Đêm trước khi lên kinh khoa khảo, ta mơ một giấc mộng dài.
Mơ thấy ta đỗ Trạng Nguyên, áo gấm về làng, thập lý hồng trang cưới Yểu Nương.
Mơ thấy Yểu Nương bị công chúa hại ch.ế.t, ta sống thành một kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mơ thấy ta mưu đồ từng bước từng bước tiễn những tên tiểu nhân lòng lang dạ thú đó lên đường để đền tội cho Yểu Nương. Nhưng trả được thù rồi, ta lại được cái gì đây. Yểu Nương của ta không thể trở về, mẹ của Niệm Yểu không thể trở về được nữa.
Ta mơ thấy, sau khi truyền lại ngôi cho Niệm Yểu, ta trở về phủ đệ, ở trong từ đường của Yểu Nương. Năm ấy nàng cứu ta một mạng, mạng của ta là của nàng, thiếu nàng ta cũng không thiết sống nữa. Ta trộm dùng ngũ thạch tán mỗi ngày, thần kinh dần suy kiệt, sau đó ch.ế.t vào một buổi chiều sau giờ ngọ.
Mơ thấy,...
Giấc mộng dài như cả một đời người. Lúc tỉnh dậy vẫn chưa biết rõ đâu là mơ đâu là thực, chỉ biết, bên gối đã ước đẫm. Ta vội bật dậy chạy đi tìm Yểu Nương, nhưng tìm khắp nhà vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu cả. Đương lúc hoảng thần, chợt nghe giọng Yểu Nương vang lên ngoài cửa:
"Bùi lang, chàng dậy rồi sao?"
Yểu Nương đứng ngay cửa, một tay nàng ôm bó hoa sen, tay kia xách giỏ đồ đi chợ. Gió xuân nhẹ thổi bay làn váy nàng, nắng sớm dừng trên mái tóc dài của nàng. Yểu Nương nhìn vẻ mặt tái nhợt của ta, không khỏi lo lắng hỏi:
"Bùi lang, chàng làm sao vậy?".
Ta nhìn Yểu Nương hồi lâu, sau đó ôm chầm lấy nàng, nghẹn ngào nói:
"Yểu Yểu, ta không lên kinh khoa khảo nữa. Ta không muốn làm Trạng Nguyên, ta chỉ muốn làm phu quân của nàng thôi. Ta sẽ đi đốn củi, đi chép sách, đi đánh xe, kiếm tiền nuôi nàng và con. Chúng ta có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, bình bình an an sống qua ngày có được không?"
Yểu Nương sửng sốt nhìn ta, vẻ mặt trìu mến, nàng nâng tay áo lau đi mồ hôi trên trán ta, khẽ dỗ dành:
"Chàng lại mơ thấy giấc mơ đó nữa rồi à? Chàng bình tĩnh lại nào, không phải chúng ta đã về Giang Nam từ lâu rồi sao? Chàng không lên kinh khoa khảo, ta không có ch.ế.t, chàng mở lớp dạy bọn nhỏ trong làng, ta ở nhà làm nội trợ, Niệm Yểu mười tuổi, Niệm An cũng đã lên năm rồi."
Ta cảm nhận hơi ấm từ người Yểu Nương, chợt giật mình, bấy giờ mới như đã thật sự tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kia.
Đúng vậy! Năm ấy ta cũng mơ thấy cơn ác mộng này, hôm sau khóc lóc với Yểu Nương đang gấp đồ cho ta, nói mình không muốn lên kinh khoa khảo. Yểu Nương cũng không bắt ta nhất định phải đỗ đạt Trạng Nguyên. Chí nguyện của nàng là ta công thành danh toại, nhưng ta không muốn nàng cũng bằng lòng chiều theo.
Chúng ta dọn về vùng sông nước Giang Nam sinh sống. Ta mở lớp, Yểu Nương ở nhà làm nội trợ, nhận khâu vá quần áo, Niệm Yểu đi học với ta. Sau này có thêm Niệm An, một nhà bốn người chúng ta bình bình an an sống qua ngày, qua bốn mùa xuân hạ thu đông, hết năm này đến năm khác.
Hồi lâu sau, Yểu Nương đẩy đẩy ta, dịu dàng nói:
"Đi rửa mặt rồi ăn bánh bao ta mua về kìa, để ta vào kêu Niệm Yểu, Niệm An thức dậy. Hôm qua uống rượu nên mơ thấy ác mộng đấy, sau này chàng đừng uống nữa!"
Ta không nỡ buông tay, cuối cùng vẫn nghe lời Yểu Nương. Niệm Yểu Niệm An đi ra hỏi cha lại khóc nhè à? Yểu Nương dịu dàng bảo các con ăn nhanh đi, lát nữa còn đi thắp hương lễ chùa đầu năm, tụi nó mới chịu im.
Tiết trời ấm áp, gió xuân nhẹ thổi, Niệm Yểu chạy phía trước, ta bế Niệm An, dắt tay Yểu Nương đi theo sau.
Năm rộng tháng dài, nguyện người bình an, bạch đầu giai lão.
HẾT