Chiều hôm đấy tôi và Mai ôm nhau ở vườn bệnh viện mà khóc.
Tôi chưa bao giờ khóc thỏa thích như vậy, rồi tôi nói Mai đưa tôi ra bến xe,tôi phải về với tụi nhóc nữa chứ.
“Thanh này, mày đã đi rất lâu để được như bây giờ, mày cũng có hai nhóc nữa...dù sao cũng cần phải giữ hạnh phúc gia đình.”
Tôi chỉ cười tươi đáp lại lời cô bạn.
“Yên tâm, dù sao tao cũng hiểu nên làm cái gì mà.”
Ngồi trên xe, nhìn những cảnh vật đang dần dần trôi qua, thời gian là một thứ vô cùng tàn nhẫn....nhưng chính nó lại giúp chúng ta biết mình cần trân trọng những gì mà bản thân đang có....!
Tôi ở nhà ngoại đến thứ bảy, chiều chủ nhật tôi dẫn hai nhóc về thành phố...!
_________________
Vừa đi ra khỏi Gas tôi đã nhìn thấy anh đang đi dần về phía này.
Bo đã ngủ gật trên tay tôi, Zi nhìn thấy anh thì chạy ra đòi anh bế....!Anh gầy hơn trước, có phải vì cô gái kia?
“Nhớ ba mẹ con quá cơ.” Anh đi cạnh tôi cười nói
“Em thấy anh gầy hơn trước thì phải.” tôi hỏi anh
“Ừ,tại dạo này thiếu hơi vợ nên gầy hẳn đi.” anh tinh nghịch nói
Tôi chỉ ngây người nhìn anh...Sau đó chỉ cười không nói gì nữa
Tối đấy, lúc anh đi chơi với con ru con ngủ tôi có lên mạng dò tìm cách giữ lấy chồng.......!
Đọc đi đọc lại những dòng chữ kia....mặt ửng hồng
Lúc anh vào phòng tôi đã lấy sẵn quần áo cho anh tắm.
Lúc anh đang tắm, tôi mở cửa nhẹ ra,chỉ nhìn thấy hơi nước nóng bốc lên mờ mờ...!
Anh giường như nhìn thấy tôi tự nhiên đi vào mà ngơ ngác.
“Em...Tối nay...mình tắm chung....đi” Tôi cố nặn ra vài chữ.
Anh bỗng cười cười ôm tôi vào lòng, cơ thể anh rất đẹp, tôi rất thích ngắm anh...!
“Hôm nay sao chủ động thế hả vợ.” anh nói nhẹ vào tai tôi, khiến tôi có chút giật mình.
“Em....rất nhớ....anh.” tôi ôm cổ anh nói nhẹ...!
Anh nghe câu nói đó của tôi xong hình như rất vui, nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn tôi....Nụ hôn đó rất mỏng manh rất dịu nhẹ… rồi dần dần vũ bão cuốn trôi tất cả....!
Tôi muốn dùng cách này để anh quên hết, và nhớ rằng tôi mới chính là vợ anh, là danh chính ngôn thuận!
Anh hôn mỗi lúc một mãnh liệt hơn, hơi thở của anh nóng khiết cả người tôi run lên nhẹ.
“Thanh Thanh” Anh kẽ gọi tên tôi, tay anh không yên phận mà chạm xuống đùi tôi.
“Quân… đợi đợi chút”
Anh nhìn tôi, ánh mắt biết bao là cưng chiều.
Liệu có bao nhiêu là chân tình đây.
Sở Đông Quân hôn xuống vai tôi, giọng anh khàn hẳn đi.
“Anh nhớ em lắm”
Tôi cười chua xót, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
“Em cũng nhớ anh lắm!”
Anh luồn tay xuống đùi tôi, tay không ngừng mân mê nơi nhạy cảm của tôi.
“Ư….Quân….” Câu chưa kịp nói hết đã bị miệng anh chặn lại.
Anh bế tôi lên giường, ánh mắt có chút chọc ghẹo.
“Vợ yêu….
anh….khó chịu quá”
Câu nói của anh khiến mặt tôi nóng như lửa.
Tôi luồn tay xuống, chạm nhẹ vào ‘nhóc con’ của anh, anh khẽ rên lên một tiếng, thoạt rồi cúi xuống cắn vào xương quai xanh của tôi.
Tay anh không ngừng chạm vào những nơi nhạy cảm của tôi.
Đầu óc tôi lúc này ngoài anh ra tôi không còn nghĩ gì nữa, những đợt kích thích khiến tôi không kiềm chế mà ngân nga.
“Chặt quá…..Thanh Thanh…..” anh gọi tên tôi “Chỗ đó…sướng chết mất!”
“….ư….chậm lại…chậm lại một chút” Tôi khổ sở, cảm giác bứt dứt không sao chịu nổi.
“Em chắc chứ?” Anh cười gian, cắn nhẹ vào vành tai tôi.
“Cơ thể em thành thật hơn em nhiều, nó không ngừng cắn anh nè….ư”
Động tác mỗi lúc một nhanh hơn, tôi ôm lấy anh, theo từng nhịp của anh mà chân tôi ôm lấy hông anh chặt hơn.
“Thanh!”
“Quân…chỗ đó khó…khó chịu quá”
Anh hôn tôi, động tác cũng nhanh hơn.
Một cảm giác ấm nóng lúc này cũng vừa kịp nấp đầy tôi.
Anh ngân một tiếng rồi gục bên vai tôi.
Tôi ôm anh, muốn giữ anh, thật chặt…thật chặt….không muốn anh rời xa tôi cũng như các con.
Tôi tưởng anh sẽ đứng dậy, nhưng anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt khổ sở.
“Vợ yêu… nó vẫn chưa xuống!”
Tôi nhìn xuống rồi lại ngẩng lên nhìn anh.
Đêm rất dài, cả tôi và anh đều quấn vào những cơn khoái cảm..