Dạ Đình Sâm không bận tâm mà đi thẳng vào bếp, nhìn thấy cô gái nhỏ mặc tạp dề đứng trước thớt bận bịu, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng.
Đang làm gì vậy? Mỳ trứng gà cà chua, anh có muốn ăn không? Tôi làm thêm cho anh một bát. Thực ra Dạ Đình Sâm đã ăn trưa rồi, nhưng Nhạc Yên Nhi hỏi hắn như vậy thì hắn lại không nhịn được mà nói:
- Được.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ thái cà chua thành hai nửa, tự cầm lấy một nửa nếm một miếng, ánh mắt sáng lên:
- Ừm, rất ngọt đó, anh thử xem.
Nói xong liền đưa nửa quả cà chua còn lại cho Dạ Đình Sâm.
Dòng nước đỏ tươi chảy xuôi theo ngón tay nõn nà của cô càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc.
Yết hầu Dạ Đình Sâm khẽ chuyển động lên xuống.
Thật ra hắn muốn nếm thử bàn tay nhỏ mềm mại kia hơn.
Có điều hắn vẫn nhận lấy cà chua, học theo dáng vẻ của Nhạc Yên Nhi, cắn một miếng.
Nếu quản gia Thẩm nhìn thấy cảnh này thì có lẽ sẽ thật sự phát điên mất.
Vừa đứng vừa ăn, lấy tay cầm thức ăn, còn để nước dính trên miệng… Tất cả những điều này đều không phù hợp với cử chỉ, lễ nghi dùng bữa của giới quý tộc.
Bắt đầu từ khi Dạ Đình Sâm hiểu chuyện thì đã được thầy giáo lễ nghi tốt nhất Anh quốc dạy dỗ, mỗi một cử động đều lộ rõ phong phạm, ở xã hội thượng lưu Anh quốc, hắn chính là tiêu chuẩn cho lễ nghi quý tộc.
Không có bất kỳ ai có thể ngờ được rằng Dạ Đình Sâm lại có ngày đứng trong phòng bếp dùng tay ăn cà chua sống.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại không hề thấy có gì không ổn.
Thậm chí còn cho rằng tất cả đều là đương nhiên, trong phòng bếp ấm áp, thức ăn nóng hổi, người con gái tươi cười rạng rỡ, dường như chính là bản chất của cuộc sống gia đình.
Hắn hơi phân tâm, nước trong nồi đã sôi, sương mờ vấn vít bay lên, hiện ra gương mặt cô tựa như mộng ảo.
Nhạc Yên Nhi chun mũi, cảm thấy có sợi tóc rơi xuống, gãi nhẹ trên khuôn mặt ngưa ngứa.
Cô bèn quay lưng về phía Dạ Đình Sâm, nói:
- Dạ Đình Sâm, tóc tôi rơi xuống, anh vén ra sau tai giúp tôi với.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, thế này thật sự là cầu còn không được ấy chứ.
Hắn tiến lên trước hai bước, tới gần cô, liền cảm nhận được hương thơm tràn ngập xoang mũi.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng duỗi tới từ phía sau, nhẹ nhàng vén một sợi tóc lên, không biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi không, nhiệt độ của ngón tay kia dường như chạm vào má cô.
Hai cánh tay kia quét qua vành tai cô, vén sợi tóc ra sau tai, lúc thu tay lại còn lướt nhẹ qua vành tai cô.
Nhạc Yên Nhi thấy mặt hơi nóng lên.
May mà bản thân quay lưng về phía hắn, hắn sẽ không nhìn thấy nét mặt đỏ bừng xấu hổ lúc này của mình.
Chẳng mấy chốc đã nấu xong mỳ, Nhạc Yên Nhi còn cho thêm chút rau vào, cà chua màu đỏ, trứng gà màu vàng, cộng thêm màu xanh của rau, màu sắc thoạt nhìn kết hợp hài hòa, khiến nhìn là muốn ăn.
Dạ Đình Sâm giúp cô cùng bê đồ lên phòng ăn, quản gia Thẩm nhìn thấy, thực sự là sợ tới mức hồn vía lên mây.
- Thiếu gia, tay của ngài làm sao có thể làm những chuyện như thế này được chứ? Để tôi bê! Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn ông có phần không kiên nhẫn: Tránh ra. Thiếu gia… Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn ông, ngay cả nói chuyện cũng lười.
Quản gia Thẩm ngậm ngùi lui ra.
Hai người ngồi hai đầu bàn ăn, giống như những lần dùng bữa trước.
Cảm giác quen thuộc trở lại, Nhạc Yên Nhi mới thấy thật sự rất lâu không ăn cơm cùng Dạ Đình Sâm rồi.
Nhạc Yên Nhi đã đói gần chết từ lâu, nhồm nhoàm ăn hai miếng mới thở dài thỏa mãn.
Nhưng Dạ Đình Sâm ở bên kia thì sao, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tinh xảo, ngay cả động tác cầm đũa cũng vô cùng tao nhã ung dung, tựa như thứ bày trước mặt không phải là một bát mỳ trứng gà cà chua sơ sài mà là món ăn Pháp đắt tiền vậy.
Nghĩ đến tướng ăn của mình, Nhạc Yên Nhi hơi xấu hổ.
- Dạ Đình Sâm, mùi vị thế nào? Nhạc Yên Nhi hỏi với vẻ mong chờ.
- Rất ngon.
Dạ Đình Sâm cười có ý khen ngợi.
Nhạc Yên Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
- Tay nghề của tôi được chứ, từ hồi nhỏ tôi đã biết nấu cơm rồi.
Lúc đó công việc của mẹ tôi rất bận, không chăm sóc tôi thường xuyên được, khi còn nhỏ thì cọ cơm nhà này một chút, cọ cơm nhà kia một chút, nhưng lớn hơn ít nữa thì tự học nấu ăn.
Nếu như không làm diễn viên rất có thể tôi đã đi làm đầu bếp rồi.
- Làm đầu bếp không tốt.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên: Vì sao? Rất vất vả. Thực ra còn một câu nữa hắn chưa nói ra.
Hắn không muốn những người khác có thể nếm thử tay nghề của cô, hắn hy vọng cô chỉ nấu cho một mình hắn ăn.
Hai người chẳng bao lâu đã ăn xong, Nhạc Yên Nhi đứng dậy dọn dẹp bát đũa chuẩn bị đi rửa bát, nhưng lại có một đôi bàn tay to lớn từ sau lưng vươn tới, nhận lấy bát đũa trong tay cô.
Nhạc Yên Nhi ngẩn người, bát đũa đã bị cầm đi mất.
Dạ Đình Sâm, anh làm gì vậy? Để tôi rửa, cô nghỉ ngơi một lát đi. Chủ tịch tập đoàn đế quốc LN rửa bát?! Cô vừa nghĩ đến hình ảnh này liền cảm thấy không thể tiếp nhận được.
- Đừng đừng đừng, để tôi đi cho, đại thiếu gia địa vị cao quý như anh liệu có biết rửa bát không? Nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không đưa bát cho cô:
- Người nấu cơm không cần phải rửa bát.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy tâm trạng quả thực rất khó tả.
Dạ Đình Sâm lúc nào cũng giống như một bông hoa cao ngạo lạnh lùng không nhiễm bụi trần, không biết khói lửa nhân gian, sao bây giờ lại có thể hiểu lý lẽ như vậy chứ? Lúc quản gia Thẩm nhìn thấy thiếu gia của mình đang tranh rửa bát cùng thiếu phu nhân thì cả người chịu sự kích thích lớn nhất ngày hôm nay.
Đầu có thể đứt! Máu có thể chảy! Nhưng tôn nghiêm của quý tộc không thể mất!
- Thiếu gia! Ngài không thể rửa bát! Xin ngài đấy, để tôi rửa cho! Quản gia Thẩm đứng chắn trước cửa bếp, vẻ mặt kiên quyết, quả thực mang khí thế “không để tôi rửa bát tôi sẽ đâm đầu chết ngay tại đây”
Lần này Dạ Đình Sâm không cố chấp nữa, hắn đưa bát cho ông.
- Rửa sạch một chút.
Quản gia Thẩm rửa bát mà lệ nóng tuôn trào.
Ông đã tạo nghiệt gì chứ, người kế thừa dòng dõi quản gia Anh Quốc lâu đời nhất như ông lại phải rửa bát đũa trong bếp.
Ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi hỏi Dạ Đình Sâm:
- Buổi chiều anh còn có việc không? Dạ Đình Sâm do dự một lát, rồi vẫn thành thực gật đầu:
- Có.
Hôm nay là thứ hai, thật ra hắn rất bận.
Thế nhưng hắn rất lưu luyến giờ khắc ấm áp này, bỗng dưng có thứ cảm giác không nỡ đi.
Nhạc Yên Nhi thoải mái xua tay:
- Vậy anh cứ đi bận việc của anh đi, tôi tìm phim xem.
Nói xong cô bèn ngồi lên ghế sofa, tìm một bộ phim hài thập niên 90 trên mạng rồi xem.
Dạ Đình Sâm thoáng suy tư rồi lên tầng, vào thư phòng lấy ra một chiếc laptop, tiếp đó hắn ngồi xuống sofa trong phòng khách bắt đầu xử lý công việc.
Nhạc Yên Nhi hơi ngẩn ra.
Tôi thế này sẽ không làm ảnh hưởng đến anh chứ? Sẽ không. Thấy Dạ Đình Sâm trả lời dứt khoát như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng chỉ đành thả lỏng người.
Ánh mắt của cô luôn không tự chủ được mà bay tới trên người Dạ Đình Sâm, phim cũng chẳng xem kỹ.
Thế nhưng khi cô bỏ lỡ tình tiết trong phim nên không hiểu nội dung, Dạ Đình Sâm dù không ngẩng đầu lại vẫn có thể lập tức nói ra.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc không nói nên lời:
- Dạ Đình Sâm, rốt cuộc anh đang làm việc hay là đang xem phim thế, sao còn xem kỹ hơn cả tôi nữa.
Tay Dạ Đình Sâm gõ một hàng chữ trên máy tính, hắn ngẩng đầu nhìn cô, trên người mang theo ánh sáng khiến người khác không thể rời mắt.
- Tôi đang bầu bạn với cô.
Nhìn vào gương mặt đẹp đến vô lý kia, trái tim Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà đập như trống dồn