Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

- Yên Nhi, em có trong đó không?

Bách Qủy nghe tiếng hắn thì nhíu chặt mày lại, lập tức nhìn xung quanh, nhưng y phát hiện ra cả tầng thượng trống trơn, không có bất cứ vật gì có thể che chắn cơ thể, nếu như cửa mở, Dạ Đình Sâm đi vào là sẽ thấy y ngay.

- Má ơi, ông đây xong đời thế này ư?

Bách Qủy thầm rủa vận số xui xẻo của mình.

- Có tôi ở đây, Dạ Đình Sâm sẽ không làm gì cậu đâu!

Cô lập tức nói.

- Nhưng tôi sợ lúc cô không có ở đây cơ, cô đưa được tôi ra đến cổng, nhưng nếu như ngay sau đó tôi bị Dạ Đình Sâm giết thì làm sao? Không dễ gì tôi mới giữ được cái mạng này, tôi không thể tùy tiện mạo hiểm được! Chết tiệt, giờ nên làm sao đây!

Nhạc Yên Nhi vẫn còn muốn an ủi Bách Qủy, rằng Dạ Đình Sâm không phải là người như thế, nhưng những lời ấy nghẹn lại ở cổ họng không thể thốt ra được, cô chỉ có thể mấp máp cánh môi.

Giọng nói bất đắc dĩ của cô nhẹ nhàng hòa vào cơn gió.

- Tôi sẽ giúp cậu, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại bạn của mình đâu.

Lời nói của cô như gió lạnh ngày đông, khiến cho Bách Qủy bình tĩnh lại.

Y nhìn chăm chú vào gương mặt của Nhạc Yên Nhi, thấy sắc mặt cô trắng bệnh thì lo lắng cau mày lại, rồi ngượng ngùng mở miệng:

- Tôi không có ý nói Dạ Đình Sâm là tiểu nhân… có điều anh ta là nhân vật lớn, làm đại sự tất phải có hy sinh, tôi lo mình xui xẻo, trở thành người phải hy sinh thôi…

- Tôi biết, tôi vẫn luôn biết cách làm người của Dạ Đình Sâm, anh ấy đã từng nói thật ra mình là một người xấu, chỉ là tôi không nhìn thấy mặt đó mà thôi. Tôi biết, anh ấy cũng sẽ vì lợi ích của mình mà làm hại người khác, nhưng tôi yêu anh ấy, dù có sợ hơn đi nữa, tôi cũng sẽ ép mình phải chấp nhận. Vì Dạ Đình Sâm nên cậu phải lo lắng thế này, tôi xin lỗi trước…

- Tôi không có ý đó, cô làm tôi thành kẻ lấy oán báo ân mất rồi…

- Cậu đừng nghĩ nhiều.

Nhạc Yên Nhi không kìm được nhếch môi lên mỉm cười.

Cô vỗ một cái thật mạnh vào vai y, bảo:

- Cậu là bạn tôi, tôi có trách nhiệm bảo vệ cậu an toàn, tôi còn muốn học thuật hóa trang của cậu đấy! Cậu mà chết trước tôi thì chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt ư?

Bách Qủy biết Nhạc Yên Nhi muốn hóa giải không khí lúng túng ban nãy nên cũng thuận theo ý cô:

- Tôi sẽ không chết đâu, cô cũng sẽ không chết! Đợi xử lý xong Julia, tôi nhất định sẽ nhận cô làm học trò.

- Được! Cứ quyết thế nhé!

Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng từ một, giọng nói của cô tan dần trong gió.

Mà lúc này ở ngoài cửa, đôi mày kiếm của Dạ Đình Sâm nhíu chặt, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt ở sân thượng, do dự không biết có nên trở về lấy chìa khóa hay không.

Nhưng đúng lúc này, cửa mở ra, ánh sáng từ sân thượng chiếu xuống thông qua khe hở.

- Yên Nhi, em lên sân thượng làm gì?

Hắn liếc qua người cô để nhìn ra sau, nhưng Nhạc Yên Nhi chỉ hơi hé cửa, đủ để cho một mình cô đi ra thôi, vì thế có nhiều chỗ hắn không thể quan sát được.

Hắn che giấu rất kỹ ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt phượng của mình, Nhạc Yên Nhi hoàn toàn không hề phát hiện ra.

- Buổi sáng dậy thấy trời âm u, hình như sắp có tuyết rơi nên em muốn lên sân thượng xem xem. Nếu anh đã lên tìm thì em đi xuống vậy, em cũng đói rồi.

Nhạc Yên Nhi vừa cười vừa nói, đi xuống rồi tiện tay đóng cửa, không cho Dạ Đình Sâm bất cứ cơ hội dò xét nào.

Mà Dạ Đình Sâm cũng tự nhiên thu lại tầm nhìn, cánh tay mạnh mẽ của hắn quấn chặt quanh cơ thể Nhạc Yên Nhi, cất giọng ấm áp:

- Lần sau nếu muốn lên đây thì nói với anh một tiếng, anh đi cùng em. Hơn nữa, em vẫn chưa khỏe hẳn, ăn mặc phong phanh thế mà lên đây làm anh lo lắm, lần sau không được như thế nữa!

- Em biết rồi! Anh càng ngày càng giống bà quản gia rồi, sáng nay mình ăn gì thế anh?

- Mỳ Ý và salad hoa quả.

Hắn hờ hững đáp, ôm lấy cô đi xuống, khóe mắt liếc qua phía cánh cửa sắt kia rồi làm như không xảy ra chuyện gì.

Bọn họ về phòng ngủ, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Nhạc Yên Nhi ngồi xuống ăn sáng, Dạ Đình Sâm nói đi rót cho cô một cốc sữa bò nóng nên đi xuống bếp một chút.

Cô nhanh trí đi theo sau hắn.

Thấy Dạ Đình Sâm đi vào trong bếp rồi lấy điện thoại, có vẻ như định gọi cho ai đó.

Hắn có điện thoại ư! Tại sao Julia lại để hắn tự do như thế, trong căn biệt thự này có tín hiệu, họ hoàn toàn có thể gọi điện cầu cứu, tại sao cô ta lại để Dạ Đình Sâm giữ điện thoại?

Lúc này, Nhạc Yên Nhi không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì cô phải bảo vệ sự an toàn cho Bách Qủy.

Quả nhiên, vừa mở miệng Dạ Đình Sâm đã nói:

- Tăng cường canh phòng, có người….

Nhạc Yên Nhi đúng lúc ngắt lời hắn:

- Dạ Đình Sâm, trong phòng em hết nước rồi, trong bếp có nước không?

Dạ Đình Sâm nghe thế thì thong dong cất điện thoại vào trong túi.

Mà Nhạc Yên Nhi cũng giả vờ như không thấy gì, chỉ ngơ ngác hỏi.

- Anh tìm hộ em.

Lúc này Nhạc Yên Nhi có cảm giác, thực ra cả hai người đều hiểu rõ, thậm chí còn đoán được đối phương đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn mỉm cười nói dối.

Cảm giác này thật khó chịu.

Nhạc Yên Nhi biết, Dạ Đình Sâm giấu cô là vì muốn tốt cho cô. Vì thế cô lựa chọn giả vờ câm điếc, thuận theo ý của hắn, vì cô yêu hắn không lối thoát nên cô cam tâm tình nguyện chịu uất ức.

Chỉ cần…

Dạ Đình Sâm không rời xa cô là được rồi, mặc kệ hắn là người tốt hay người xấu, là thần tiên hay yêu ma quỷ quái, cô đều không quan tâm.

Cả con người, trái tim, sinh mệnh của cô đều là của hắn, còn tính toán mấy thứ kia làm gì?

Hai người về phòng ăn sáng, Dạ Đình Sâm còn kể chuyện cười để tạo không khí, dỗ cho cô vui, nhưng mấy câu chuyện cười của hắn đều nhạt thếch.

Dù vậy Nhạc Yên Nhi vẫn cười lớn.

Vì Dạ Đình Sâm có trái tim, trái tim của hắn đang thay đổi vì cô.

Như thế là đủ rồi!

Tự lừa mình dối người có gì không tốt đâu?

Đêm dần sâu, Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài và đám vệ sĩ ngày càng nhiều bên dưới.

Dường như cô đã không còn cảm nhận được cái lạnh mà cơn gió tràn từ cửa vào mang tới.

So với thời tiết, sự lạnh lẽo trong lòng…mới thật sự băng giá.

Cô đã suy nghĩ cả một ngày rồi chợt hiểu ra, có lẽ thời gian Dạ Đình Sâm được ở bên cô chỉ có năm ngày!

Năm ngày sau sẽ có kết cục thế gì, cô không biết.

Năm ngày…

Ngắn ngủi biết bao!

Đúng vào lúc này, cánh cửa đằng sau lưng cô bật mở, tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

Giọng nói riêng biệt thuộc về hắn vang lên.

- Sao em lại mở cửa thế?

Dạ Đình Sâm bước nhanh tới định đóng cửa lại, nhưng không ngờ Nhạc Yên Nhi lại vòng tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau, nép mặt vào lưng hắn, nhẹ giọng nói:

- Anh đừng cử động, cứ để em ôm anh, em sợ… qua mấy ngày nữa, em sẽ không còn được ôm anh.

- Em biết hết rồi ư?

Cơ thể của Dạ Đình Sâm run lên, trầm giọng hỏi.

- Em không biết gì hết, em không biết anh định làm gì, nhưng em biết anh làm tất cả đều vì muốn tốt cho em, anh muốn bảo vệ em đúng không? Có phải chuyện này rất nguy hiểm lắm không, có phải một trong hai chúng ta… sẽ phải chết không?

Nhạc Yên Nhi lấy hết toàn bộ dũng khí để hỏi hắn, những giọt nước mắt lặng lẽ của cô khiến lưng hắn ướt đẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui