắc tới của Dior.
- Chắc chắn là cô rất ngạc nhiên đúng không? Thật ra tôi cũng thế, chẳng ngờ một lớn như vậy lại rơi xuống đầu tôi.
Hôm đó lúc xếp hàng cô cũng thấy đấy, đừng nói đến Tưởng An Ny, ngay cả những ngôi sao nữ có địa vị cao hơn cô ta cũng có rất nhiều.
- Đó cũng là thực lực của cô mà, dù trước kia có ra sao thì chờ cô quay xong này, giá trị con người cô sẽ tăng lên nhiều, lúc đó sẽ chẳng còn ai khinh thường cô được nữa.
Lại nói, Tưởng An Ny với cô là cùng một công ty, cô ta biết tin này thì phản ứng thế nào? Đỗ Hồng Tuyết cười tinh nghịch: Tưởng An Ny tức đến vẹo cả mũi ấy chứ. Ha ha ha. Hai người không có xung đột lợi ích, Nhạc Yên Nhi cũng không cảm thấy ghen tị vì này nên bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, hai người cười cười nói nói ăn xong bữa.
Cuối cùng, Đỗ Hồng Tuyết khăng khăng muốn trả tiền, Nhạc Yên Nhi không tranh.
Lúc đi thang máy xuống, Nhạc Yên Nhi hỏi:
- Cô lái xe đến không? Đỗ Hồng Tuyết lắc dầu.
- Vậy cô chờ ngoài cửa, tôi đi lấy xe, cô muốn về nhà không? Tôi đưa cô về Đỗ Hồng Tuyết ngập ngừng, cuối cùng nói:
- Cô cứ lấy xe trước đi.
Nhạc Yên Nhi không nghĩ nhiều, cô lái xe ra khỏi bãi đỗ, đón Đỗ Hồng Tuyết.
- Cô muốn về đâu? Cô ta cắn môi, có vẻ khó mở lời, nhỏ giọng nói: Tôi muốn tới bar Mê Say. Quán bar à? Nhạc Yên Nhi nghi hoặc:
- Cô còn muốn đi uống rượu à? Một mình hay đi cùng bạn? Có an toàn không? Sự quan tâm của cô không khiến sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết khá hơn là bao, cô ta chỉ cười gượng:
- Không có gì, cô cứ đưa tôi tới đó đi.
Dù sao Nhạc Yên Nhi và Đỗ Hồng Tuyết không quá thân quen, cũng không phải bạn tâm giao gì, chưa tới mức có thể khuyên cô ta, vậy nên người ta đã nói thế, cô không hỏi thêm, đánh tay lái về phía quán bar.
Tới cửa quán, Nhạc Yên Nhi nhìn ánh đèn neon bên ngoài bóng đêm:
- Hồng Tuyết, đến rồi.
Chẳng ngờ cô ta không định xuống xe mà chỉ cúi đầu, tóc mái ngang trán che khuất mắt, khó có thể thấy rõ nét mặt, chỉ thấy cô ta cắn môi, tựa hồ rất đắn đo.
Nhạc Yên Nhi lập tức hiểu ra có thể cô ta gặp phải chuyện gì đó, cô quan sát biểu cảm của cô ta rồi ân cần hỏi:
- Hồng Tuyết, có chuyện gì à? Đỗ Hồng Tuyết ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo:
- Phải...
Tôi gặp chút phiền toái.
Một người yếu đuối như cô ta thì có thể gặp phải phiền toái gì?
- Có chuyện gì thế? Cô nói tôi nghe, có lẽ tôi có thể giúp cô.
Đỗ Hồng Tuyết do dự một lát, trong mắt là đấu tranh và khó xử như đang cân nhắc xem có nên nói ra hay không.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng:
- Là thế này, vốn trong công ty tôi chỉ là nhân vật râu ria thôi, người đại diện cũng thường mặc kệ, nhưng sau khi Dior thông báo cho cô ấy biết tôi được chọn làm đại sứ thì người đại diện liền giới thiệu cho tôi một nhà đầu tư, nói là tranh thủ danh tiếng lúc này để mở rộng mối quan hệ.
Việc đầu tư là việc người đại diện phải chuẩn bị, để ngôi sao nữ tự đi gặp nhà đầu tư, chuyện này chẳng tốt đẹp gì.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày:
- Vậy là bây giờ cô đi gặp nhà đầu tư kia? Đỗ Hồng Tuyết gật đầu:
- Hợp đồng của tôi còn dài, là do người đại diện giữ, tôi không dám không đến nhưng mà...
Tôi thật sự sợ vô cùng.
Nếu tôi gặp nhà đầu tư một mình mà có chuyện gì xảy ra thì ngay cả cơ hội giãy giụa tôi cũng không có.
Đỗ Hồng Tuyết nói, mắt cô ta cũng đỏ lên, có vẻ sắp khóc tới nơi.
Nhạc Yên Nhi biết cô ta nói đúng, Đỗ Hồng Tuyết mảnh khảnh yếu ớt như vậy, chỉ sợ chưa bao giờ dám nói chuyện to tiếng với người khác, nếu để cô ta đi gặp những nhà đầu tư như lang như hổ, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không thể nghĩ ra phương pháp tốt chỉ trong giây lát, dù sao đây là việc liên quan tới tương lai của Đỗ Hồng Tuyết.
- Tôi giúp gì được cho cô không? Đỗ Hồng Tuyết khẽ cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ liều lĩnh, tựa như đã lấy hết can đảm, cô ta lên tiếng:
- Yên Nhi, cô vào cùng tôi được không?