Anjoye phóng vút xe bỏ đi, để mặc Nhạc Yên Nhi một mình trên bờ biển.
Lúc Bạch Kính Thần và Dư San San đến nơi chỉ thấy cô đang ngồi một mình trên bãi cát, ánh nắng chiều bỏng rát bao phủ toàn thân nhưng cô như không hề nhận ra.
Dư San San thấy cảnh tượng này ngay lập tức lao đến bên cạnh bạn tốt, ôm chầm lấy cô.
- Yên Nhi… Yên Nhi, cậu có sao không? Anh ta không làm gì cậu chứ?
Cô nhìn khắp lượt từ trên xuống dưới quanh người Nhạc Yên Nhi, căng mắt ra xem thật kỹ, chỉ sợ bạn mình bị thương.
Lúc Bạch Kính Thần gọi điện cho Nhạc Yên Nhi cô cũng ở trên xe, cũng nghe được câu chuyện kinh khủng đó.
Thế nên Anjoye trong lòng cô đã bị gắn nhãn nhân vật cực kỳ nguy hiểm, chỉ sợ anh ta sẽ làm gì Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi thấy Dư San San trong lòng lập tức thấy an tâm, những chuyện vừa xảy ra cũng đã qua rồi, cô đã được an toàn.
Cô ôm Dư San San khóc nấc lên, những ấm ức cùng kinh hoảng lúc này đều nghẹn nơi cổ họng:
- San San…
Lòng Dư San San vô cùng khó chịu, vội vàng an ủi bạn:
- Không sao, không sao, Anjoye đi rồi. Có tớ đây rồi, sẽ không ai làm hại cậu được…
Bạch Kính Thần hỏi:
- Chị có bị thương không?
Cũng may Bạch Kính Thần dẫn cả Dư San San theo, nếu không còn không biết làm sao mới đưa được Nhạc Yên Nhi lên xe, dù sao cô là người phụ nữ của Dạ Đình Sâm, anh ta vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn, không thể tùy tiện chạm vào cô được.
Nhạc Yên Nhi nghe thế chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không… cậu ta… không làm gì tôi hết…
Mày Bạch Kính Thần co chặt lại, với hiểu biết của anh ta về Anjoye Dạ, cậu ta tuyệt đối không phải kẻ có lòng từ bi như thế. Người bị Anjoye bắt cho tới giờ không ai có thể bình an vô sự trở về.
Không biết tại sao lần này bắt được Nhạc Yên Nhi nhưng lại không làm gì cô.
Bạch Kính Thần cũng biết đây không phải chỗ để nói chuyện, bèn bảo hai cô gái:
- Chúng ta lên xe trước, về rồi nói sau.
Dư San San gật đầu, nửa ôm nửa đỡ Nhạc Yên Nhi lên xe.
Vừa nãy Nhạc Yên Nhi ngồi thần người trên bờ cát, bị ánh mặt trời nóng rực chiếu khá lâu giờ lại tiếp xúc với điều hòa lạnh ngắt trong xe, không khỏi rùng mình một cái.
Dư San San thấy vậy vội vàng lấy chăn dự phòng trên xe bọc cô lại.
Nhiệt độ trong xe rất thấp, Nhạc Yên Nhi thế mới bình tĩnh lại được, cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Kính Thần đang lái xe phía trước, hỏi:
- Chuyện anh nói, có thật không?
Ý cô hỏi là những lời Bạch Kính Thần đã nói trong điện thoại lúc trước.
Nghe thấy tiếng hỏi run rẩy của Nhạc Yên Nhi, Bạch Kính Thần nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt cô trắng bệch ra, cả cơ thể mỏng manh rúc vào lòng Dư San San, giống như không thể chịu nổi kích thích nữa, chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm cô tan vỡ mất.
Trong đáy mắt cô, là hoảng sợ cực độ.
Anh thầm thở dài, đây là nguyên nhân Dạ Đình Sâm không muốn nói sự thật cho cô.
Không phải tất cả sự thật đều nhất định phải hiểu rõ, có một số chuyện bị giấu đi cũng bởi vì không nên lôi nó ra ánh sáng.
Giọng anh thấp xuống, đáp:
- Là thật, anh cả không nói với chị cũng vì sợ chị không chịu nổi…
Anh còn chưa dứt lời Nhạc Yên Nhi giống như đã chịu đả kích nghiêm trọng, ngất đi.
Thấy người cô bỗng nhiên mềm nhũn, Dư San San hoảng hốt la lên:
- Yên Nhi! Cậu làm sao thế Yên Nhi…
Bạch Kính Thần thấy thế sắc mặt cũng thay đổi:
- Chắc cô ấy bị cảm nắng rồi!
Dư San San vội vàng bảo:
- Anh lái xe nhanh lên, phải đưa cậu ấy vào viện gấp!
Anh nhấn mạnh chân ga, chiếc xe giống như mũi tên bật khỏi dây cung, lao đi vun vút.
Anh cũng đã cho người báo với Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi vừa vào viện đã thấy hắn hớt hải chạy đến.
Bạch Kính Thần chưa bao giờ thấy vẻ mặt hắn lạnh đến thế.
Dư San San đã được anh cho người đưa về trước, trong phòng bệnh ngoài Nhạc Yên Nhi cũng chỉ còn hai người đàn ông.
Dạ Đình Sâm ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy cánh tay không cắm kim truyền của cô, hắn đau xót nhìn chằm chằm khuôn mặt đang chìm trong cơn mê trước mắt.
Bạch Kính Thần nhìn hai người kia, lòng ngập tràn áy náy.
Quãng thời gian này Dạ Đình Sâm đang có rất nhiều chuyện cần giải quyết, đặc biệt là việc Anjoye bỗng nhiên xuất hiện, phá vỡ hết tất cả kế hoạch của bọn họ, anh cả vì tin tưởng nên mới giao cho anh ta bảo vệ Nhạc Yên Nhi.
Nhưng anh ta lại sơ sảy, suýt chút nữa khiến cô gặp nguy hiểm.
Thậm chí nếu lần này không phải Anjoye bỗng nhiên có lương tâm, không làm hại cô thì có thể đã có hậu quả không thể tưởng được. Lúc đó anh ta còn mặt mũi nào nhìn Dạ Đình Sâm nữa?
Giờ Nhạc Yên Nhi bất tỉnh trên giường bệnh thế này anh thấy đều là lỗi của mình hết.
- Xin lỗi anh cả, đều là lỗi của em…
Bạch Kính Thần rốt cuộc lên tiếng.
Làm cháu trai duy nhất của một vị tướng, anh ta có kiêu ngạo của mình, đây cũng là lần đầu tiên chủ động nhận lỗi, áy náy đến mức hận không thể tự đánh chết mình luôn.
- Anjoye Dạ?
Dạ Đình Sâm không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, trong đôi mắt đen ngập tràn sát ý, khiến người ta cảm giác nhiệt độ trong phòng bệnh giảm xuống ầm ầm, nhịn không được rùng mình một cái.
Rõ ràng những lời Dạ Đình Sâm nói ra không có cảm xúc gì nhưng Bạch Kính Thần lại thấy trái tim mình run lên, lắp bắp mãi mới thốt ra được:
- Vâng.
Đôi mắt phượng híp lại, cảm xúc điên cuồng cuộn trào bên trong.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng dụng cụ y tế phát ra từng âm ‘Tích —— tích —— ’
Trong lòng Bạch Kính Thần đang nghĩ nên nói thế nào với Dạ Đình Sâm, nhưng lại thấy hắn nhẹ nhàng kéo tay Nhạc Yên Nhi lên, hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô, sau đó cẩn thận đặt tay cô xuống giường, phủ chăn lên.
Tiếp đó, hắn đứng dậy.
Bạch Kính Thần quen Dạ Đình Sâm hơn hai mươi năm, lần đầu thấy hắn giải phóng toàn bộ khí thế như vậy, cảm giác lạnh băng làm người ta phải khiếp hãi, kinh sợ.
Trong lòng anh bỗng có dự cảm không lành.
- Anh cả…
Anh theo bản năng gọi một tiếng, cảm giác trên người Dạ Đình Sâm lúc này có loại khí thế khiến anh thấy bất an vô cùng.
- Giúp tôi chăm sóc cô ấy.
Dạ Đình Sâm xoay người nhìn thẳng Bạch Kính Thần:
- Lần này tôi không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Bạch Kính Thần theo bản năng gật đầu đáp ứng, nói xong Dạ Đình Sâm lập tức quay đi, không hề ngoảnh lại một lần nào.
- Anh cả, anh đi đâu thế?
Anh muốn đuổi theo nhưng lại lo cho Nhạc Yên Nhi còn đang hôn mê, cuối cùng vẫn dừng bước.
Anh thật sự rất sợ Dạ Đình Sâm sẽ làm ra chuyện khủng khiếp nào đó.
Bởi rồng có vảy ngược, kẻ chạm vào chỉ có chết.
Bàn tay thả bên hông nắm chặt lại, anh lấy điện thoại trong túi ra, bấm số của Nghiêm lão.
Điện thoại vừa được nối máy anh đã vội vàng hô lên:
- Ông ngăn anh cả lại mau, Anjoye gặp nguy hiểm rồi!