Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà hai mắt Hoắc Vi Vi đỏ ửng lên.

Đúng, là vậy đó, bây giờ anh Sở Thù toàn ủng hộ cô ta thôi. Anh ấy chẳng chịu nghe tôi nói, cũng không buồn để ý đến tôi nữa. Trả đũa? Tôi phải làm thế nào? Liễu Thanh nói gì đó, Hoắc Vi Vi mở to mắt ra rồi lắc đầu quả quyết:

- Không được, tôi không thể làm như vậy được, việc này là phạm pháp, ba tôi mà biết thì ông ấy sẽ đánh chết tôi mất.

- … Thế… chị để tôi suy nghĩ kĩ đã, tự nhiên chị nói với tôi như vậy, tôi chưa thể chấp nhận được…

- Được rồi, chờ tôi nghĩ kĩ rồi nói lại với chị sau.

Hoắc Vi Vi cúp máy, trong đôi mắt trước giờ luôn kiêu ngạo bỗng hiện lên vẻ hoang mang.



Vì lượng cảnh quay của "Hoàng triều vãn ca" rất lớn, cần một khoản tiền thuê phim trường khổng lồ, cho nên đoàn phim chia thành hai tổ A, B tách ra quay cùng một lúc. Một tổ do Cốc Nguyên Minh chỉ đạo, tổ còn lại có Bành Bột đi theo.

Buổi sáng Nhạc Yên Nhi và đám Đỗ Lệ quay xong một cảnh đông người, đến chiều thì Đỗ Lệ sang tổ B, Nhạc Yên Nhi ở lại tổ A quay bổ sung cảnh cùng Giang Sở Thù.

Đình giữa hồ sau hòn giả sơn.

Vinh thân vương mặc trường bào lụa cẩm màu thiên thanh ngồi trong đình, nhìn về một hướng nọ, không biết suy nghĩ gì mà trông có vẻ thất thần.

Giọng nói dịu dàng của Tô Mộc truyền tới:

- Vương gia.

Vinh thân vương ngẩng đầu lên như vừa tỉnh lại từ cơn mộng, thấy Tô Mộc vào đình, y nở nụ cười:

- Nàng đến rồi.

Hai người trải qua biết bao nhiêu chuyện, lúc này đây đã sớm rõ lòng nhau. Không chỉ thế, Diệp Tâm Quán cũng biết tình cảm của cả hai và tạo cho họ nhiều điều kiện.

Bây giờ là thời gian hầu chủ mà Tô Mộc lại có thể tùy tiện ra đây gặp Vinh thân vương, là do chủ tử của cô ngầm cho phép.

Tô Mộc phủ chiếc chăn lông cáo mang theo bên mình lên đùi của Vinh thân vương rồi nói với giọng hơi trách cứ:

- Nhập thu rồi, ngài phải chú ý hơn mới được. Chân ngài không đi được, dễ tích tụ hàn khí, lúc đổi mùa này phải giữ ấm cho kĩ…

Tô Mộc còn chưa dặn dò xong thì tay đã bị Vinh thân vương nắm lấy. Y gọi khẽ một tiếng:

- Tô Mộc.

Tô Mộc đỏ mặt đáp nhẹ:

- Vâng.

Dẫu cho Tô Mộc có trưởng thành tới đâu chăng nữa thì cũng vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi mới đôi mươi, vẫn chẳng nén được ngượng ngùng khi ở trước mặt người mà mình yêu quý.

Dường như Vinh thân vương vừa hạ quyết định thật lớn, bàn tay y nắm tay Tô Mộc siết chặt hơn:

- Tô Mộc à, ta đang nghĩ về một việc.

Tô Mộc nhìn thấy vẻ trịnh trọng của y thì hơi nghi hoặc:

Vương gia, ngài nói đi. Nàng ở trong cung bước bước hiểm nguy, nơi nơi sát khí, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ sống chết. Nói tới đây, Vinh thân vương dừng một chút như thể vẫn còn sợ hãi khi nhớ tới những lần nguy hiểm trước đây. Sau đó y trầm giọng nói:

- Tô Mộc, ta yêu nàng kính nàng, ta bằng lòng bảo vệ nàng cả cuộc đời này, nàng có…. nguyện về một nhà cùng với ta không?

Tô Mộc mở to mắt, không dám tin.

- Vương gia… ngài…

Vinh thân vương cười khổ:

- Ta biết, có lẽ ta không xứng với nàng. Ta chỉ là một kẻ bệnh tàn, thân phận nhạy cảm, tiền đồ tối tăm… Nếu vài năm nữa nàng được xuất cung, lại có Uyển phi chỉ hôn cho, thì chưa chắc đã không lấy được con cháu thế gia tài mạo song toàn. Thế nhưng… ta nguyện thề với liệt tổ liệt tông Lý gia, đời này kiếp này chỉ yêu thương che chở cho một mình nàng. Nếu như cô phụ nàng, không được chết tử tế. Ta chỉ muốn hỏi nàng, nàng có bằng lòng lấy ta, trở thành chủ nhân của phủ Vinh thân vương hay không?

Y đang… hỏi cưới cô về làm Vinh thân vương phi!

Tô Mộc rưng rưng nước mắt, nức nở nói rằng:

- Vương gia, ngài đang nói cái gì thế? Ta chỉ là một nha hoàn mệnh như cỏ rác, làm sao có thể xứng đôi cùng ngài được đây?

Tuy Vinh thân vương không thể đi lại, thế nhưng y vẫn là con vua cháu chúa. Chính phi của y ắt hẳn phải là cô gái lương thiện cao sang nhất được chọn ra từ các thế gia ở chốn kinh kì.

Tô Mộc vốn tưởng rằng được Vinh thân vương thương xót đã là may mắn lớn nhất của cô trong cả kiếp này. Chẳng ngờ tới một ngày mình có cơ hội được lấy y, lại còn được y cưới về làm Chính vương phi.

Y là trăng sáng trên trời, cô là bùn nhơ dưới đất, cô làm sao mà xứng sánh bên y được?

- Nàng là cô nương tốt đẹp nhất mà ta từng biết. Nếu có kẻ dám lấy thân phận tôn ti ra đàm tiếu, thì đó chẳng qua là vì chúng mù mắt mà thôi. Tô Mộc, ta không có gì cả, chỉ có một tấm lòng thành cầu hôn nàng, nàng có nguyện gả cho ta không?

Con người như gió mát trăng thanh, như cành lan cây ngọc ấy đang thành khẩn nhìn cô, hỏi cô có nguyện làm thê tử của y hay không.

Có lẽ đây chính là đấng phu quân trong mộng mà bất cứ cô gái nào cũng hằng mơ ước.

Tô Mộc lao vào lòng Vinh thân vương, òa khóc mà nói:

- Thiếp bằng lòng, quân tựa như bàn thạch, thiếp thân làm cỏ lau! Được vương gia thương xót dường này, Tô Mộc quyết sẽ không cô phụ!

Vinh thân vương ôm cô trong vòng tay, lòng đầy ăm ắp, có cảm giác như kiếp này chẳng còn gì cầu mong hơn thế.

- Chờ qua tết Thiên Thu, ta sẽ thỉnh hoàng huynh ban chỉ tứ hôn. Ta chỉ là một kẻ giàu sang nhàn hạ không quan không chức, chắc hoàng huynh sẽ không chối từ đâu. Nàng chỉ cần ở trong cung chờ tin tốt của ta là được.

Vinh thân vương đau lòng lau đi giọt lệ còn đọng trên khóe mắt cô.

- Vương gia…

Tô Mộc vừa muốn lên tiếng thì đã bị Vinh thân vương ngắt lời. Y nói với giọng điệu dịu dàng pha lẫn chút trêu chọc:

- Còn gọi ta là vương gia nữa sao?

Tô Mộc đỏ hồng hai má, ngập ngừng hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Vinh thân vương rồi thỏ thẻ gọi:

- Hoài Cẩn…

Hai người nhìn nhau không nói, sắc mặt Vinh thân vương khẽ đổi. Y vươn tay vỗ về khuôn mặt cô rồi muốn hôn lên…

Thế nhưng…

Giang Sở Thù duy trì động tác này đến mười giây mà vẫn không hôn được.

Bành Bột hô một tiếng “CUT”, hai người lập tức ngừng diễn.

Bành Bột chủ động tiến tới rồi hỏi Giang Sở Thù với vẻ thân thiết:

- Sở Thù à, có phải cậu không thoải mái ở đâu không? Chẳng phải hai cảnh vừa rồi đang tốt lắm sao?

Đến cả Cốc Nguyên Minh còn phải khách khí với Giang Sở Thù chứ đừng nói đến một phó đạo diễn như Bành Bột. Vẻ nịnh nọt rõ ràng cứ như sắp tràn ra nước đến nơi.

Cảm xúc của Giang Sở Thù không tốt lắm. Anh ta xua tay bất nhẫn:

Không sao cả. Thế thì có chuyện gì? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi quay bù cảnh hôn này nhé? Giang Sở Thù cau mày:

- Cắt đi.

Bành Bột ngớ ra:

Hả? Cắt cảnh hôn đi. Trước giờ Bành Bột vẫn nghe đồn Giang Sở Thù tùy hứng có tiếng, nhưng không ngờ lại tùy hứng đến mức độ này. Đang quay phim dở dang mà anh ta muốn cắt cảnh là cắt ngay được.

Bành Bột sốt ruột quá, vội nói:

- Sở Thù à, không cắt được đâu, chúng ta thương lượng một chút đi được không? Có phải tại xung quanh đông người quá nên cậu không hôn được không? Tôi bảo đám người không phận sự đi hết nhé?

Giang Sở Thù bực mình, bèn nhướn mày nhìn ông ta với vẻ như cười như không:

- Tôi bảo cắt là cắt. Tôi không thích hôn, không muốn diễn.

Lấy đâu ra diễn viên trong đoàn nào dám nói chuyện với đạo diễn như thế cơ chứ?

Nếu là người bình thường thì Bành Bột đã nổi cơn tam bành lên từ lâu rồi.

Đáng tiếc Giang Sở Thù nào phải người thường. Chưa nói đến việc anh ta là tiểu thiên vương nổi nhất châu Á bây giờ, chỉ riêng bối cảnh của anh ta thôi đã vô cùng đáng sợ rồi. Anh ta vào giới giải trí chỉ để chơi đùa cho vui mà thôi, nếu chọc tức anh ta thật thì có khi bộ phim này bỏ đi luôn ấy chứ.

Bành Bột nuốt giận trong lòng. Cốc Nguyên Minh mời Giang Sở Thù đến diễn, cứ tưởng là mời được một bảo bối đảm bảo rating, ai dè lại là một đại gia khó hầu thế này chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui