Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Trái tim Nhạc Yên Nhi run rẩy mãnh liệt, cô nhìn hắn với vẻ không dám tin, giọng nói của cô run run:

- Anh muốn giết tôi?

- Đừng có hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!

Đôi môi mỏng của hắn thốt lên những từ ngữ lạnh lùng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì nhếch môi cười lạnh, không sợ chết nhìn thẳng vào hắn:

- Nếu như tôi cứ khiêu chiến thì sao! Anh sẽ làm gì tôi nào! Có phải muốn bóp chết tôi không?

Vừa dứt lời cô liền tóm chặt lấy tay Dạ Đình Sâm, siết chặt cổ mình thêm một chút.

- Nhạc Yên Nhi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với cô, tôi đã mang thỏa thuận ly hôn tới đây rồi, chỉ cần cô ký tên vào, chúng ta lập tức có thể làm thủ tục ly hôn.

- Tôi không đồng ý.

Cô nhấn mạnh từng chữ một.

- Chuyện này không phải do cô quyết định.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm càng đáng sợ hơn, hắn chỉ thốt lên một câu, những người sau lưng hắn lập tức cưỡng chế đưa Dư San San đi.

- Anh làm gì thế!

Nhạc Yên Nhi tức giận hét lên, cô giống như một con thú nhỏ phát điên, không kịp suy nghĩ gì đã xông lên, nhưng lại bị bọn họ ngăn cản.

- Nếu như cô vẫn không đồng ý ly hôn, mỗi người bên cạnh cô đều phải trả giá! Đây chính là kết cục cho sự bướng bỉnh của cô!

Giọng nói của hắn không hề có chút tình cảm nào, giống như băng tuyết trong ngày đông, đâm thẳng vào trái tim cô.

Kết cục cho sự bướng bỉnh ư?

Cô níu kéo chồng mình cũng sai ư?

Đây chính là bướng bỉnh sao?

Nhạc Yên Nhi cười trào phúng, trong nụ cười của cô ẩn chứa cả sự đau lòng và cô đơn.

- Được… đây chính là điều anh muốn đúng không, tôi đồng ý, tôi đồng ý ly hôn với anh!

- Yên Nhi, cậu điên rồi à, cậu định cho con khốn kia được toại nguyện à! Dạ Đình Sâm, anh có giỏi thì giết chết tôi đi, mười tám năm sau bà đây lại là một hảo hán, tôi sẽ không để anh dùng tôi uy hiếp Yên Nhi đâu!

Dư San San tức giận nói.

Nhưng Dạ Đình Sâm làm như không nghe thấy, không hề nhìn Nhạc Yên Nhi lấy một cái, hắn đi lướt qua người cô và nói:

- Đem theo chứng minh thư và hộ khẩu của cô, tôi đợi cô trên xe.

Một đám người ùn ùn kéo đến rồi lại ùn ùn kéo đi, cả căn nhà đột nhiên trống rỗng hơn nhiều.

Dư San San lập tức chạy đến bên cạnh cô, kích động nói:

- Yên Nhi, cậu đừng đồng ý, nếu như cậu đồng ý ly hôn thì bọn họ sẽ ở cùng nhau đấy.

- Chị ơi… em sai rồi, em không ngờ cô ta lại yếu đuối như vậy, có thế mà cũng nằm viện.

- Chị Nhạc, em không quản giáo tốt nô lệ của mình, chị phạt em đi.

- Yên Nhi, đừng trách Tinh Tinh, là em…

Bọn họ mỗi người một câu, khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy trái tim lạnh giá của mình ấm lên một chút.

Cô hít sâu một hơi, cố nhịn không cho nước mắt của mình chảy xuống rồi vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Minh Tinh Tinh, cô nói:

- Em cũng vì muốn giúp chị mà, chị đã muốn dạy dỗ cô ta lâu rồi, cảm ơn em đã giúp chị nhé, chị lên gác lấy đồ đây, mọi người không cần đứng đây cả đâu.

Cô quay gót định bước đi, Dư San San lập tức túm ngay lấy tay cô:

- Cậu thật sự muốn ly hôn ư? Cậu quên trước kia cậu đã từng nói với tớ thế nào rồi sao?

- Quên rồi.

Nhạc Yên Nhi chỉ đáp lại bằng hai từ.

Cô rút tay ra, quay người lên tầng, cầm lấy những thứ cần dùng để ly hôn rồi ra ngoài.

Dạ Đình Sâm đã lên xe đợi cô, Trần Lạc đứng trước cửa xe, trên gương mặt đầy vẻ áy náy, cậu ta nói:

- Xin lỗi, tôi không cản chủ tịch lại.

- Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.

Cô mở cửa vào trong, Dạ Đình Sâm đang nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như hắn lười không thèm nói với cô một câu.

Sau khi cô lên xe, Trần Lạc đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, có tổng cộng tất cả hơn hai mươi trang, trên đó viết rõ sau khi ly hôn cô có thể được chia bao nhiêu bất động sản, trang trại, công ty, tiền bạc…

Cô nhìn lướt qua một lượt, ngoại trừ LN, hơn nửa tài sản cá nhân của Dạ Đình Sâm đều chuyển nhượng sang tên cô.

