Nửa giờ sau, Trần Lạc đuổi tới, tìm được Dạ Đình Sâm trong rừng.
Hắn đã ướt toàn thân vì sương trên cành lá, tay lạnh buốt tới độ run rẩy.
Cậu ta lập tức cởi áo vest của mình ra, khoác lên vai hắn.
Dạ Đình Sâm luôn tỉnh táo, vậy mà hôm nay lại dễ dàng tin lời Nhị thiếu, nói cho cùng là vì nóng lòng tìm Nhạc Yên Nhi, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Trần Lạc lo lắng:
- Chủ tịch, phu nhân không ở đây đâu, Nhị thiếu đã tìm thấy cô ấy rồi, là cô Dạ Vị Ương đưa phu nhân về.
Thần kinh căng thẳng của Dạ Đình Sâm lập tức được giãn ra, hắn không nói thêm lời thừa mà lập tức lên xe.
Anjoye đang đứng trên ban công, nhìn thấy cảnh này thì chỉ cười.
- Anh cả, người là do em tìm thấy trước, lần này em thắng anh, cuối cùng em cũng thắng anh được một lần.
Nụ cười thật cô đơn.
Dạ Vị Ương có một biệt thự sang trọng ở ngoại thành, dù không xa hoa như biệt thự của Dạ Đình Sâm và Anjoye nhưng cũng là một biệt thự hai tầng, có vườn hoa xinh xắn. Sau khi mười tám tuổi, cô đã dọn tới đây sống riêng.
Nhạc Yên Nhi đau lòng, cô không biết đi đâu, ở đất nước xa lạ này cô hoàn toàn không có bạn bè, không có người quen, càng nghĩ lại càng thấy chỉ duy nhất có nơi của Dạ Vị Ương là phù hợp.
Cô muốn tới một nơi để chữa trị vết thương cho mình.
Không chỉ là một người tinh tường trong giới kinh doanh, Dạ Vị Ương còn là người tinh tế trên phương diện tình cảm, vừa nghe được điện thoại của Nhạc Yên Nhi, cô bé đã hiểu cô đang giận Dạ Đình Sâm, vậy nên lập tức đón người.
Nhạc Yên Nhi nói cô không muốn bị Dạ Đình Sâm tìm thấy.
Dạ Vị Ương vỗ ngực đảm bảo mọi chuyện cứ để cô bé lo.
Vậy là cô bé mới mau chóng xóa bỏ tất cả các camera, còn cố ý để lại camera của bệnh viện để người nào đó cuống lên mà thôi.
Chẳng phải anh cả rất lợi hại sao?
Chẳng phải động chút là giáo huấn cô, lấy uy nghiêm của người làm anh ra để dọa cô sao?
Bây giờ báo ứng đến rồi, chỉ nghĩ đến cảnh Dạ Đình Sâm không tìm thấy Nhạc Yên Nhi sẽ cuống lên như kiến bò trên chảo nóng là Dạ Vị Ương đã không nhịn được cười.
Đúng là thế sự không thể dự đoán trước, cảm giác làm anh cả kinh ngạc thật sự quá sung sướng.
Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ như vậy quá lâu.
Bởi lẽ Nhạc Yên Nhi rất yên lặng, khuôn mặt nhỏ như bàn tay không có bất cứ biểu cảm nào, nếu không phải đôi mắt còn đang hồng hồng, vừa nhìn là biết ngay cô vừa mới khóc thì Dạ Vị Ương cũng chẳng biết là cô đang buồn.
Sau khi tới, Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, Dạ Vị Ương đưa nước, cô uống một ngụm, Dạ Vị Ương đưa đồ ăn, cô lại ăn một miếng.
Tiếp đó là nhìn TV chằm chằm.
Nhưng trên TV đang toàn tin tức chính trị nhàm chán, ngay cả Dạ Vị Ương cũng chẳng muốn xem, vậy mà Nhạc Yên Nhi lại nhìn chăm chú, ngay cả lúc cũng không thấy cô nhúc nhích.
Dạ Vị Ương hiểu ngay rằng cô hoàn toàn không chú tâm vào TV.
Cô bé hỏi thăm xem đã có chuyện gì xảy ra, Nhạc Yên Nhi không trả lời mà chỉ nói mình định ở lại vài giờ, sau khi tâm trạng tốt hơn sẽ về.
Nhạc Yên Nhi không có nơi nào để đi, hộ chiếu đang để ở nhà, dù sao cô cũng phải quay về để đối chất với Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô chỉ muốn làm một con đà điểu, trốn được bao lâu thì trốn.
Cô không muốn so sánh với Mạnh Y Bạch, cô sợ mình thua thảm hại.
Trước kia, cô luôn cho rằng mình có thể chấp nhận thắng hay thua, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới việc Dạ Đình Sâm sẽ rời xa mình, tim cô đã đau thắt lại, có lẽ vì cô yêu, vì cô đã giao trái tim mình cho hắn nên cô mới trở nên lo được lo mất như vậy.
Nhưng Nhạc Yên Nhi cũng đã quyết định nếu Dạ Đình Sâm chọn Mạnh Y Bạch, cô sẽ quả quyết buông tay, tuyệt không dây dưa.
Sau việc với Lâm Đông Lục, cô đã hiểu rằng cưỡng ép không thể có được hạnh phúc, chi bằng buông tay để giữ thể diện cho cả đôi bên.
Trong bầu không khí yên lặng, Dạ Vị Ương xem TV đến phát chán, cô rất muốn nói chuyện!
- Chị dâu này, tối nay chị ngủ ở đây đi, chắc chắn anh em không tìm thấy chị đâu.
Dạ Vị Ương nói.
- Vì sao anh ấy lại không tìm thấy chị?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
Dạ Vị Ương cười xấu xa:
- Vì em xóa hết camera rồi, anh ấy không biết ai đưa chị đi! Chị giận anh ấy mà, vậy trả thù anh ấy đi!
- Gì cơ? Thế này thì chắc chắn anh ấy sẽ sốt ruột lắm, không được, chị phải đi tìm anh ấy.
Nhạc Yên Nhi giật mình, không ngờ Dạ Vị Ương lại làm vậy.
Cô hiểu Dạ Đình Sâm, nếu không tìm thấy mình, chắc chắn hắn sẽ nổi điên. Hơn nữa, hắn còn không biết Dạ Vị Ương đưa mình đi, nhỡ đâu hắn hiểu lầm mình bị người xấu bắt thì sao?
Cô vội vàng chạy ra cửa, thế nhưng khi chạm tay vào nắm cửa, cô dừng lại.
Liệu bây giờ Dạ Đình Sâm có còn ở bệnh viện không? Có còn an ủi Mạnh Y Bạch không? Đã biết mình đi khỏi đó chưa?
Anh ấy đã biết Đỗ Hồng Tuyết là Mạnh Y Bạch từ trước hay lúc ấy mới biết? Đưa mình theo là để nói rằng người anh ấy chọn không phải mình sao?
Nhạc Yên Nhi càng nghĩ càng cảm thấy tồi tệ, cô không có tự tin để khiêu chiến với mối tình đầu của Dạ Đình Sâm, người đó đã ngự trị trong trái tim hắn hơn mười năm rồi!
Trước đây, Dạ Đình Sâm tốt với cô là vì không có Mạnh Y Bạch, nếu người kia trở lại, vậy hắn còn có thể chấp nhận mình không?
Cô khốn khổ ôm đầu, trượt dần xuống rồi ngồi thụp xuống đất.
- Chị dâu, chị sao thế? Chị đừng làm em sợ, chị đau đầu à? Có cần đến bệnh viện không?
Dạ Vị Ương vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi.
- Vị Ương, em nói xem nếu Mạnh Y Bạch còn chưa chết, anh em sẽ thế nào?
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác hỏi.
- Thế nào là thế nào, Mạnh Y Bạch mà không chết thì đã kết hôn với anh em lâu rồi, còn thế nào được nữa? Làm gì có nếu như nào như vậy, chị hồ đồ à, sao tự nhiên nhắc đến cô ấy làm gì?
Dạ Vị Ương chẳng hiểu ra sao.
Câu nói của Dạ Vị Ương đã chôn một hạt giống xuống lòng Nhạc Yên Nhi.
Nếu Mạnh Y Bạch còn sống, họ đã kết hôn từ lâu, làm gì đến lượt mình ư?!
Mạnh Y Bạch chết vì Dạ Đình Sâm, anh ấy tìm cô ấy mười năm, bây giờ chẳng phải mộng tưởng thành sự thật sao?
- Vậy... nếu như cô ta còn sống thì sao?
Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi. Thực ra lòng cô đã có câu trả lời nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, cô vẫn muốn nghe đáp án từ người khác.
Dạ Vị Ương sửng sốt.
Nếu Mạnh Y Bạch còn sống sao?
- Chuyện này... Em làm sao biết, nếu còn sống thì chẳng phải anh em phát điên mất à? Bạn gái cũ... Chuyện phức tạp lắm đúng không? Chị dâu làm sao thế, sao cứ nhắc tới Mạnh Y Bạch? Có phải chị giận dỗi với anh em là vì thế không? Em nói thật với chị, dù anh em rất quan tâm chị Bạch nhưng người đã chết rồi, chị không cần so đo làm gì, anh em tốt với chị thế nào chẳng lẽ chị còn không hiểu?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, mặt tái nhợt:
- Không.
- Gì?
Dạ Vị Ương bị câu trả lời dứt khoát của cô làm cho ngẩn ra.
Nhạc Yên Nhi chỉ cười khổ.
Cô từng cho là mình hiểu rõ, nhưng bây giờ cô không hề hiểu chút nào.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.