Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm, rơi xuống giường, chiếu lên hai người đang quấn lấy nhau.

Nhạc Yên Nhi không thức giấc theo cách bình thường mà là thức dậy khi toàn thân cô đau nhức, không thể mở mắt.

- Dậy rồi?

Giọng nam trầm và quyến rũ vang lên bên tai như một khúc dương cầm.

Bàn tay hắn vươn ra, kéo người vừa mới duỗi lưng tránh xa khỏi vòng ôm của hắn lại, tiếp tục ôm cô vào lòng.

- Đừng... Đau quá.

Cô nhịn một đêm, sau khi tỉnh dậy mới kêu một tiếng nhưng chỉ thế cũng khiến trái tim hắn tan chảy.

Dạ Đình Sâm tự trách:

- Đã bảo em đau thì nói với anh, vậy mà cứ nhịn, bây giờ chắc chắn rất khó chịu đúng không? Anh xả nước ấm cho em tắm nhé.

- Ừ.

Nhạc Yên Nhi co mình trong chăn, cô nhớ lại đêm điên cuồng kia, quả thực xấu hổ chết đi được, đâu còn dám ngẩng đầu nữa.

Dạ Đình Sâm xả nước rồi bế cô lên, dịu dàng thả cô xuống bồn tắm và xoa bóp cho cô.

Hắn nhíu mày, lo lắng hỏi han xem cô đau ở đâu.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, thật ra năm năm qua hắn đã thay đổi, hình như đen hơn một chút, cũng hấp dẫn hơn và nguy hiểm hơn.

Trước kia, cùng lắm thì hắn cũng chỉ như bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ, có thể che giấu sự lạnh lùng của bản thân, nhưng bây giờ, hắn có lẽ đã không cần vỏ bọc nữa, trở nên sắc bén và đáng sợ hơn xưa.

Thế như chẻ tre, không ai cản nổi.

Mạnh mẽ đến độ người khác nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.


Nhưng người đàn ông như vậy lại dịu dàng hết mực với mình, chỉ hận không thể đem mọi điều tốt nhất cho mình.

Hắn từng nói hắn là kẻ xấu, nhưng ở trước mặt cô, hắn chỉ muốn là người tốt.

Người tốt chỉ thuộc về cô.

Đời này có hắn là đã đủ.

Dạ Đình Sâm xoa bóp đùi cho cô xong, đang ngước lên định hỏi xem còn chỗ nào khó chịu không thì ngay lúc đối mặt với đôi mắt ngấn lệ của cô, ánh mắt chưa tỉnh táo hẳn đang ngây ngẩn nhìn mình.

Vẻ ngơ ngác này hệt như một cô bé chứ không giống một người phụ nữ hai mươi tám tuổi.

- Nhìn gì thế?

Nhạc Yên Nhi chân thành đáp:

- Em thực sự hâm mộ anh.

Dạ Đình Sâm nhướng mày:

- Hâm mộ gì?

- Có cô bạn gái tốt chứ sao, đẹp như hoa, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quá tốt! Mắt nhìn của anh tốt thật!

Hắn nghe vậy thì cười khẽ:

- To gan lắm, dám nói thế với anh, xem ra là hết đau thật rồi nhỉ?

- Hết rồi, hết rồi!

Cô vươn tay ôm cổ hắn, chẳng quan tâm tới việc mình sẽ làm hắn bị ướt rồi cười hì hì:

- Tối qua lúc anh thở dốc gọi tên em ấy, dễ nghe lắm!

- Ai dạy nói những lời này hả?

Mắt Dạ Đình Sâm tối xuống, giọng nói có vẻ khàn khàn. Ngọn lửa khó khăn lắm mới dập được lại bị cô gợi lên chỉ bằng một câu trêu chọc nhẹ nhàng.

- Giống ai đó thôi, có mấy lời nhịn năm năm chẳng biết nói với anh nên nói ra cả thể.

Cô cười khanh khách, đôi mắt cong cong, con ngươi ươn ướt trong sáng hệt như một ngôi sao trên trời.

Cô ngâm nửa người dưới nước, làn nước rung động, thân thể cô cũng khẽ rung lên, đôi bàn tay trắng trẻo kia hệt như đang khơi lửa.

Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ nhìn cô rồi gõ đầu cô:

- Ngoan ngoãn vào, sáng nay còn phải đưa Vãn Vãn đi học, anh không muốn đùa em đến độ không xuống được giường đâu!

- Em chờ anh giúp em lau người mà!

Hắn bế cô lên rồi lau người cho cô, đưa cô về giường.

Hắn định đứng lên nhưng lại bị cô đột ngột ôm chặt.

Bên tai là giọng nói dịu dàng khe khẽ:

- Dạ Đình Sâm, em thật sự rất yêu anh, rất yêu anh, em sẽ không rời khỏi anh nữa, em và Vãn Vãn sẽ không rời khỏi anh nữa!


Những lời này như lưỡi dao mềm mại nhất đâm vào tim hắn, thân thể luôn thẳng băng lúc này có vẻ lảo đảo.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự thay đổi đó, cô biết câu nói của mình đã chạm tới đáy lòng hắn.

Cô vỗ lưng hắn, nói:

- Được rồi, anh ra ngoài nấu bữa sáng đi, em thay quần áo rồi ra ngay.

- Muộn rồi.

Hắn bất đắc dĩ nói.

Một câu nói khẽ như đang trách cứ bản thân vì sao khả năng tự kiềm chế lại kém như vậy, chẳng lẽ đây là kết quả của năm năm?

- Gì cơ?

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, cô không hiểu câu nói kia có ý gì.

Một giây sau, cô đã hiểu ngay.

Dạ Đình Sâm đè cô xuống giường, hắn thở dốc, ham muốn đã mãnh liệt.

- Này, anh làm gì thế? Đã bảo đưa Vãn Vãn đi học mà?

- Hôm nay em cứ ngoan ngoãn trên giường, con để anh đưa đi.

Nói xong, nụ hôn nóng hổi điền cuồng trút xuống bờ môi cô, khiến cô không thể nói thêm gì nữa.

Tám giờ sáng, Nhạc Vãn Vãn tỉnh dậy, chuyện đầu tiên con bé muốn làm là đi xem ông bố nhặt được kia có nghe lời không, chẳng ngờ trên salon không có bóng ai!

Chết tiệt!

Mình dẫn sói vào nhà rồi!

Nhạc Vãn Vãn nổi giận, con bé vén tay áo, lao về phía phòng Nhạc Yên Nhi. Chưa kịp gõ cửa, nó đã thấy Dạ Đình Sâm mở cửa ra ngoài, hắn đang bảo Nhạc Yên Nhi nghỉ ngơi còn mình sẽ đưa con đi học rồi về nấu bữa sáng.

Cửa đóng lại, Nhạc Vãn Vãn hung dữ giơ nắm đấm:

- Cái tên kia, sao không làm theo ước định? Đã bảo không ai được ngủ cùng mẹ mà?


- Ba có nói thế à?

Hắn thản nhiên nói rồi mặc kệ sự phản đối của nó, dắt lấy tay nó, nói:

- Sáng ăn sandwich với một quả trứng tráng, ba rửa hoa quả ướp lạnh cho con mang tới trường ăn. Buổi trưa ba đón con với Đinh Đang sang nhà ba chơi.

Vừa dặn dò hành trình buổi sáng cho con gái, hắn vừa nhắn tin cho thư ký để dặn dò mang quần áo tới.

Từ đầu tới cuối, Nhạc Vãn Vãn đều giận dữ, dù hắn nấu bữa sáng rất ngon, nó cũng không nguôi giận được.

Sau khi thư ký mang vest tới, hắn thay vào, dáng người cao lớn mạnh mẽ, khí chất hơn người, mặt mày cương nghị, đi tới đâu cũng khiến người ta phải thán phục, lúc hắn chỉnh sửa tay áo và đeo carvat trông đẹp chết đi được.

Đây chính là ba ruột của mình, đẹp trai thế này thì sai lầm gì cũng tha thứ được hết!

Vãn Vãn vốn còn đang tức giận nhưng nghĩ tới việc ba ruột muốn đưa mình đi học và việc chiếc xe phong cách của ba đỗ trước cổng trường sẽ là việc rất phù hợp với thân phận chị đại của nó, vậy nên nó miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Thư ký đưa quần áo xong cũng chưa hết việc, người này còn mang thêm mấy chiếc valy, trong valy toàn đồ đạc của Dạ Đình Sâm, hắn muốn chiếm lấy không gian trong căn nhà của hai mẹ con.

- Làm gì đấy?

- Từ hôm nay trở đi, ba ở đây.

- Đây là nhà mẹ mà.

- Vậy ba ở rể.

Hắn thản nhiên đáp rồi nói:

- Ăn xong chưa? Chuẩn bị đi nào.

Dứt lời, hắn liền quay ra nói nhỏ với thư ký vài câu rồi cầm cặp sách của Vãn Vãn lên và dắt nó ra cửa, hoàn toàn không để nó có cơ hội cãi câu nào.

Dạ Đình Sâm là như thế, sự quyết đoán, nhanh nhẹn của hắn đã trị được cô con gái khó bảo này, khiến nó trở nên ngoan ngoãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận