Tin tức về đám cưới viên mãn của người thừa kế Cố gia tại Mỹ được báo chí đưa tin ầm ầm.
Đám cưới đã kết thúc gần được một năm, vậy mà tin tức ấy vẫn không hết hot, hiển nhiên đủ hiểu vị thế của Cố Nguỵ lớn đến đâu.
Sở Đông Quân ở trong tù đến năm thứ hai mới biết được tin tức này.
Khi ấy anh đang cùng những tù nhân khác thu dọn kho, tờ báo về đám cưới linh đình của Cố gia vô tình rơi xuống khỏi tập báo cao tới nửa người.
Hình ảnh đôi nam nữ vui cười hạnh phúc, tay trong tay đập vào mắt anh.
Sở Đông Quân nhặt lên, âu yếm nhìn người con gái này.
Đã hai năm rồi, đây là lần đầu tiên sau hai năm anh được nhìn thấy cô.
Tiếc là chỉ có thể nhìn cô qua tờ báo cũ!
Tối hôm ấy, dưới ánh đèn hiu hắt từ hành lang chiếu vào phòng giam, Sở Đông Quân lôi từ gối ra một tờ báo cũ mà mình lấy được lúc sáng.
Anh ngắm nhìn người con gái đang cười vui vẻ kia, trên môi nở nụ cười thật hạnh phúc, anh khẽ thì thầm: “Thanh Thanh, em thật đẹp!”1
Anh đã sống trong sự dằn mặt của bản thân suốt hai năm qua.
Anh tự trách, nếu như bản thân không vì tính nhỏ nhen, đố kị thì có lẽ giờ đây, anh vẫn đang sống hạnh phúc với người con gái anh yêu.
Nếu như anh không phản bội cô, không đẩy cuộc hôn nhân của hai người xuống bờ vực thì bây giờ, có lẽ anh đã là người đàn ông hạnh phúc nhất…..nhưng trên đời này làm gì có ‘nếu như’.
Sự thật vẫn chỉ có một, đó là anh đã mất đi người mà mình yêu thương nhất!
Sở Đông Quân lật từng trang báo, đọc hết thảy những lời hoa mỹ được báo chí viết lên.
Anh nhìn hai nhóc con của anh, tay ôm lãng hoa, bước đi trên thảm đỏ trông thật đáng yêu! Anh đọc đi đọc lại, dường như đã thuộc lòng rồi.
Ngắm nhìn mãi những bức hình ít ỏi được in trên mặt báo, chẳng biết đã ngắm suốt bao lâu, bên ngoài đã lặng thinh như tờ, Sở Đông Quân lưu luyến gấp báo lại, ánh mắt vô tình chú ý tới khung kết của tờ báo, ở đó một hộp thoại nhỏ.
Trên đó là cuộc hội thoại của phóng viên và nhân vật chính của hôn lễ.
Phóng viên: Nước Mỹ rất xa xôi, phu nhân Cố, cô có gì muốn gửi gắm tới những người không thể đến dự đám cưới của mình không?
‘Mong người đã từng cùng tôi đi một đoạn đường sẽ sống thật an nhiên.’
Phóng viên: Cô có thể nói rõ hơn không ạ?
‘’Chỉ vậy thôi!’
Phóng viên: Ngài Cố, anh nghĩ sao về người sẽ sống cùng mình suốt đời?
‘Tôi dùng cả đời này để nghĩ điều đó!’
Màn đêm bao phủ cả không gian, trăng như to hơn, gió thổi tới dường như cũng lớn hơn trước.
Trong phòng giam tĩnh mịch ấy, Sở Đông Quân cuộc tròn người trên chiễ giường sắt, anh ôm tờ báo trong lòng, lặng lẽ rơi nước mắt.1
—————————
Ngoại truyện 3:
Sau khi kết hôm được một năm, tôi đã thuật lợi sinh ra một cậu nhóc vô cùng đáng yêu, nói đúng hơn là bản sao của Cố Nguỵ, vô cùng kháu khỉnh.
Trước khi sinh đứa nhỏ, tôi còn lo lắng ngộ nhỡ không chăm sóc tốt cho các con thì phải làm sao? Không ngờ, đứa nhỏ vừa ra đời, tôi liền cực kỳ nhàn rỗi.
Bo và Zi bây giờ đã lớn hơn, không những giúp mẹ trông em, hai cô cậu còn cùng ông bà nội đi mua đồ chơi cho em bé nữa.
Ba mẹ tôi cũng sang Mỹ định cư luôn, thỉnh thoảng cả đại gia đình lại cùng nhau xum họp.
Cố Nguỵ thì lại còn hơn thế.
Dù đã làm ba của hai đứa trẻ rồi nhưng nói gì thì nói đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể thấy bảo bối của mình ngay từ nhỏ.
Công việc có nhiều tới mấy, chỉ cần tan tầm là hắn lại nhanh chóng về nhà.
Mẹ chồng tôi kể, hôm hắn đứng chờ ngoài phòng sinh, sau khi biết được mình có thêm một cậu con trai, việc làm đầu tiên của hắn chính là lôi di động ra, khoe khoang với Kỳ Diêm… “Này, anh có thêm một thằng nhóc, đẹp trai cực kỳ luôn!” Kết quả là hai ngày sau, Kỳ Diêm và Cẩn Mai bay thẳng đến New York.1
Cố Tây vừa tròn ba tuổi, Cố Nguỵ đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc để tụi nhỏ có thêm em.
Tối hôm ấy, trên giường lớn, khi tôi đang ngồi lướt tin tức thì Cố Nguỵ trên người quấn mỗi tấm khăn, từ nhà tắm đi ra, thấy tôi không quan tâm, hắn liền trèo ngay lên giường, cả người tựa vào tôi, bắt đầu luyên thuyên.
“Hiện tại cả Bo và Zi đều đang học lưu trú tại Los Angeles, em nói xem, chỉ mỗi mình Cố Tây ở nhà, không có bạn chơi, nghĩ thôi anh cũng thấy buồn thay cho nó rồi.”
“Anh muốn nói gì nào?”
Thấy tôi không liếc sang nhìn chưa tới một giây, hắn bắt đầu cằn nhằn: “Phu nhân Cố, có phải em chán anh rồi, chê anh già, cầm điện thoại là để tìm kiếm thú vui mới!”
Câu nói của Cố Nguỵ khiến tôi phì người, biết hắn đang dỗi, tôi liền cất điện thoại sang một bên, thấy mỗi tấm lưng trần của hắn thò ra khỏi chăn, tôi nói: “Tháng sau hai cô cậu kia cũng về, Cố Tây đâu phải chỉ có mỗi mình.”
Nói đến đây tôi nhớ ngay tới cô bé Kỳ Uyển, con gái của Kỳ Diêm và Cẩn Mai.
Hai người họ cũng về chung một nhà cách đây được hai năm.
“Tuần tới Cẩn Mai bay sang đây chơi, còn mang theo Kỳ Uyển.
Con bé cũng gần hai tuổi rồi, từ bé đã quen thân với Cố Tây nhà chúng ta, thằng bé sẽ không thấy chán.”
“Em không hiểu ý anh!” Cố Nguỵ nhàn nhạt nói.
Thấy anh cứ quay lưng về phía tôi, rõ ràng là đang giận dỗi gì đó.
Tôi chui người vào chăn, chân tiện gác lên người hắn, phát hiện có gì đó không đúng.
Bình thường lúc ngủ hắn sẽ mặc đồ ngủ giống tôi, nhưng hôm nay cởi trần tôi đã thấy lạ rồi, chân lại vừa đạp phải cái khăn.
“Cố Nguỵ, anh là đang không mặc gì?” Tôi ngại ngùng nói.
“Không biết, em có thể kiểm tra!” Cố Nguỵ cứng đầu lên tiếng.
Rõ ràng là không mặc gì, lại còn nói chuyện kiểu đó, tôi không nghĩ gì nữa liền kéo chăn lên xác thực.
“Anh…biến thái!” Vừa nhìn thấy nơi nào đó đang không được bình thường dưới khăn tắm, tôi liền vội kéo chăn, chùm kín người hắn.
Đừng nói với tôi là Cố Nguỵ muốn có thêm em bé? Chẳng trách gần đây anh cứ úp úp mở mở, thỉnh thoảng còn hỏi tôi không dùng bao được không, lại còn nói uống nhiều thiểu thuốc tránh thai không tốt.
Cố Nguỵ vươn người ra khỏi chăn, với tay điều chỉnh đèn xuống chế độ ngủ.
Thoạt rồi kéo tôi vào lòng, “Hay mình sinh thêm một đứa nữa?”
“Anh có ba đứa con rồi, vẫn chưa thấy chán sao?” Tôi nói
“Thêm một đứa nữa, anh muốn chúng có thêm em.”
Tôi khẽ cười, “Là anh muốn có thêm con mới phải!”
Cố Nguỵ không phản bác, “Em và anh, so về tuổi tác, vẫn có thể sinh thêm.” Cố Nguỵ nhẹ nhàng hôn xuống cổ tôi, giọng điệu nài nỉ.
Tôi bị hắn mê hoặc, đáp:
“Vậy…chỉ một lần thôi…”
Còn chưa nói hết câu, hắn đã vui vẻ đè tôi xuống dưới thân.
Lúc này tôi phát hiện ra, bản thân đã mở đường cho cọp rồi!
Đêm khuya, ngọn đèn tường chiếu cái bóng của hai người càng ngày càng sát gần, cho đến khi… nhập làm một…
————————————————————Hết..