Sau khi được khuyên nhủ tâm trạng Nhạc Yên Nhi khá hơn nhiều, cô cười và nói cảm ơn với Diệp Thiên Hạ.
Sắp đến giờ chiếu White Lover, hai người cúp máy.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon trong phòng khách, cùng xem bộ phim đầu tiên trong năm nay của mình với Dạ Đình Sâm và ông Cố.
Mặc dù cô chính là người đóng phim, thế nhưng khi ngồi trước màn hình TV để xem thì cảm giác rất khác.
Nhạc Yên Nhi tách mình khỏi nhân vật, dùng góc độ khách quan để xem phim, sau đó cô phải thừa nhận rằng bộ phim này rất khá, trải qua hai tháng chế tác hậu kỳ lại còn hấp dẫn hơn nhiều.
Đây vốn là bộ phim tình cảm nhằm vào đối tượng nữ giới, nhưng Nhạc Yên Nhi trộm nhìn hai người ngồi cạnh, thấy họ cũng rất chăm chú theo dõi.
Nhưng họ chỉ chăm chú nhìn cô trong TV thôi.
Ông Cố lẩm bẩm, trong giọng nói là vẻ kiêu ngạo:
- Không ngờ Yên Nhi nhà chúng ta lên TV lại đẹp thế này.
Dạ Đình Sâm rất đồng tình với ý kiến này.
Trước đây, hắn không thể hiểu nổi vì sao Nhạc Yên Nhi lại thích một công việc không có bất kỳ giá trị khách quan nào như vậy, nhưng sau khi xem tác phẩm của cô, hắn đã hiểu được phần nào.
Khi đóng phim, đôi mắt cô tỏa sáng.
Cô rất cố gắng diễn giải nhân vật của mình, cố gắng thể hiện suy nghĩ của mình qua diễn xuất để mỗi người xem đều có thể yêu thích.
Vì có một tuổi thơ long đong nên Nhạc Yên Nhi không thích bộc lộ nội tâm quá nhiều, thế nhưng khi cô hóa thân vào nhân vật, cô có thể dễ dàng mở lòng hơn.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt nghiêng của người ngồi cạnh, thản nhiên nói:
- Nếu em thích thì sau này có thể tiếp tục đóng phim, nhưng phải chú ý an toàn.
Mắt Nhạc Yên Nhi sáng lấp lánh:
- Chồng ơi, anh tuyệt nhất.
Nói xong, cô bổ nhào sang, hôn ‘Chụt’ một cái lên mặt hắn.
Ông Cố ngồi một bên thì hắng giọng:
- Ôi chao ôi chao, ông già này còn ngồi đây đấy, mấy cái đứa thanh niên này...
Nhạc Yên Nhi nghẹn ngùng vùi vào lòng chồng mình. Dạ Đình Sâm thì khuôn mặt vẫn bình thản nhưng trong mắt cũng có ý cười.
Trong thời gian giữa phim, Nhạc Yên Nhi muốn xem đánh giá của khán giả với bộ phim trên weibo, chẳng ngờ lại thấy tin hot nhất là bài đăng của Giang Sở Thù.
"Chẳng mấy khi được nghỉ nên ở nhà xem phim mới, mọi người đều xem cả chứ?" trái tim
Bên dưới còn đính kèm một tấm ảnh, TV tinh thể lỏng trong hình đang chiếu White Lover, còn trùng hợp chiếu tới cảnh có Ôn Tố Tố.
Fan hâm mộ như ong vỡ tổ.
Giang Sở Thù ủng hộ Nhạc Yên Nhi rõ ràng như vậy, ai nấy đều suy đoán hai người có quan hệ mập mờ nào đó hay không.
Chẳng lẽ là hai người đều tình nguyện chứ không phải là đơn phương?
Mặc dù fan hâm mộ không hề hy vọng thần tượng mình có một người bạn gái như vậy, nhưng bây giờ Giang Sở Thù cũng nói giúp Nhạc Yên Nhi, chẳng phải thân là fan của anh ta, bọn họ cũng không nên mắng quá lời hay sao?
Các fan chia thành mấy phe, đấu đá túi bụi, tuy nhiên đã rất ít công kích đến Nhạc Yên Nhi.
Cuối cùng cô cũng coi như thở phào được rồi.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, ngày giỗ của mẹ Nhạc Yên Nhi đã đến.
Cô cũng đã kể đầu đuôi câu chuyện cho Dạ Đình Sâm, vốn cho rằng hắn sẽ tức giận nhưng chẳng ngờ hắn đã điều tra từ lâu, người mơ hồ từ đầu tới cuối chỉ có mình cô mà thôi.
Cứ mỗi năm, vào ngày giỗ mẹ, Nhạc Yên Nhi rất ít khi tới nghĩa trang công cộng Nam Sơn.
Một phần là bận rộn công việc, một phần quan trọng hơn là cô sợ nếu tới đây, mình sẽ không kiềm chế được.
Cô cảm thấy mình không thực hiện được những kỳ vọng của mẹ, cảm thấy xấu hổ với bà.
Nhạc Yên Nhi đứng trước bia mộ, trên đó không có ảnh chụp mà chỉ có một cái tên lẻ loi trơ trọi: Nhạc Dĩnh.
Cô đứng đó thật lâu, nhìn bia mộ đơn giản mà cảm xúc cuộn trào.
Dạ Đình Sâm luôn đứng bên Nhạc Yên Nhi, hắn lặng im không nói gì nhưng bàn tay to lớn chưa bao giờ buông bàn tay bé nhỏ của cô ra.
Nhạc Yên Nhi cố gắng nhớ lại hình dáng mẹ mình, cô chỉ nhớ rõ duy nhất nụ cười của bà. Đó là một nụ cười rất đẹp lại phảng phất muộn phiền, y hệt như một đóa bách hợp ngậm sương sớm, điềm tĩnh mà ưu thương, cũng bởi khí chất đặc biệt này mà biết bao người đàn ông đều chạy theo bà, thế nhưng bà lại chẳng chọn một người đàn ông độc thân mà lại chọn người đã có vợ.
Đúng, mẹ cô là người thứ ba, tình yêu mờ ám đó đã kéo dài nhiều năm, cũng vì nó mà mẹ cô thậm chí đã chọn đoạn tuyệt với gia tộc.
Nhưng bà hy sinh nhiều như vậy, cuối cùng có được gì đâu?
Cố Văn Sinh vẫn sống cuộc đời của ông ta, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, dường như chẳng hề nhớ tới một người tên là Nhạc Dĩnh, ngay cả ngày giỗ của bà cũng chẳng tới thăm lấy một lần.
Còn con gái bà thì gánh lấy thân phận con ngoài giá thú, không được hưởng sự ấm áp của gia đình, không ngẩng đầu nổi trước mặt người nhà họ Cố.
Nhạc Yên Nhi không trách mẹ, cô chỉ cảm thấy buồn mà thôi.
Đây là quyết định của mẹ, bà từng hạnh phúc vì tình yêu, dù biết là thiêu thân lao vào lửa cũng cam lòng.
Bây giờ bà đã qua đời, coi như cát bụi lại về với cát bụi.
- Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.
Nhạc Yên Nhi đặt bó bách hợp xuống trước mộ, đây là loài hoa Nhạc Dĩnh thích nhất khi còn sống.
Cô cảm thấy Dạ Đình Sâm siết chặt tay mình như đang tiếp thêm sức mạnh.
Cô hít sâu, chậm rãi nói:
- Mẹ, lâu lắm rồi con không đến thăm mẹ, có rất nhiều chuyện không kịp kể cho mẹ biết. Con kết hôn rồi, đây là chồng con, con rất yêu anh ấy, tình cảm của bọn con cũng rất tốt, con đường sau này của con sẽ bước cùng anh ấy, vậy nên mẹ không phải lo lắng cho con nữa đâu.
Cảm thấy tay Nhạc Yên Nhi lạnh buốt, Dạ Đình Sâm ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng mình.
Đôi mắt đen của hắn nghiêm túc nhìn bia mộ như đang xuyên qua tấm bia mà nhìn mẹ Nhạc Yên Nhi, ánh mắt hắn rất nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ, cam kết:
- Con sẽ chăm sóc cô ấy, cả đời.
Gió khẽ thổi qua, lá cây lay động, giống như lời đáp lại của Nhạc Dĩnh vậy.
Ông Cố ở bên cạnh nghe được lời nói của hai người thì không khỏi rơm rớm nước mắt.
Ông lão lau mắt, chẳng ngờ mình tuổi đã cao mà chẳng bằng mấy đứa trẻ, mới thế đã chảy nước mắt.
Ông không muốn để hai người thấy nên vội vàng che lại, xua tay:
- Tốt tốt, thăm rồi là được, nhìn một lát rồi đi đi, để ông lại đây nói thêm vài lời.
Tất nhiên Nhạc Yên Nhi sẽ đồng ý, cô gật đầu:
- Chú Vương, chú chăm sóc ông cẩn thận nhé.
Chú Vương gật đầu.
Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm đi rồi, ông Cố cũng không kìm nén được cảm xúc nữa, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt đục ngầu.
- A Dĩnh, là ta có lỗi với con. Đều là oan nghiệt.
Ông Cố già nua giờ này đang thổn thức, giữa nghĩa trang an tĩnh lại càng lộ vẻ bi thương.
Chú Vương không dám nói lời nào, chỉ có thể lặng lẽ đưa cho ông một chiếc khăn tay.