Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Hai mắt Nhạc Yên Nhi nhòa lệ, cô dường như không hề nghe thấy lời chào của bọn họ.

Lúc có người định đặt thi thể lạnh băng của ông Cố xuống giường thì Cố Văn Sinh lên tiếng.

- Chiếc xe lăn này là do bạn tốt của cha tôi tự tay chế tạo để tặng cho ông, lúc cha tôi còn sống rất thích nó, để ông ngồi thêm một chút đi.

Nhạc Yên Nhi đứng ở ngoài cửa nghe vậy thì nước mắt vốn đong đầy trong mắt cô cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài.

Chỗ cô đứng vừa hay có thể nhìn thấy chính diện ông nội, đầu ông tựa vào lưng ghế, trong lòng còn ôm chiếc ấm Tử Sa mà Dạ Đình Sâm tặng.

Gương mặt của ông còn chưa nổi lên sắc xanh đen của người chết mà chỉ hơi tái đi thôi, thậm chí cô còn nghĩ ông chỉ đang ngủ chứ chưa qua đời.

- Ông ơi…

Cô run rẩy hét lên, muốn gọi ông tỉnh lại.

Tiếng gọi cay đắng này vừa thốt lên, cổ họng của cô liền trào lên cảm giác đau đớn, giống như có vô số cây kim đâm vào vậy.

Đau…

Thật sự rất đau…

Bà Cố vốn đang khóc nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Nhạc Yên Nhi liền vội nhìn sang, hiển nhiên bà ta không ngờ là cô sẽ tới.

Bà ta vừa nghĩ tới con gái của mình vẫn còn ở trong trại giam thì sự hận thù trong lòng lại dâng lên, bà ta như phát điên xông qua chỗ cô, mặc kệ xung quanh đấy còn khách khứa mà tát một cái thật mạnh lên mặt Nhạc Yên Nhi.


Cô vẫn còn chìm trong nỗi bi thương, hoàn toàn không nhìn thấy bà Cố, sau khi nhận trọn một cái tát này, cô lại không cảm thấy đau.

Vì cô đã tê liệt rồi.

Trần Lạc đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì mặt lập tức đanh lại, cậu ta xông lên đẩy mạnh bà Cố ra:

- Bà làm cái gì vậy?

- Mày còn tới làm gì! Mày còn mặt mũi nào mà gặp ông, nếu như không phải vì mày, cha tao cũng sẽ không chết. Chính bởi vì mày hãm hại Nguyệt Nguyệt nên ngày nào ba cũng rầu rĩ không vui, tất cả đều là tại mày! Mày là đồ sao chổi, mày hại biết bao nhiêu người rồi, tất cả đều là tại mày!

Bà Cố kích động nói, mặc kệ Trần Lạc cản trở mà xông lên giật tóc, cấu véo cánh tay Nhạc Yên Nhi.

Trần Lạc nhíu chặt mày, ngăn cản mọi động tác của bà ta.

- Bà bình tĩnh một chút.

Trần Lạc cất giọng đầy lạnh lùng.

- Chuyện mà tao hối hận nhất là năm đó đã cho phép mày được vào nhà họ Cố! Mày đúng là đồ sao chổi, mày hại nhà họ Lâm, hại cả nhà họ Cố, mày còn muốn hại ai nữa?! Ai cho mày đến đây, mày cút đi cho tao! Mày muốn làm cho cả nhà chúng tao chết hết mày mới vui lòng đúng không…

Bên tai Nhạc Yên Nhi toàn là tiếng chửi rủa của bà Cố, nhưng cô đã không còn nghe rõ nữa, trong mắt cô chỉ còn bóng dáng ông nội của mình ở cách đó không xa.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán…

- Đây chính là vợ của chủ tịch tập đoàn LN à?


- Tôi nói cho mấy người biết, thủ đoạn của cô ta lợi hại lắm luôn! Tôi nghe nói đối tượng kết hôn ban đầu của Dạ thiếu chính là cô hai của nhà họ Cố, nhưng đùng một cái lại biến thành đứa con gái nuôi của Cố gia này! Nếu như cô ta không kết hôn với Dạ thiếu thì tôi còn không biết thành phố A có một người như thế đấy!

- Thế thì tin tức của bà chậm quá, cô con gái nuôi này còn vào giới giải trí đấy!

- Hóa ra là thế, chẳng trách, trong cái giới giải trí đó thì có ai tốt đẹp đâu chứ, chẳng trách cô ta còn trẻ mà thủ đoạn…

- Này, nhỏ tiếng thôi, nghe nói Dạ thiếu yêu chiều cô vợ này lắm đấy, bà có biết cô hai nhà họ Cố vì sao mà bị vào ngục không?

- Vì sao?

- Hình như là vì làm cô ta bị thương, sau đó thì bị nhốt vào ngục, bị phán mấy năm tù liền!

- Trời ơi, thế cũng thảm quá! Sao nhà họ Cố lại nuôi ra một kẻ vô ơn thế này! Cháu gái ruột của ông Cố giờ đang ngồi trong tù, thử nghĩ xem trong lòng ông ấy đau khổ biết bao. Đáng thương cho một đời trong sạch của nhà họ Cố, bây giờ lại đột nhiên có thêm một vết nhơ, chắc vì thế nên ông Cố mới rầu rĩ không vui rồi qua đời.

- Hóa ra là thế à! Vậy cô ta không phải là kẻ đầu sỏ hại chết Cố lão gia sao? Có một cô con gái nuôi như thế này nhà họ Cố đúng là đáng thương mà!

- Nhỏ tiếng chút đi, bây giờ người ta đang đắc thế, nếu để cô ta nghe thấy không chừng cô ta sẽ ngáng chân chúng ta đấy, mỗi người nói ít một câu, tránh cho… chọc họa vào thân, bị người ta nhốt vào trại giam!

Nhạc Yên Nhi mặc kệ lời bàn tán của họ, hôm nay cô tới đây chỉ để giữ đạo hiếu cho ông nội!

Cô quỳ sụp xuống đất, giờ cô đã không còn cảm nhận được nỗi đau ở đầu gối nữa.

Bà Cố thấy thế lập tức xông lên kéo tóc của cô, định lôi cô ra ngoài.


- Mày cút đi, nơi này không chào đón mày, mày đến từ đâu thì cút về nơi đó đi! Mày không có tư cách quỳ cho lão gia!

Bà Cố như phát điên ra sức xô đẩy cô.

Cố Văn Sinh đứng bên cạnh vẫn còn kiêng kỵ thân phận của Dạ Đình Sâm, ông ta bèn lên tiếng:

- Huệ Lâm, bà đừng làm loạn nữa, đừng để trở thành trò cười cho người khác.

- Trò cười? Lẽ nào con gái chúng ta vào ngục không phải là trò cười sao! Mày cút đi cho tao, cái nhà này không chào đón mày,mày đi tìm thằng đàn ông của mày đi!

Câu nói này đúng là đã hùa theo đúng ý các vị khách đến viếng, quả nhiên Nhạc Yên Nhi dựa vào đàn ông để bò lên.

Mọi người đều xem màn kịch này với vẻ vô cùng hứng thú.

Trần Lạc vẫn luôn bảo vệ phía trước Nhạc Yên Nhi, thấy bà Cố càng ngày càng vô lý thì cậu ta không khỏi tăng thêm mấy phần lực trên tay, vung tay đẩy bà ta ra, không ngờ cái vung tay này của cậu ta lại khiến bà Cố lảo đảo, ngã xuống đất.

Bà ta cũng phản ứng rất nhanh, lập tức ngồi dưới đất khóc lóc la mắng:

- Sao nhà tôi lại nuôi ra một đứa vô ơn thế này cơ chứ, mày hại Nguyệt Nguyệt nhà tao còn chưa đủ, mày còn hại cả cha tao! Bọn tao nhận nuôi mày mà mày lại lấy oán báo ân, bây giờ thi thể của ông còn chưa lạnh mà mày đã đến nhà họ Cố gây sự, lại còn dám đánh người nữa!

Giọng nói sắc bén của bà ta vang vọng khắp cả căn phòng khiến không ít người phải thổn thức.

Mọi người thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ Nhạc Yên Nhi, nói cô bội bạc, bám theo đàn ông để bò lên, quá ác độc…

Nghe thấy những lời đó, nước mắt của Nhạc Yên Nhi tuôn rơi lã chã nhưng cô không hề phản bác lấy một câu.

Nếu như thừa nhận những điều này có thể khiến ông nội sống lại thì cô nguyện gánh vác tất cả, nhưng mà… ông nội không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi.

Trần Lạc nhìn dấu tay màu đỏ hằn rõ trên gương mặt Nhạc Yên Nhi, dường như cô không cảm nhận được nỗi đau, đôi mắt cô trống rỗng vô thần đến mức đáng sợ.


Cậu ta thấy mà sốt ruột, nếu như chủ tịch biết cậu ta để Nhạc Yên Nhi ở đây chịu tủi nhục thì chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta.

- Ông Cố, đây chính là đạo đãi khách của nhà các người sao?

Trần Lạc cất giọng đầy sắc bén.

Cố Văn Sinh cay đắng gạt nước mắt, sau đó bảo người làm kéo bà Cố ra rồi nói với khách khứa:

- Mọi người đi cùng tôi tới phòng khách đi, lát nữa còn có người tới thay áo liệm cho cha tôi nữa.

Câu nói này khiến cho tất cả mọi người rời đi.

Trần Lạc cũng muốn đưa Nhạc Yên Nhi đi luôn, vì trạng thái hiện giờ của cô không được ổn, hơn nữa ở đây có quá nhiều lời cay độc, cậu ta sợ cô không chịu nổi.

- Phu nhân, tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi được không, sáng mai chúng ta lại sang đây.

- Anh đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với ông một lúc.

Cô ngơ ngác nhìn gương mặt hiền từ của ông mình, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.

Trần Lạc lo lắng nhìn cô, cậu ta sợ cô không chống đỡ nổi.

- Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?

- Tôi không sao, anh ra ngoài trước đi.

Cô cố sức giương môi lên, muốn mỉm cười với Trần Lạc nhưng vừa nhếch môi lên cô liền biết quá miễn cưỡng.

Bây giờ cô hoàn toàn không cười nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận