[9]
Quen nhau nửa năm thì chúng tôi kết hôn.
Đám cưới không lớn không nhỏ, nhưng ai nên đến đều đã đến.
Bố mẹ tôi nước mắt lưng tròng nhìn tôi khoác lên mình chiếc váy cưới tiến vào lễ đường.
Tôi bước trên đường trải đầy hoa, phía đối diện người tôi yêu đang dang tay đón tôi.
Cách đó không xa trăm hoa nở rộ, đang là mùa hè, lúc trước vào giữa hè tôi là cái đuôi bám theo sau Trì Triệt, giờ đây vào giữa hè tôi bắt đầu chào đón người tôi yêu.
Sau khi vị linh mục tuyên thệ, anh ấy thành kính nói “Tôi đồng ý”, sau đó tôi ôm lấy anh ấy.
Lau sậy xanh mướt, sương trắng chưa tan, người yêu tôi đứng ở bên kia hồ, lội ngược dòng đi theo nàng, đường vừa dài vừa gian nan.
Niên niên tuế tuế, tuế tuế niên niên, tuế tuế bình an, cả đời bên bạn*.
(Năm nào cũng bình an, cả đời ở bên bạn.)
HOÀN CHÍNH VĂN
[NGOẠI TRUYỆN]
Sương mù bao phủ Giang Nam, cả thành phố đều bao phủ bởi cơn mưa phùn, như lớp sương mù, nhìn từ xa thì mờ ảo, tạo nên một phong cảnh đẹp huyền ảo trong màn mưa.
Trong tòa nhà giảng dạy của trường đại học A, một giáo sư nhã nhặn đẹp trai đang giảng bài.
Anh ấy đeo một cặp kính gọng bạc, mặc bộ âu phục tươm tất, tóc mái vuốt ngược ra sau, giống như một nhà văn thời Trung Hoa Dân Quốc.
Dù đã bước sang tuổi 30 nhưng anh ấy không hề có dấu hiệu lão hóa nào cả, chỉ khi nhìn kỹ, mới nhìn thấy vẻ đẹp trai của Niên Tuế mơ hồ có dấu vết bị năm tháng bào mòn.
Nhìn quanh lớp học đông nghịt người, chẳng hiểu sao lớp của vị giáo sư này lúc nào cũng chật kín.
Chuông tan học vang lên, một nhóm nữ sinh vây quanh bục giảng, tranh nhau đặt câu hỏi nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn vị giáo sư đẹp trai này.
Vị giáo sư nở nụ cười khéo léo, nhưng đôi mắt của anh ấy lại đang nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ có vẻ đẹp đoan chính, mặc một bộ sườn xám dài tay, màu xanh nước biển dài đến đầu gối, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc, càng làm tôn lên dáng người duyên dáng yêu kiều của người phụ nữ.
Người phụ nữ cầm trên tay bình giữ nhiệt, tỏa ra mùi canh gà thơm ngát.
Dịu dàng trông giống như người con gái Giang Nam.
Người phụ nữ đó là Lâm Dư Niên, cô ấy đã kết hôn với Niên Tuế được nhiều năm rồi, tình yêu của chồng cô ấy cùng với những năm dài tháng rộng đã biến cô ấy trở thành một cô gái nhỏ dịu dàng.
Bây giờ cô ấy đã trở thành một nhà văn nổi tiếng, sau khi cuốn tiểu thuyết cô ấy viết trở nên nổi tiếng, có được rất nhiều tiền tiết kiệm, có thể coi như thành công cả đường tình duyên lẫn đường sự nghiệp.
Bởi vì là một tác giả nổi tiếng, biên tập viên sẽ không vội vàng thúc giục bản thảo của cô ấy, cho nên cô ấy có rất nhiều thời gian rảnh để làm đẹp và hâm nóng tình yêu của họ.
Niên Tuế xin lỗi học sinh của anh ấy, bước ra khỏi cửa lớp, lấy bình giữ nhiệt từ tay Lâm Dư Niên và phủi những hạt mưa trên đầu cô ấy xuống.
"Không phải anh đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Anh sẽ xong ngay mà. Ngoài trời vẫn đang mưa, đừng để bị cảm lạnh." Niên Tuế lo lắng nhìn cô.
"Không dễ cảm như vậy đâu, ôi, không sao đâu mà, nhà dì Vương mới từ quê mang lên con gà, nên em muốn anh được nếm thử một chút." Lâm Dư Niên hờn dỗi nói.
"Anh hiểu ý tốt của em, em chờ hai phút đồng hồ, anh quay lại giải đáp thắc mắc của sinh viên, sau đó cùng em ăn đi ăn một ít món mà em đã muốn ăn từ lâu."
Niên Tuế ôm cô ấy, sau đó quay người bước vào lớp.
Nhìn thấy vợ của giáo sư đứng đợi ngoài cửa, một số nữ sinh cũng không biết xấu hổ đứng lại một lúc, nhưng một lúc sau chỉ có tốp năm tốp ba chân thành đến đặt câu hỏi rồi đứng ở đó, chốc lát anh ấy đã giảng giải xong.
Niên Tuế đi ra ngoài và nắm tay Lâm Dư Niên.
"Vợ ơi, em có mang ô không?" Niên Tuế nghiêng đầu hỏi.
"Em đã chuẩn bị cho anh rồi, anh cứ lấy đi. Còn có bình nước kỷ tử của anh nữa. Buổi chiều đi dạy dễ buồn ngủ, cần phải xốc lại tinh thần." Lâm Dư Niên quan tâm nói.
"Cảm ơn, anh không còn là trẻ con nữa, vì vậy anh không dễ buồn ngủ như vậy đâu." Niên Tuế vặn lại.
"Chuyện gì anh cũng khiến em phải quan tâm, vậy mà không phải trẻ con thì là gì." Lâm Dư Niên gật đầu.
"Là lỗi của anh, vất vả cho em rồi, vậy tối nay chúng ta đi đến đó ăn cơm, giao An An và Niên Niên cho dì Vương."
“Vâng.” Lâm Dư Niên nhẹ giọng đáp.
Nơi đó là nơi hai người họ bắt đầu quen nhau.
Đó là nơi họ đã thổ lộ với nhau, trùng hợp hơn nữa vào thời gian này ở đó lau sậy đang mọc xanh mướt, đến đây một lần nữa, họ gọi một bát cháo hoa để hồi tưởng về quá khứ.
An An và Niên Niên là kết tinh tình yêu của họ, một trai một gái, hai đứa nhỏ thông minh lanh lợi từ nhỏ, có lẽ hai đứa nhỏ đến với họ để trả ơn.
Nơi đó vẫn như xưa, khung cảnh tao nhã, thoang thoảng mùi lau sậy.
Gió nhẹ, bóng chiều tà, bà chủ đang pha trà.
Thấy bọn họ tới, cũng không kinh ngạc, nhàn nhạt chào hỏi một tiếng, cười nói: "Hâm nóng cháo hoa, chúng tôi đã sắp xếp cho hai người một gian phòng riêng."
Họ cảm ơn rồi đi vào phòng.
Trong phòng sáng sủa và sạch sẽ, có một cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy lau sậy bên kia hồ.
Những cây sậy ngày càng tươi tốt, đung đưa theo gió, như khoe mẽ vẻ đẹp của nó.
Họ lặng lẽ nếm cháo hoa, thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười.
Mỗi người đều có sự ngầm hiểu lẫn nhau.
Không chỉ coi nhau như người yêu mà còn sống nương tựa lẫn nhau như gia đình.
Sau khi nếm cháo hoa, bầu không khí ấm áp tạo ra cảm giác vừa phải.
Một bầu không khí mập mờ.
Niên Tuế lấy từ trong túi ra một quả cầu xinh đẹp, được thêu bằng chỉ, mặt trên của quả cầu trang trí những bông hoa anh đào cùng thỏ nhỏ, và được treo bằng những sợi tua rua dài.
"Đây là thủ cúc cầu, một nghề thủ công truyền thống trong dân gian từ xa xưa. Nó có ngụ ý là hạnh phúc và dùng để cầu phúc. Anh đã tự tay làm nó cho em. Cầu chúc em năm nào cũng bình an."
Niên Tuế lặng lẽ nhìn cô ấy, trong mắt ẩn chứa tình yêu nồng cháy, vừa lặng lẽ vừa kín đáo kiềm chế.
Thủ cúc cầu rất đẹp, màu hồng, tua rua cũng màu hồng, có một sợi dây dài vừa đủ để quàng qua cổ.
Lâm Dư Niên ngạc nhiên nhận lấy nó, nhưng đường thuê rất tinh xảo, không biết Niên Tuế, một người đàn ông cao lớn vụng về, đã mất thời gian bao lâu để làm nó.
"Cảm ơn anh, em rất thích nó." Lâm Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Ngập ngừng một lúc, cô ấy nói:
"Em cũng chúc anh năm nào cũng bình an, cả đời thuận lợi."
Ánh mắt hai người dịu dàng nhìn nhau.