- Ông định công khai thân phận của con, dù sao con cũng không phải con nuôi nhà họ Cố mà là con ruột, con cũng có thể đổi họ về...
Ông Cố còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời:
- Ông, sao ông lại nhắc đến chuyện này?
Ông Cố thở dài, nói:
- Đây là tâm nguyện của mẹ con. Trước khi chết, mẹ con đã xin ông, nhưng ông vẫn chưa làm được. Con đừng để sau khi ông chết rồi lại không có mặt mũi nào nhìn mẹ con. Những thứ nhà họ Cố nợ con bao năm qua cũng nên trả lại rồi!
Giọng ông rất nghiêm túc, đồng thời còn có cả áy náy và hối hận về chuyện năm xưa.
Năm đó...
Cái chết của mẹ Nhạc Yên Nhi có bao phần là do bọn họ bức ép mà thành, bây giờ là lúc trả lại, là lúc chuộc tội.
Quá khứ Nhạc Yên Nhi đã cố gắng quên đi bây giờ lại được người khác nhắc tới, đôi mắt cô cay xè nhưng vẫn cười nói:
Ông, không cần đâu, giờ cuộc sống của con rất tốt, con không cần thân phận kia. Bây giờ con chẳng mong gì, chỉ mong làm vợ của Dạ Đình Sâm cho tốt, làm tròn nhiệm vụ của bà Dạ là được rồi. Nhưng mà... Không nhưng nhị gì cả, mẹ con chỉ mong con sống hạnh phúc chứ chẳng cần danh phận gì. Bây giờ con đang rất vui vẻ, vậy nên chuyện kia là không cần thiết. Kể cả không có thân phận cô chủ nhà họ Cố thì ông vẫn là người ông yêu quý nhất của con, họ cũng là người nhà con, con có được nhiều thứ như vậy đã là rất may mắn rồi, cho nên con không tham lam nữa. Nhạc Yên Nhi ôm chặt ông Cố từ phía sau, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Ông cụ khẽ lắc đầu, vẫn còn tự trách:
- Nếu năm đó ông thẳng thắn công khai thân phận của con, biết đâu con có thể giành lại được Lâm Đông Lục. Đừng tưởng con không ở nhà mà ông không biết con làm gì, con với thằng nhóc đó yêu đương cũng nhiều năm rồi, ai ngờ nó lại là đồ Trần Thế Mỹ! Nếu không phải con đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình thì ông đánh gãy chân nó rồi!
Ông cụ vỗ mạnh vào tay vịn, cực kỳ giận dữ.
Hành động ấu trĩ của ông khiến Nhạc Yên Nhi buồn cười:
- Ông ơi, ông tuổi đã cao rồi, đừng nóng giận thế. Con với Lâm Đông Lục không thể bên nhau chứng tỏ bọn con không hợp, bây giờ ai đã có hạnh phúc của người nấy là đủ rồi. Còn thân phận con gái nhà họ Cố, con thật sự chẳng cần, ‘Cố Yên Nhi’ đâu có hay bằng ‘Nhạc Yên Nhi’, ông nhỉ?
Nói xong, cô còn tinh nghịch nháy mắt với ông.
Ông lão làm sao không biết Nhạc Yên Nhi ra vẻ thoải mái là để tiêu tan những áy náy trong lòng mình thôi. Càng như vậy, ông càng cảm thấy mình có lỗi với đứa cháu gái này rồi thở dài.
- Ông, con biết lý do ông tới đây, dù đúng là để thăm con nhưng cũng có việc quan trọng hơn, là chuyện ngày giỗ của mẹ con sắp tới, phải không?
Thấy Nhạc Yên Nhi thẳng thắn như vậy, ông Cố cũng không ngần ngại nữa mà gật đầu:
- Phải, mấy năm nay đi đứng khó khăn, trốn trong xó ít ra ngoài nên ông chẳng có can đảm đi thăm mẹ con. Năm nay con đã lập gia đình, có một người chồng tốt, cuối cùng ông cũng có can đảm gặp Nhạc Dĩnh rồi.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì xụ mặt:
- Ông, ông đừng nói thế chứ, chuyện năm đó chẳng trách ai được cả, đó là quyết định của mẹ con, không liên quan đến ông! Nếu ông còn nói thế nữa là con sẽ giận đấy!
Ông Cố vỗ vỗ bàn tay cô, cười khẽ trấn an:
- Được được được, ông không nói nữa. Nhưng mà con đấy, bao giờ định sinh một đứa?
Chẳng ngờ suy nghĩ của ông Cố lại nhảy sang chuyện khác nhanh như vậy, hỏi thẳng luôn sang chuyện con cái của mình, Nhạc Yên Nhi ngượng vô cùng.
Chuyện đó con không quyết định được, thuận theo ý trời đi, dù sao Dạ Đình Sâm cũng chưa vội mà. Với lại sang tháng là mẹ anh ấy sẽ đến thành phố A, con còn chưa biết mẹ chồng có hài lòng về con không đây. Cũng phải, mặc kệ mẹ chồng con tính nết ra sao đi nữa, con cũng không cần sợ. Con phải nhớ nhà họ Cố vĩnh viễn là chỗ dựa của con, tuyệt đối sẽ không để con chịu ấm ức! Ông Cố nắm thật chặt tay cháu gái, nghiêm túc nói.
Nhạc Yên Nhi ấm lòng, cô cũng nghiêm túc gật đầu.
Cơm nước đã xong, quản gia Thẩm tự mình tới mời hai người vào dùng bữa.
Ông Cố nhìn bàn đồ ăn đầy ắp, có thể nói là đủ hương đủ vị thì kinh ngạc hiện rõ lên mặt. Ông nhìn sang Dạ Đình Sâm:
- Không ngờ thằng nhóc này có tay nghề đấy.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, được ông Cố khích lệ nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
- Ông nếm thử xem thế nào.
Nói rồi, hắn múc một bát canh cá cho ông.
Ông Cố ăn thử, khẽ gật đầu:
Hương vị cũng khá, dù kém ông hồi trẻ nhưng cũng được. Vâng, dù gì năm đó ông cũng oai phong một cõi. Dạ Đình Sâm gật đầu.
Nhạc Yên Nhi nghe hai người nói chuyện, khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Ăn xong, Dạ Đình Sâm chơi cờ vua với ông Cố. Hai người có thắng có thua, nhưng dù thua hay thắng thì kết quả chênh lệch đều rất nhỏ. Điều này khiến ông Cố khó chịu, cơn nghiện cờ cũng tái phát.
Ông lão vung tay:
- Tiếp tục.
Chú Vương đứng bên nhắc nhở:
- Ông nên nghỉ ngơi rồi, nếu không thân thể không chịu nổi đâu.
Ông Cố không vui, oán giận nói:
- Mất cả hứng!
Nhạc Yên Nhi ngồi cạnh xem cờ thấy thế vội hòa giải:
- Ông à, ông định ở lại vài ngày cơ mà? Cơ hội để đánh cờ còn nhiều, ông đi nghỉ trước đi.
Vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng cũng đưa được ông lão về phòng, để ông lão không khó chịu, Nhạc Yên Nhi còn tự đẩy xe lăn cho ông.
Chờ đến khi ra khỏi phòng ông Cố, Nhạc Yên Nhi đã thấy Dạ Đình Sâm ngồi trên salon, cầm Ipad xem xét gì đó, sắc mặt rất khó coi.
Nhạc Yên Nhi khó hiểu:
- Có chuyện gì thế?
Dạ Đình Sâm rời mắt khỏi màn hình, sắc mặt tái xanh, hắn nhìn cô chằm chằm:
- Hôm qua em ngất à? Sao không nói với tôi?
Nhạc Yên Nhi chột dạ.
Cô vẫn muốn gạt hắn, sao hắn lại biết được?
Nghĩ kỹ thì trên mạng rất ồn ào, Dạ Đình Sâm luôn chú ý đến cô, với cả dù hắn trăm công ngàn việc không đọc được tin tức thì đám người Trần Lạc cũng sẽ thông báo lại.
Việc lừa gạt này không sáng suốt, cuối cùng Dạ Đình Sâm có khi còn tưởng mình cố ý không nói ra nữa.
Nhạc Yên Nhi cười, định lảng đi:
- Không có gì, chỉ sợ bóng gió thôi, không nói cho anh là vì sợ anh lo lắng ý mà.
Nhưng sắc mặt hắn không hề dễ nhìn hơn, giọng nói cũng lạnh lùng nhất kể từ trước tới nay:
- Nếu em quay phim mệt tới độ ngất xỉu thế thì sau này không cần phải quay nữa.