Đây là phí bồi thường sau khi ly hôn sao?

Cô không lằng nhằng, cầm lấy bút ký tên của mình vào một cách lưu loát, tiếng ma sát của ngòi bút trên giấy giống như mũi dao đâm thẳng vào tim cô.

Hai người nhanh chóng tới được cục dân chính, nhân viên ở đó hỏi lại lần nữa:

- Xin hỏi hai vị có chắc muốn ly hôn không?

Nhạc Yên Nhi nhìn sang Dạ Đình Sâm, hắn hờ hững gật đầu.

Nhân viên nhìn vào đôi trai gái đẹp như kim đồng ngọc nữ này, trong lòng thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không làm được gì.

- Xin xuất trình giấy chứng nhận và điền giấy tờ.

Từ sau khi kết hôn, đây là lần thứ hai Nhạc Yên Nhi nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của mình, ngoại trừ lúc mới nhận ra thì nó vẫn luôn ở chỗ Dạ Đình Sâm.

Họ mới kết hôn nửa năm, xem như là kết hôn chớp nhoáng ly hôn chớp nhoáng, giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn rất mới.

Cô điền xong mẫu giấy tờ, trơ mắt nhìn nhân viên lấy ra giấy chứng nhận ly hôn, đóng dấu vào rồi đưa vào tay hai người.

Hôn nhân của cô… kết thúc rồi.

Cô thấy lòng mình nặng trĩu, dường như nó đang phải chứa đựng tất cả những hạnh phúc tan vỡ của cô.

Nhưng, cô không hề khóc.

Rõ ràng trong lòng thấy rất khó chịu, rõ ràng rất muốn khóc một trận thật thoải mái, nhưng cô không làm thế.

Cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, Dạ Đình Sâm bên cạnh cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Lòng cô trầm xuống, đây là lần đầu tiên cô nhận ra hóa ra Dạ Đình Sâm khát vọng ly hôn với cô đến thế, hóa ra lúc trước cô không chịu buông tay chỉ là hành động đeo bám mà thôi.

Hai người ra khỏi cục dân chính, ánh nắng mặt trời lúc ba giờ chiều dịu nhẹ nhưng cô lại cảm thấy thật chói mắt.

Dạ Đình Sâm không thèm nhìn cô một cái mà xoay người đi thẳng về xe của mình, giọng nói thoải mái của hắn vang lên:

- Trần Lạc sẽ lái một chiếc xe khác đưa cô về, từ nay về sau, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa.

Không liên quan…

Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng, hắn thoải mái quên đi cô, chẳng đau khổ buồn bã gì, nhưng trái tim cô lại đau đớn đến cùng cực.

- Dạ Đình Sâm, hôn nhân của chúng ta kết thúc rồi, em có thể ôm anh một lần không? Coi như là món quà cuối cùng, được không?

Giọng nói của cô run rẩy yếu đuối, nghẹn lại như sắp khóc.

Mũi của cô đỏ cả lên, những giọt lệ quật cường dâng lên trong hốc mắt.

Dáng vẻ lúc này của cô yếu đuối đến mức làm người ta đau lòng.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì bước chân khựng lại, hắn quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi lạnh lùng thốt ra hai chữ…

- Không được.

Hắn nói một cách quyết đoán tuyệt tình, không có chút do dự nào.

Rõ ràng đây là đáp án trong dự liệu nhưng lòng cô vẫn cứ thắt lại.

Ngay sau đó, hắn xoay người bỏ đi.

Nhạc Yên Nhi quật cường nhìn bóng lưng của hắn, sau đó cô cắn chặt răng, mặc kệ tất cả chạy đến ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Cơ thể của Dạ Đình Sâm cứng lại rồi dừng bước hẳn.

- Buông ra.

Giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng vô tình.

Nhạc Yên Nhi thống khổ nhắm mắt lại, dán chặt gương mặt của mình vào lưng hắn, liều chết quấn lấy hắn.

- Đợi em nói hết những gì mình muốn nói thì em sẽ tự buông tay ra, nếu không bây giờ anh có đánh chết em em cũng không buông.

Câu nói này như đá chìm xuống biển, hắn không có bất cứ phản ứng nào, nhưng cô hiểu hắn, điều này coi như là ngầm đồng ý.

Cô hít một hơi thật sâu, từ từ nói:

- Em biết sau khi ly hôn với em, anh sẽ nhanh chóng kết hôn với Đỗ Hồng Tuyết, cái gì của em em sẽ cố sức giành lấy, nếu không phải của em thì có cho em cũng không cần! Nếu như anh đã không còn thuộc về em nữa, em cũng sẽ không mặt dày quấn lấy anh! Lúc đầu em đã từng nói với Lâm Đông Lục một câu như thế này, em nghĩ bây giờ tặng nó cho anh là thích hợp nhất! Dạ Đình Sâm, xin anh mãi mãi đừng nhớ ra em, nếu không em sẽ hận anh tới chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui