Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

- Đi nói rõ với truyền thông, bọn họ đều đang tìm em, em không thể cứ trốn tránh không ra ngoài, nếu không mọi chuyện vĩnh viễn không thể lắng xuống được!

- Tôi không đồng ý, bây giờ cô không được đi đâu hết, chỉ được phép ở trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, nói bằng giọng ra lệnh.

Hắn không thể để cô ra ngoài, bây giờ cô đang không tỉnh táo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Hắn xông lên nắm chặt lấy tay cô.

Nhưng lại bị đẩy mạnh ra, cô lảo đảo lùi về sau, đắm mình trong màn mưa.

- Dạ Đình Sâm, đây không phải những gì anh muốn nhìn thấy ư? Em là một người phụ nữ không biết xấu hổ, dù người khác có biết chuyện anh và Đỗ Hồng Tuyết thì bọn họ cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho anh thôi. Lúc này em và anh ly hôn là thích hợp nhất rồi đấy! Anh giả vờ cái gì, đây là chuyện anh mong đợi nhất nhỉ! Mọi người đều không thích em đúng không, thế thì em đi là được, em đi rồi….

Cô dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân để hét lên từng tiếng một.

Nhưng… câu cuối cùng còn chưa nói hết thì hai mắt cô tối sầm lại, một cơn choáng váng ập tới, cô không chống đỡ nổi nữa mà ngất lịm đi.

Cũng may Dạ Đình Sâm nhanh tay nhanh mắt, vào lúc cơ thể của cô mềm ra hắn đã xông tới ôm chặt cô vào lòng.

- Yên Nhi…

Hắn kêu gào tên cô như phát điên, ngay lập tức hắn ôm cô vào nhà rồi mời bác sĩ tới.

Nhạc Yên Nhi ngất xỉu hoàn toàn không phải vì dầm mưa mà là do tâm trạng quá kích động.

Cơ thể của cô không có gì đáng ngại, nhưng nếu tình trạng kích động này vẫn cứ kéo dài thì sẽ có hại rất lớn với thai nhi, sảy thai… cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.


Hai mắt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên u ám, hắn nheo mắt lại đầy khủng bố, ánh sáng lạnh trong mắt hắn tản ra hơi thở của sự tử vong.

Hắn cầm điện thoại lên gọi cho William.

- Mọi chuyện điều tra tới đâu rồi?

Cuộc gọi vừa được kết nối, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, câu từ ngắn gọn mạnh mẽ, kèm theo hàn khí vô biên.

- Tìm được chút manh mối rồi, tôi tra khắp mấy con phố, từ từ loại trừ từng chiếc xe một, cuối cùng tìm thấy một chiếc xe khả nghi, người của tôi đã điều tra ở bên Cựu Kim Sơn rồi, tin rằng sẽ nhanh chóng tìm ra người làm chuyện này, nói không chừng còn tra được chút dấu vết của người kia nữa.

- Tôi muốn gia tộc William dồn tất cả lực lượng giúp tôi giải quyết mớ phiền phức Bạch Nhược Mai đó trước đã!

- Bạch Nhược Mai? Chuyện phức tạp đấy. Tôi sẽ lưu ý, ván cờ của đối phương rất lớn, chuyện của Nhạc Yên Nhi và Lâm Đông Lục chỉ là bắt đầu, đằng sau… vẫn còn chiêu khác!

- Cậu có ý gì?

- Tôi gửi link cho cậu rồi đấy, bài đăng weibo này tôi đã cho người xóa rồi, nhưng sẽ lại nhanh chóng mọc lên thôi, cậu xem rồi sẽ hiểu.

Dạ Đình Sâm ngắt điện thoại, click vào đường link, những bức ảnh này là dô một người nổi tiếng trên weibo gửi lên….

Bài đăng này không có caption đi kèm, chỉ đăng lên chín bức ảnh.

Trong đó có ảnh Nhạc Yên Nhi và Anjoye tay trong tay, còn có anh cô và Trần Lạc cùng đi từ trong bệnh viện ra.

Tin này vừa đăng lên đã bị William cưỡng chế xóa bỏ, bộ phận quan hệ xã hội đang xử lý chuyện này.


Nhưng chỉ có thể áp chế được nhất thời, không thể áp chế được cả đời, theo tình thế hiện giờ, tin này chắc chắn không ép xuống được.

Nhìn thấy tin này, Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày lại, mấy loại tin tức tiêu cực này xuất hiện điên cuồng như nấm mọc sau mưa, bây giờ truyền thông vô cùng chú ý tới chuyện này, muốn im lặng ép việc này xuống là chuyện bất khả thi.

Hắn cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, tất cả những chuyện này đều có âm mưu từ trước! Người đó hiểu hắn, cũng hiểu Nhạc Yên Nhi, biết rõ điểm yếu của hai người họ là gì, kẻ đó cẩn thận từng bước một, từ từ tấn công, giáng cho họ những đòn ngày càng nặng hơn.

William gọi điện thoại tới, ngữ khí vô cùng nặng nề:

- Đã tìm được rồi, người đó chắc chắn thuộc nội bộ LN, còn cần thời gian để điều tra thêm! Tôi nghi ngờ, đối phương hoàn toàn không tin cậu đã mất trí nhớ, rõ ràng kẻ đó đang thử cậu, nếu lúc mấu chốt này mà cậu không nhịn được thì… cậu thua chắc.

- Dạ Đình Sâm, cậu thua cũng chẳng sao cả, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng Nhạc Yên Nhi, cậu phải cân nhắc cho cẩn thận.

Giọng nói của gã vô cùng nặng nề, gã hiểu chuyện này vô cùng phức tạp.

Hắn và Dạ Đình Sâm đều không phải là hạng đầu đường xó chợ, nhưng bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà mọi việc vẫn không có tiến triển gì, từ đó có thể biết đối phương mạnh cỡ nào.

Hơn nữa hiện tại họ có quá ít tin tức hữu dụng, nên chỉ có thể xuống tay từ chỗ Đỗ Hồng Tuyết và Bạch Nhược Mai, bọn họ phải đi từng bước theo ý của kẻ kia mới có thể biết được động cơ sâu hơn của hắn ta.

Nghe thấy lời này, Dạ Đình Sâm liền lâm vào sự im lặng, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn sang Nhạc Yên Nhi, bên trong cuộn trào những dòng khí âm u.

Hắn thua cũng không sao cả, nhưng hắn không thể để Nhạc Yên Nhi mạo hiểm được!

Hắn nhắm hai mắt lại đầy thống khổ:

- William, tôi giao Nhạc Yên Nhi cho cậu, chỉ cần cậu chăm sóc cho cô ấy thật tốt thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cậu.


William ở đầu bên kia nghe thấy lời này thì bật cười, giọng nói khàn đục của gã vang lên:

- Tôi cũng rất muốn xem thử người mà hai chúng ta hợp lực lại cũng khó mà bắt được kia rốt cuộc là thần thánh phương nào!

- Tiếp theo đây, tôi sẽ làm theo mong muốn của hắn ta, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Yên Nhi.

- Cậu thật sự định tác thành cho người ta sao?

William khựng lại.

Ánh mắt dịu dàng như nước của Dạ Đình Sâm gắn chặt lên mỗi một tấc da thịt của cô.

- Chỉ cần cô ấy an toàn thì tôi cam lòng làm tất cả.

Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói đầy kiên quyết của hắn vô cùng vang dội lạ thường.

- Aizzz…

William không nói thêm gì nữa mà chỉ… thở ra một hơi thật nặng nề.

Dạ Đình Sâm cúp máy, thong thả bước tới bên giường, đầu ngón tay nóng rực của hắn từ từ lướt trên làn da của cô.

- Đợi anh.

Cuối cùng, ngàn lời muốn nói hóa thành hai chữ.

Đợi anh…

Cho dù không đợi được hắn cũng phải mãi mãi nhớ hắn.


Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Nhạc Yên Nhi chậm rãi mở mắt ra, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, cô lập tức cảnh giác, đúng vào lúc này bên tai cô truyền tới một giọng nói quen thuộc:

- Tỉnh rồi à? Cơ thể khỏe hơn chút nào không?

- Anjoye? Sao cậu lại ở đây, tôi đang ở đâu?

- Đây là chỗ của em, em đưa chị từ biệt thự qua đây.

Anjoye nhếch môi nở một nụ cười như trẻ con rồi còn chớp mắt đầy xấu xa, gương mặt của anh ta mang vẻ đẹp hư hỏng khó thốt thành lời.

- Dạ Đình Sâm thì sao? Anh ấy không nói gì sao?

- Anh ta có thể nói cái gì?

Anjoye nhún vai, sau đó anh ta đột nhiên kề sát cô, cười híp mắt nói:

- Lúc ngủ chị nghiến răng, ngáy, chảy nước miếng, còn nói mơ nữa đấy nhé!

- Sao thế được!

Cô vội vàng che lấy miệng mình, trợn to hai mắt, nhìn anh ta với ánh mắt không thể tin được.

- Ha ha, chị ngủ như một con heo vậy, thật đúng là đáng yêu! Kể từ ngày hôm nay chị ở lại đây đi, em đã phái người đi mời bạn thân của chị Dư San San qua đây rồi, cô ấy đang nấu ăn trong bếp đấy, đợi chút nữa chị có thể ăn được thức ăn do cô ấy nấu.

- Ở lại đây ư? Cậu không nói đùa đấy chứ, nếu như bị phóng viên chụp được thì phiền to đấy!

Nhạc Yên Nhi lật chăn ra định xuống giường nhưng không ngờ Anjoye lại chìa một chiếc máy tính bảng ra trước mặt cô.

- Chị xem cái này trước đi đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận