[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Editor: Hân Hân

Cặp mắt kia thuộc về Lương Thiệu Ngôn.

Hắn ăn mặc một thân áo gấm màu đỏ thẫm, cổ đeo một vòng cổ bạc hạt châu, một đầu tóc đen nổi bật lên khỏi toàn bộ ngọc quan màu trắng, trên mặt nửa phần biểu tình cũng không có.

Hắn cưỡi ngựa, đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm Châu Châu, phảng phất giống như đang nhìn vật chết nào đó.

Châu Châu bỗng dung đối mắt với hắn, lông mi run lên, mà lúc này một cánh tay bạch ngọc từ bên cạnh vươn ra đem màn xe thả xuống.

Lý Bảo Chương buông màn xe, đem Lương Thiệu Ngôn ngăn cách bên ngoài sau đó đem Châu Châu ôm vào trong ngực.

Hắn có thể cảm nhận rõ được người trong lòng ngực run rẩy, khẽ thở dài, một bên vỗ nhè nhẹ đầu đối phương, một bên an ủi nói: “Không có việc gì, ta ở đây, ta sẽ không để hắn lại thương tổn muội.”

Châu Châu không hé răng, chỉ là càng thêm chôn đầu mình vào hướng lòng ngực Lý Bảo Chương.

Ngày đó, đối với Châu Châu tạo thành bóng ma quá lớn, làm nàng đến nay nhìn thấy Lương Thiệu Ngôn còn cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt Lương Thiệu Ngôn âm trầm mà nhìn chằm chằm xe ngựa, một lát sau, hắn cười nhạo một tiếng, duỗi tay sờ bên môi đang rỉ máu. Nên là hắn, tất cả đều là của hắn, hắn không vội.


Sau khi đã tới được khu vực săn bắn, Lý Bảo Chương mang theo Châu Châu xuống xe ngựa.

Hai bọn họ ngày thường đều chỉ ở trong bồ đề điện, mà hiện nay xem như cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Lý Bảo Chương như cũ vận một thân áo bào trắng, rõ ràng hắn giả trang thành một hòa thượng, nhưng bởi vì hắn dịch dung ra một khuôn mặt hỗn huyết (con lai), có vẻ mang vài phần yêu dị. Mà Châu Châu càng thu hút, nàng hôm nay bởi vì muốn đi săn thú, cố ý thay sang kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) nhẹ nhàng tiện di chuyển, kỵ trang tuy rằng là trang phục để đi chuyển, nhưng có một đặc điểm là đặc biệt bó sát người. Một thân kỵ trang này đem eo nhỏ chân dài của Châu Châu đều hiện rõ ra. Hôm nay nàng buộc chặt toàn bộ tóc lên, trang bị kia càng làm khuôn mặt nàng thêm vẻ phong tình, vừa thoải mái thanh tân lại vừa yêu diễm.

Hai người này, chỉ một người xuất hiện đã đủ câu dẫn sự chú ý, huống chi lúc này là hai người cùng nhau xuất hiện.

Lương Thiệu Ngôn tránh phía sau mọi người nhìn một hồi, câu môi dưới.

“Thiệu Ngôn, nhìn cái gì vậy?” Thái Tử Lương Tấn Bách không biết từ chỗ nào đã đi tới, hắn đầu tiên là đứng bên người Lương Thiệu Ngôn một hồi, thấy ánh mắt hắn sáng quắc nhìn một chỗ, không khỏi cũng nhìn qua đó.

Lương Thiệu Ngôn khẽ cười một tiếng, rõ ràng là cười, nhưng trong mắt hắn lại hoàn toàn không chứa ý cười.

“Hoàng huynh, ta đang nhìn con mồi của ta.”

Lương Tấn Bách nhìn đến chỗ Châu Châu đứng cùng Lý Bảo Chương, sắc mặt trầm xuống. Hắn nhìn về phía Lương Thiệu Ngôn, mấy ngày này, Lương Thiệu Ngôn tuy rằng tốt hơn nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn trở lại bộ dáng ban đầu, thậm chí có thể vĩnh viễn không trở về được. Trước kia một Lương Thiệu Ngôn kiêu ngạo ương ngạnh, không ai bì nổi như thế lại trở thành một Lương Thiệu Ngôn âm trầm khủng bố.

Hắn luôn lạnh lùng mà nhìn chung quanh hết thảy, cặp mắt kia lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, giống như đôi mắt của rắn.

“Thiệu Ngôn, chúng ta đi qua chỗ phụ hoàng bên kia đi.” Lương Tấn Bách nhẹ giọng nói.


Lương Thiệu Ngôn đưa mắt nhìn Lương Tấn Bách, Lương Thiệu Ngôn hiện tại vẫn gầy, quần áo này mặc trên người đều có vẻ trống rỗng. Lương Tấn Bách vốn dĩ không muốn dẫn hắn tới, nhưng Lương Thiệu Ngôn nhất định phải tới, nhưng hiện tại, Lương Tấn Bách rất sợ hôm nay Lương Thiệu Ngôn không muốn đi săn thu.

Lương Thiệu Ngôn vốn dĩ sinh ra tuấn tú, sau đó nay lại gầy như vậy, đôi mắt càng lớn hơn, thời điểm hắn nhướng mắt nhìn người khác, thế nhưng có vài phần yêu khí, “Không đi, hoàng huynh muốn đi thì mình mình đi đi.”

Nói xong, hắn một lần nữa nhìn về phía phương hướng của Châu Châu.

Lương Tấn Bách trầm mặc một cái chớp mắt, giữ chặt cánh tay Lương Thiệu Ngôn, “Vô luận thế nào, đừng xúc động.”

Lương Thiệu Ngôn chớp hạ mắt, như đã đáp lại. Lương Tấn Bách đành phải thôi, xoay người rời đi.

Châu Châu xuống xe ngựa sau đấy lại bắt đầu một lần nữa lâm vào hưng phấn. Lý Bảo Chương thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng không muốn quấy rầy hứng thú của nàng. Châu Châu không biết cưỡi ngựa, Lý Bảo Chương liền cố ý chọn một con ngựa mẹ ngoan ngoãn, đỡ Châu Châu lên, sau đó hắn dắt ngựa mang Châu Châu đi săn thú.

Bởi vì thân phận hiện tại của Lý Bảo Chương, phía sau hai bọn họ còn có một đám thị vệ đi theo.

Châu Châu lần đầu tiên cưỡi ngựa, cảm thấy thập phần mới lạ. Nàng bắt lấy cung tiễn trong tay, tròng mắt nhìn tới nhìn lui, muốn tìm được động vật có thể săn. Lý Bảo Chương kiếp trước đã từng đi săn thu, cho nên đối với khu vực săn bắn này cũng coi như có vài phần quen thuộc. Hắn không dám mang Châu Châu đi qua chỗ địa phương quá sâu, chỉ đưa Châu Châu đi đi bên ngoài tràng.

Bởi vì bên ngoài tràng, chỉ có thể săn được động vật cực nhỏ, ngẫu nhiên có hai ba con thỏ hoang, Châu Châu còn chưa kịp nhìn đến, cũng đã bị người bên cạnh bắn trúng.

Chuyện này xảy ra nhiều hơn một lần, đầu Châu Châu liền rũ xuống.


Cái gì mà săn thu chứ, nàng ngay cả cơ hội khai cung cũng không có.

Lý Bảo Chương liếc mắt Châu Châu một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Muội lần đầu tiên săn thú, về tình cảm có thể tha thứ, yên tâm, đợi lát nữa nhất định có động vật cho muội bắn.”

Tiếng hắn nói vừa dứt, đột nhiên có một con chim từ chỗ sâu trong rừng cây bay ra, Châu Châu vừa thấy, vội vàng kéo cung, nhưng thời điểm nàng kéo cung, hai chân nhịn không được kẹp chặt con ngựa, con ngựa kia tựa hồ bị kinh hách, Châu Châu mới vừa bắn cung tiễn ra, con ngựa kia trực tiếp phóng về phía trước. Lý Bảo Chương tuy lôi kéo dây cương, nhưng hắn vừa rồi toàn lực đặt chú ý lên con chim Châu Châu bắn kia, lúc con ngựa vùng đi, dây cương trong tay hắn cũng không nắm chắt.

Chờ đến khi hắn phản ứng lại, con ngựa kia đã mang theo Châu Châu chạy về chỗ sâu trong rừng cây.

“Ca ca!” Lúc Châu Châu bị con ngựa mang đi, chỉ kịp kêu Lý Bảo Chương một tiếng.

Lý Bảo Chương thấy thế, vội vàng đoạt con ngựa của thị vệ bên cạnh, xoay người lên ngựa, trực tiếp đuổi theo.

Châu Châu bởi vì sợ hãi, nhịn không được cúi xuống ôm lấy cổ và thân con ngựa, nàng không biết con ngựa chạy bao lâu, chỉ cảm thấy đến lúc chung quanh càng ngày càng an tĩnh, vốn đang có thể nghe được âm thanh Lý Bảo Chương kêu nàng, hiện tại cả âm thanh cũng không nghe thấy.

Nàng trên thân con ngựa vẫn còn cấp tốc chạy như điên, tựa hồ giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại. Châu Châu một bên nhắm hai mắt, một bên kêu cứu mạng, mà lúc này, con ngựa trên người nàng đột nhiên hí một tiếng, hai cái móng trước nâng lên cao cao, Châu Châu mệt mỏi ôm cả một đường, lúc này đã sớm không có sức lực, khi con ngựa kia ngửa cao đầu, Châu Châu liền té xuống khỏi người con ngựa.

Thời điểm Châu Châu ngã xuống, vẫn còn bận nghĩ đừng để bị vó ngựa dẫm trúng. Vừa ngã xuống, vội lăn về hướng bên cạnh.

Nàng kêu rên một tiếng, đầu đụng trúng một thân cây.

Con ngựa kia chạy đi rồi.


Châu Châu đau đến mặt đều trắng, cung tiễn đã sớm ở thời điểm con ngựa kia chạy như bay một đường không biết bay đến đâu luôn rồi. Nàng nhăn khuôn mặt nhỏ, nghĩ thầm sớm đừng nên đi săn thú, thật là đáng sợ.

Châu Châu muốn bò dậy, nhưng cả người đều đau, nàng động một chút, đều đau đến không được, không biết có phải bị quăng ngã đến xương cốt bị chặt đứt. Nàng duỗi tay sờ sờ đầu mình, vừa đưa tay ra liền thấy, phát hiện đầu ngón tay có chút vết máu.

Đại khái trong lúc mới vừa rồi lăn, trên mặt đất có rất nhiều cục đá, mà đầu nàng lại hung hăng đụng vào cây, cho nên xuất huyết.

Châu Châu thở phì phò, đang lúc nàng nỗ lực mười phần muốn bò dậy, nghe được tiếng bước chân.

Là âm thanh giày đạp lên lá rụng, “Sàn sạt” rất nhỏ.

Châu Châu xoay đầu nhìn phía địa phương âm thanh truyền tới, cả người nháy mắt cứng đờ.

Khuôn mặt nàng hoàn toàn trắng, xoay đầu muốn chạy trốn, nhưng nàng trốn chẳng qua là bò một hai cái về phía sau.

Quần áo người nọ kéo qua lá rụng, chậm rãi xuất hiện trong mi mắt Châu Châu. Châu Châu thấy quần áo trên người nọ, thân thể nhịn không được run rẩy lên, nàng run đến lợi hại, hàm răng đều phát ra âm thanh.

“Không, không cần.” Âm thanh Châu Châu mang theo khóc nức nở, mới vừa rồi nàng ngã, nàng cũng chưa khóc, nhưng thời điểm này thấy người nọ, nàng lại lập tức liền khóc ra.

Không chỉ thân thể sợ hãi đối phương, càng là linh hồn nàng sợ hãi.

Người nọ chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, vươn một bàn tay nâng mặt Châu Châu lên.

Hân Hân: Mọi người đoán ra đó là ai không nào?! Mỗi ngày giống như hoàn thành bài tập vậy, cố lắm để được 2 chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận