Sở Đông Quân vừa muốn nhoài người ngồi dậy, lại bị Cố Nguỵ túm lại.
Khuôn mặt tuấn tú bị đánh đến mức tím bầm.
Đối mặt cơn tức giận của Cố Nguỵ, Sở Đông Quân chỉ như người mắt hồn, mặc cho bản thân bị đánh cũng không hé lấy nửa lời.
Nhớ lại hành động tồi tệ vừa rồi của mình, trái tim anh không ngừng đau thắt lại.
Là anh có lỗi với em.
Là anh đã phản bội em….
Sở Đông Quân tựa lưng vào tường, thẫn thờ vùi đầu vào gối.
———-
Tôi dắt tay hai con xuống tầng, vừa thấy tôi và các con, Sở Đông Quân vội đứng lên.
“Anh biết lỗi rồi! Thanh Thanh…xin em…nghe anh giải thích được không?” Hai mắt anh đỏ hoe, “Cho anh một cơ hội nữa..được không em.”
Tôi thẳng thừng từ chối
“Tôi không còn gì để nói, cũng như không muốn nghe bất kì điều gì từ anh.” Tôi lạnh lùng lên tiếng, thoạt rồi quay sang nhìn ai đó, mặt mũi đang hết sức khó coi: “Chúng ta đi thôi!”
Cố Nguỵ khẽ gật đầu.
Nhưng Sở Đông Quân không chịu, anh vẫn tin sẽ níu giữ được tôi, anh đi đến phía Bo và Zi, gượng cười nói.
“Mẹ đang giận, các con giúp ba có được không? Nói với mẹ là ba biết sai rồi, ba sẽ không làm chuyện gì khiến mẹ Thanh buồn nữa…”
Vừa thấy ba cúi xuống, hai nhóc con liền núp ra phía sau tôi và Cố Nguỵ.
Hai nhóc im thin thít, không đáp lời anh.
Tôi cười chua sót.
“Đến cả các con còn sợ anh, vậy anh lấy gì mà nhờ chúng nó giúp! Sở Đông Quân à, chính anh đã đánh mất cơ hội làm ba.”
Tôi không nhìn mặt anh thêm, lạnh lùng tuyên bố: “Tôi sẽ thuê luật sư để dành quyền nuôi các con.”
Sở Đông Quân sụp đổ hoàn toàn, gắt gao lên tiếng: “Thanh Thanh…em không thể làm như thế, anh là ba của tụi nhỏ, chúng nó không thể sống mà thiếu anh được.….”
“Sở Đông Quân!” Tôi cắt ngang lời anh, “Suốt năm tháng kể từ khi chúng ta ly hôn, ngoài gửi tiền sinh hoạt cho tụi nhỏ, dù chỉ một lần thôi, anh đã từng đến thăm các con chưa? Anh nói tụi nhỏ không thể sống thiếu anh?” Tôi không nhịn được mà bật cười, “Tụi nhỏ tới giờ vẫn sống tốt, tốt hơn khi có anh nữa kìa!”
Cố Nguỵ trước sau vẫn im lặng, hắn bế Bo lên rồi đi về phía cửa.
Tôi dắt Zi đi ngay phía sau hắn.
Còn Sở Đông Quân, anh như chết lặng đứng ở đó.
Tôi nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trời vẫn chưa ngớt mưa, tôi còn đang nghĩ xem phải làm như thế nào để hai nhóc thiên nhần của tôi không bị dính nước.
Lại thấy cánh cửa chính biến dạng, chiếc xe Bezn của hắn đang ngổn ngang đỗ ở ngay hiên.
“Tác phẩm của anh à?” Tôi chỉ vào chiếc cửa méo mó hỏi.
Cố Nguỵ khẽ nhún vai, ung dung mở cửa xe, “Để không phải mất công ướt người khi vào đây!”
Hắn khẽ cười, bàn tay đưa lên xoa nhẹ đầu tôi
“Không có sức đập, lao vào luôn!”
Tôi cười, chiếc xe sau đó nhanh chóng rời đi.
———
Hôm sau, lệnh bắt giữ Sở Đông Quân được thông qua, Kỳ Diêm dẫn theo đội cảnh sát đến bắt người.
Ngay khi cả đội vừa ập đến, thì một giọng nói sang sảng vang lên.
Người phụ nữ bước vội khỏi taxi, tay liên tục chỉ trỏ: “Này mấy người kia, sao mới sáng sớm đã kéo đến nhà người ta làm loạn thế hả?”
Người phụ nữ trừng mắt, căn bản không muốn dây dưa với mấy người lạ mặt này, nhưng khi thấy cửa nhà đang đóng có hình thù quái dị, cơn giận của người phụ nữ như đạt đến cực độ:
“Là các người làm đúng không? Ôi quỷ thần thiên địa ơi” người phụ nữ dậm chân, tay đưa lên giữ ngực, uất ức nói lớn: “Phá nhà, như này là phá nhà rồi còn gì nữa!”
Kỳ Diêm đang gấp, thấy người phụ nữ này ngôn ngữ lộn xộn, tinh thần quả nhiên là có vấn đề, bèn nói: “Thím à, chúng tôi đến bắt người! Vậy lên tránh ra nào!”
Thấy người phụ nữ vẫn đứng chắn trước cửa, cậu liền ra hiệu cho đồng đội kéo bà ta sang một bên.
Nhưng chưa động tới, người này đã hét lên
“CÁC NGƯỜI DÁM ĐỘNG VÀO TÔI, TOO BÁO CẢNH SÁT, CHO ĐÁM PHÁ PHÁCH CÁC NGƯỜI ĂN CƠM TÙ!”
Kỳ Diêm khó chịu ra mặt, cậu bảo đồng đội tránh sang một bên để bản thân tự sử.
“Chúng tôi là cảnh sát, đến bắt người.” Kỳ Diêm dơ thẻ cảnh sát lên, “Còn thím là ai?”
Người phụ nữ ngang ngược trả lời, “Tôi là ai à? Tôi là mẹ của chủ căn nhà này, các người sáng sớm đã tới đây gây chuyện, phá hoại linh tinh.” Người phụ nữ chỉ tay vào người Kỳ Diêm và các thanh viên khác nói, “Từ trên xuống dưới mặc toàn là đồ tối mầu, còn cậu, đen từ đầu tới chân, chẳng khác nào mấy tụi xã hội đen.
Cậu đưa cái thẻ giả ra, nghĩ là có thể qua mắt được tôi sao?”
Kỳ Diêm á khẩu, lý luận của người này…thật khó nuốt!
Đúng lúc này cửa nhà mở ra, Sở Đông Quân vừa nhìn đã nhận ra ngay Kỳ Diêm.
Khi anh định lên tiếng thì bên tai đã vang lên tiếng nói:
“Quân, con làm gì mà cả tháng không vác mặt sang mẹ? Còn cả cái con bé Hạ Tuyết nữa, được cả vợ lẫn chồng, mất tăm mất hút, gọi điện không ai thèm nghe.
Có phải coi không coi bà già này ra gì?”
Sở Đông Quân cả đêm không ngủ được, tinh thần đang hết sức mệt mỏi, anh không muốn giải thích chỉ tiện hẩy tay, “Mẹ về đi, bây giờ con đang bận.”
“Bận tối mặt tối mày cái gì? Mẹ đến công ty tìm con, nhân viên bảo con gần đây không đến công ty.
Mày thừa biết công ty là tâm huyết cả đời của ba mày, vậy mà còn có việc trọng hơn.”
Sở Đông Quân không muốn nghe thêm, mất bình tĩnh nói: “Con nói mẹ về đi.”
Nói rồi anh trực tiếp đi về phía Kỳ Diêm và mấy người cảnh sát: “Không phải các người muốn bắt người sao? Còn không đi?”
Kỳ Diêm không nói thêm, mở cửa xe.
Mẹ Sở Đông Quân còn chưa hiểu chuyện gì nhưng tính tình trước giờ vốn làm loạn, nhất quyết không chịu thua, hỏi cho ra lẽ: “Con tôi đã làm gì mà các người bắt nó đi? Nói rõ xem nào Quân!”
Kỳ Diêm chẳng nói chẳng rằng lái xe đưa Sở Đông Quân về đồn.
Đồng nghiệp cũng vừa định lên ce thì bị mẹ Sở Đông Quân kéo lại.
“Thím nghe rõ đây: Bắt cóc, giam giữ người trái phép, giết người không thành….
Sơ sơ cũng đủ để bắt anh ta rồi.
Đừng ở đây la hét nữa!”
“Nói láo!” Mẹ anh không tin, “Nó thì bắt cóc ai? Giam giữ ai? Các người đừng có dựng chuyện vu khống?”
Người cảnh sát cũng hết nói nổi, “Thím không tin thì đi mà hỏi con trai cưng của mình đó.”
“Đưa tôi về đồn, các anh mau đưa tôi về đồn”
Mẹ Sở Đông Quân trèo lên vào trong xe, chiếc oto vì có hiện diện của người phụ nữ này mà miễn cưỡng lăn bánh..