Anjoye đạp mạnh xuống người Blake, không chút thương hại.
Nhận thấy xương sườn y gãy rồi, anh ta mới cúi người xuống, cười hì hì rồi bảo:
Anh bảo tôi cần bàn bạc kĩ hơn, nhưng mà tôi không đủ kiên nhẫn để chơi thả dây dài câu cá lớn. Tôi nói cho anh biết, tôi muốn đánh ngã Dạ Đình Sâm, muốn đánh ngã hắn bằng cách nào nhanh nhất ấy! Thiếu gia… chuyện này… không được đâu. Blake rên lên đau đớn rồi hộc ra một đám bọt máu:. Google 𝗇gay 𝘵𝗿a𝗇g ﹟ 𝖳𝗿ù𝘮 𝖳𝗿uyệ𝗇.𝑉𝗡 ﹟
Phu nhân nói với tôi… Anh có biết tôi sợ nhất là gì không? Anjoye đột nhiên ngắt lời Blake rồi cười tươi roi rói. Nụ cười này dưới ánh mặt trời vô hại biết bao, nhưng giờ đây trong mắt Blake thì nó lại đáng sợ không xao tả xiết.
Dù Anjoye đang cười, nhưng đáy mắt anh ta lại rét căm căm.
Blake nghĩ đến thủ đoạn của Anjoye mà run rẩy cả người.
Thứ mà Anjoye sợ nhất… rốt cuộc là gì đây?
Anjoye nhìn bộ dạng y như vậy thì tươi cười vỗ lên mặt y rồi gằn từng chữ:
- Là Dạ Đình Sâm! Người mà tôi sợ nhất chính là Dạ Đình Sâm! Một ngày hắn còn chưa chết thì tôi còn ăn không ngon, còn ngủ không yên! Thế nhưng không một ai trong các người đủ tư cách giết chết hắn, chỉ có tôi mà thôi! Dạ Đình Sâm nhất định phải chết rục ở trên tay tôi!
Những lời ấy vang vọng trong ngôi biệt thự như núi tuyết đổ xuống, khiến cho người ta lạnh run.
Blake sợ hãi nhìn Anjoye, cảm thấy như mình không quen biết người này.
Thiếu gia… cậu… cậu đang nói đùa phải không? Chúng ta có cùng một mục đích là đánh đổ đại thiếu, cậu ra tay một mình như vậy là không sáng suốt, hơn nữa phu nhân… Cút mẹ nó phu nhân của anh đi! Anjoye dường như bị hai chữ kia kích động. Anh ta đứng thẳng dậy rồi đá mạnh vào bụng Blake.
Blake rên lên thảm thiết vì đau đớn, cả người trượt đi trên mặt sàn bóng lộn, cuối cùng không lên tiếng nữa, máu trên khóe miệng tràn xuống mặt đất, từng hơi thở đều rất mong manh.
Anjoye không thèm nhìn y mà chỉ ra lệnh một cách hờ hững:
- Đuổi Blake về chỗ nhị phu nhân ở Anh Quốc, rồi bảo với nhị phu nhân rằng…
Anjoye thu lại nét cười, ánh mắt nhuốm vẻ tối tăm:
- Dạ Đình Sâm là kẻ địch của một mình tôi, không ai được phép động vào hắn. Nếu có người dám làm tổn thương một ngón tay của hắn thì tôi sẽ chặt tứ chi của kẻ đó xuống! Nếu Dạ Đình Sâm rơi một giột máu, thì tôi sẽ lột da kẻ đó! Nếu như hắn bị đám đui mù thích bàn bạc kĩ lưỡng kia giết chết, tôi sẽ bắt cả nhà kẻ đó chôn cùng! Bất kể kẻ nào làm tổn thương Dạ Đình Sâm đều sẽ là kẻ địch của tôi, cả nhị phu nhân cũng không ngoại lệ!
Tiếng nói như chuông đồng, vang vọng vào tận đáy lòng, khiến cho người ta kinh hoàng run rẩy.
Anjoye không quan tâm đến Blake đang nằm hấp hối trên mặt đất. Anh ta quay người đi thẳng lên tầng.
Phòng của Annie đã được bố trí xong xuôi từ lâu. Đó là một căn phòng công chúa xinh xắn với tường sơn hồng phấn, chiếc giường công chúa mềm mại, búp bê bày khắp nơi và một tủ váy muôn màu sắc. Căn phòng ấy có thể thỏa mãn hết thảy những ước mơ của một cô bé.
Sau khi được người hầu đưa vào đây thì Annie ngây ra sửng sốt. Cô bé đờ người hai phút mới ngỡ ra đây là phòng mình.
Đáng tiếc là ngay cả khi cực kì vui sướng thì cô bé vẫn phải kìm chế, nếu không trái tim của nó sẽ không thể chịu đựng nổi.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, Annie vội quay đầu lại, khi thấy đó là Anjoye thì nó vui vẻ lao vào lòng anh ta.
- Anh ơi anh đến rồi, đây là căn phòng mà anh chuẩn bị cho Annie sao? Annie thích lắm đó!
- Em thích là được rồi, tất cả đều là của em.
Anjoye mỉm cười dịu dàng vô tận.
- Em có phải về bệnh viện nữa không anh?
Annie chớp đôi mắt to tròn rồi hỏi.
Anjoye cúi người nhìn thẳng vào cô bé:
- Em có muốn về đó không?
Annie lắc đầu:
- Em không muốn đâu, các bạn đều được chạy nhảy mà em không được, cho nên em chẳng chơi được với ai, em ở bệnh viện không có người bạn nào hết.
Trong đáy mắt Anjoye lóe lên ánh nhìn phức tạp, thế nhưng Annie lại không hiểu:
Anh cũng không có bạn bè. Hay là em ở lại đây chơi với anh nhé? Vâng! Annie gật đầu thật mạnh một cái, song nghĩ đến tiếng rên thê thảm ở dưới tầng, cô bé nghi hoặc hỏi:
Ban nãy có ai kêu gào ở dưới tầng hả anh? Người ta làm sao thế? Người đó làm trái ý anh, muốn làm tổn thương đến kẻ địch của anh, cho nên anh cảnh cáo y một chút thôi mà. Kẻ địch… sao anh lại bảo vệ cho kẻ địch của mình thế? Annie cảm thấy khó hiểu cực kì.
Anjoye xoa đầu cô bé rồi cười rất tươi:
- Bởi vì đó là kẻ địch của một mình anh, hắn phá hủy hơn hai mươi năm quá khứ của anh, thậm chí còn muốn phá hủy cả cuộc đời tương lai của anh nữa. Anh hận hắn đến cùng cực, làm sao có thể để cho kẻ khác nhúng tay vào chuyện của anh và hắn được cơ chứ?
Dạ Đình Sâm…
Anh ta muốn hắn chết dần chết mòn, không quan tâm hậu quả, bất kể thủ đoạn gì, chỉ cần đạt mục đích!
Anh ta không nói ra câu cuối cùng, bởi vì sợ sẽ dọa sợ Annie.
Bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh gồ lên, vừa đáng sợ lại vừa dữ tợn.
Anh ta híp đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ác quỷ:
Bây giờ trò chơi mới thực sự bắt đầu! Nếu mày đã không nỡ giết tao, thì tao đành phải giết hết mọi người bên cạnh mày để trả lễ thôi! Anh ơi, anh đang nói gì vậy? Annie hồi thần lại rồi hỏi với vẻ nghi hoặc.
Anjoye chỉ mỉm cười:
Không có gì, trò chơi bắt đầu nên anh vui vẻ thôi mà. Trò chơi gì vậy ạ? Một trò chơi giết chóc kinh hoàng! …
Đến ngày sinh nhật của Dạ Đình Sâm thì kĩ thuật làm bánh ngọt của Nhạc Yên Nhi đã đủ để xuất sư rồi.
Cô mất cả buổi sáng để làm một chiếc bánh ngọt, rồi gọi điện thoại bảo Trần Lạc tới đón mình, chuẩn bị đi cho Dạ Đình Sâm một bất ngờ thú vị.
Trên con đường từ biệt thự lên núi chỉ lắp camera ở chân núi để theo dõi những chiếc xe qua lại.
Anjoye đứng cách đó không xa, nhìn con đường ấy, nét cười tanh máu đọng trên khóe môi.
Dưới chân núi có một bến xe bus, chỉ có một chiếc xe dừng ở đó nên bến xe vắng người.
Anjoye cầm tay Annie đi tới trước bến xe, rồi cúi người nói với cô bé:
- Em ở đây chờ anh nhé, anh phải ra ngoài làm việc, bao giờ xong thì về đón em ngay, được không nào?
Annie nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng tự nhiên dấy lên nỗi bất an. Trực giác của trẻ con đôi lúc nhạy cảm như vậy đó.
Cô bé sợ sệt nắm chặt ống quần của Anjoye, đôi mắt to tròn nhìn anh ta với vẻ hoang mang, dường như anh ta chính là hi vọng duy nhất của nó.
Nhìn thấy đôi mắt ấy, dường như Anjoye hơi sửng sốt. Sau đó anh ta rũ mắt xuống, vờ chỉnh trang quần áo cho nó để tránh ánh mắt ấy đi.
Giọng nói của anh ta rất mực dịu dàng, lại mang theo chút chột dạ mà chỉ mình anh ta hiểu:
Anh sẽ về đón em mà, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời là được. Anh…anh có vứt bỏ em không? Annie sợ hãi tột cùng. Nó do dự hồi lâu mới dám thốt lên thành tiếng.