9 giờ tối, trời đang mưa to, tại khu vực gần Đại học Kim Lăng, Cửa hàng tiện lợi Thiên Sư.
“Alo, Cửa hàng tiện lợi Thiên Sư”
“Cho ta lấy một hộp Durex, 2 gói khăn giấy, sau đó gửi những thứ này đến phòng 1302 Khách sạn Hỉ Lai Đăng bên Sông Nam Giang, nhanh lên nhé!”
Khi điện thoại ngắt, Tần Hằng bất lực lắc lắc đầu, những thiếu niên hiện tại thật là khong biết điều gì, cũng không biết chuẩn bị trước đồ này nọ.
Tần Hằng tìm kiếm mọi thứ ở trong cửa hàng, mặc một cái áo mưa, chạy xe đạp điện hướng đến Khách sạn Hỉ Lai Đăng bên Sông Nam Giang.
Khi đi qua một đoạn ngập nước, Tần Hằng không cẩn thận bị té, quần và giày đều bị ướt, trông rất bẩn thỉu, nhưng may mắn hàng hóa không bị ướt, anh cũng không dám chậm trễ, dựng xe dậy rồi tiếp tục đi về phía khách sạn.
Tiến đến phòng 1302, Tần Hằng gõ cửa cọc cọc, cửa mở ra rất nhanh.
“Xin chào, đây là những thứ ngài…” Nói được nửa câu, Tần Hằng ngây dại.
Người phụ nữ trước mặt koong phải ai khác, chính là bạn gái của anh, Tạ Nhược Đồng!
Anh thấy Tạ Nhược Đồng mặc áo ngủ màu trắng, áo choàng màu đen ẩm ướt và mái tóc đen rối tung đang xõa trên vai, mùi của sữa tắm và dầu gội lẫn lộn phả vào mặt anh.
“Nhược… Nhược Đồng, sao lại là em?” Tần Hằng không tin nhìn vào Tạ Nhược Đồng, từ nãy đến giờ, đầu óc anh choáng váng.
“Sao người đến giao hàng lại là anh?” Tim Tạ Nhược Đồng đập loạn xạ, theo bản năng cô lùi lại vài bước, trong đầu vang lên một tiếng “ong”, lập tức mọi thứ đều trở nên lộn xộn.
“Có chuyện gì vậy?” Một người đàn ông khác lại bước ra từ trong phòng, cũng đang mặc áo ngủ, đi dép lê, Tần Hằng nhận ra anh ta, “Nam vương” của khoa Quản trị kinh doanh Đại học Kim Lăng, tên Chu Hải Thạch, nghe nói là kẻ rất phong lưu.
“Mẹ này, dám động vào người phụ nữ của ông…” Tần Hằng phẫn nộ tiến lên đánh Chu Hải Thạch.
“Dừng tay!” Tạ Nhược Đồng ngăn trước người Tần Hằng, sau giây phút bối rối, cô bình tĩnh lại rất nhanh, nếu đã bị Tần Hằng phát hiện, còn gì để giấu diếm, ngửa ván bài luôn thôi!
Tạ Nhược Đồng lớn tiếng với Tần Hằng: “Tần Hằng, chúng ta chia tay đi!”
“Chia tay!” Tần Hằng giật mình, trợn tròn mắt nhìn Tạ Nhược Đồng: “Nhược Đồng, chúng ta đã quen nhau hơn một năm, bây giờ em lại đề nghị chia tay với tôi sao?”
“Ừ! Chia tay!”
Tạ Nhược Đồng không chút lảng tránh Tần Hằng: “Có gì ngạc nhiên sao? Đi ăn với anh, luôn luôn chỉ có ăn quán lề đường, đồ mỹ phẩm anh mua luôn luôn là loại rẻ tiền nhất, anh nhìn lại anh xem, trên người không có đến 200 khối hàng hóa vỉa hè, mỗi lần ở cùng một chỗ với anh, những người khác đều thầm chê cười tôi, anh biết không?”
“Đây không phải là cuộc sống mà tôi muốn, điều kiện của tôi tốt như vậy, căn bản là không nên chọn tên đáng thương như anh.
Vào năm nhất tôi quá ngây thơ, mới có thể bị tên nghèo kiết hủ lậu như anh lừa!”
Tạ Nhược Đồng nói chuyện khi mang sự ai oán vô cùng!
Tạ Nhược Đồng nắm lấy một bên cánh tay Chu Hải Thạch, nói với Tần Hằng như thị uy: “Đây mới là bạn trai của tôi! Từ giờ trở đi, Tạ Nhược Đồng tôi với anh một chút quan hệ cũng không có, về sau anh đừng đến quấy rầy tôi!”
“Xem ra anh chính là cậu bạn trai không có tiền của Nhược Đồng!”
Chu Hải Thạch khiêu khích cười cười nhìn Tần Hằng, anh đang mặc áo mưa, quần và giày đều dính bùn, rõ ràng Tần Hằng chính là đồ chết tiệt.
Chu Hải Thạch đưa tay ra lấy túi nhựa trong tay Tần Hằng lại gần mình, lấy trong đó ra hộp Durex, khua khua trước mặt, khẽ cười một tiếng, nói với Tần Hằng: “Chuyên gia đến khách sạn đưa Durex cho bạn trai của bạn gái cũ, người anh em, anh đúng là có một không hai, tấm lòng thật rộng lượng, ha ha!”
“Anh còn không mau cút đi sao?” Tạ Nhược Đồng hướng Tần Hằng tức giận mắng.
“Anh ta không chịu cút đi, hẳn anh ta muốn xem em bị anh làm cái gì, trực tiếp trước mặt anh ta…” Chu Hải Thạch cười lạnh nhìn Tần Hằng nói.
Đối mặt với đôi trai gái trước mặt, Tần Hằng thật sự đã hiểu, anh chậm rãi xoay người, bước từng bước ra khỏi phòng.
“Người anh em, tiền anh cũng không lấy sao? Há há, thật thú vị, tặng bạn gái cho tôi, còn tặng quà miễn phí.” Chu Hải Thạch nhìn Tần Hằng mất hồn mất vía, trong lòng cực kỳ thoải mái, đóng cửa phòng lại.
Khi ra ngoài, trời mưa còn lớn hơn nữa.
Tần Hằng cởi áo mưa, nước mưa lạnh như băng dội lên toàn thân anh, nhưng làm cho đầu óc anh thanh tĩnh hơn ít nhiều.
Tạ Nhược Đồng nói đến cùng hay chê anh không có tiền, mất đi một người phụ nữ hám tài như vậy, hẳn anh phải cảm thấy vui mới đúng, vì sao lại thương tâm?
“Ting ting”
Đi được chừng năm bước chân, Tần Hằng mở một tin nhắn.
Nhưng khi nhìn thấy hàng chữ, Tần Hằng vô cùng sửng sốt, dừng bước.
“Theo nghiên cứu của gia tộc quyết định, con cháu nhà họ Tần, Tần Hằng, đã vượt qua kỳ huấn luyện khảo hạch nghèo khó, bắt đầu từ hôm nay, được quyền chi phối phần tài sản tương ứng.”
Hạt mưa lớn rớt lên màn hình rồi vỡ ra, khiến cho tin nhắn càng lúc càng mờ!
7 năm rồi, gia tộc vì anh đã sắp xếp “kỳ huấn luyện khảo hạch nghèo khó”, rốt cuộc… đã xong rồi!
7 năm qua, bởi vì bần cùng, Tần Hằng gặp bao nhiêu người xem thường, ăn uống cực khổ, lúc này giống như một tia điện xẹt qua trong đầu Tần Hằng, nếu không phải cái tin nhắn này, Tần Hằng dường như đã quên mất thân phận của mình là siêu cấp phú nhị đại, nhưng bây giờ không mọi chuyện đã không quan trọng, mọi thứ đã trở lại…
Sáng sớm hai ngày sau, sau khi Tần Hằng rời giường thì bắt taxi, chở anh đến thẳng Ngân hàng Hoa Kỳ.
Ngân hàng Hoa Kỳ tọa lạc tại khu trung tâm thương mại Thành phố Kim Lăng, nơi tập trung những doanh nghiệp có nhiều tiền của nhất Thành phố Kim Lăng.
Xung quanh Ngân hàng Hoa Kỳ đầy các xe hơi sang trọng, người ở các quảng trường xung quanh, dù là quần áo hay khí chất, đều thể hiện rõ thân phận của họ, người giàu.
Tần Hằng đi nhanh tới cửa ngân hàng cửa, đẩy cửa vào đại sảnh.
“Ui da”
Cửa đại sảnh có thể đẩy cả hai chiều trong ngoài, Tần Hằng đẩy cửa vào hơi lỗ mãng, đụng phải một cô gái tóc dài đang từ bên trong đi ra.
Tần Hằng vội vàng xin cô gái: “Thật xin lỗi, tôi không thấy cô”
“Tôi là người vô hình sao, anh không thấy tôi sao?” Cô gái tóc dài trên trán có một miếng băng, tức giận nhìn Tần Hằng.
Bên kia, Giám đốc đại sảnh Dương Ngữ Nhi, vội vàng đi giày cao gót tới, hỏi trước tình hình với cô gái tóc dài, cô gái tóc dài buông tay, bất mãn đánh giá Tần Hằng, nhìn đến Tần Hằng toàn thân toàn hàng vỉa hè, trong lòng nghi hoặc.
Ngân hàng Hoa Kỳ khác với các ngân hàng khác, chủ yếu phục vụ đối tượng doanh nhân cao cấp, cô ta cũng là đi theo ba tới được, Tần Hằng tới để làm gì?
“Ngài đây, xin hỏi ngài tới là…” Dương Ngữ Nhi cười điềm đạm hỏi.
Dựa vào ngoại hình lẫn tuổi tác của Tần Hằng, hiển nhiên không phải đối tượng phục vụ của Ngân hàng Hoa Kỳ.
Tần Hằng trôi chảy nói: “Tôi tới lấy tiền.”
“Lấy tiền!” Cô gái ở một bên kinh ngạc lên tiếng, nhanh chóng chuyển từ khinh miệt sang cười tươi, cười với Tần Hằng.
Lấy tiền ít nhất phải có thẻ đúng không?
Làm thẻ Ngân hàng Hoa Kỳ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần đặt cọc 3 triệu, mới có tư cách làm thẻ.
Với hình tượng Tần Hằng trước mặt, có thể làm thẻ hay không, không phải rõ ràng rồi sao?
“Ngài có thẻ không?” Dương Ngữ Nhi cười nhạt nói.
Cô cho rẳng Tần Hằng chắc chắn không có kinh nghiệm gì, không biết quy định của ngân hàng bọn họ, hoặc là nghĩ đến các ngân hàng phổ thông, ai cũng có thể làm thẻ ở đây.
“Không có” Tần Hằng lắc đầu.
Cô gái tóc dài nghe Tần Hằng thành thật trả lời, cười khúc khích, lúc này ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Tần Hằng nữa.
“Con gái, đi thôi” Lúc này, ba của cô gái tóc dài trong tay đang xếp biên lại, đi tới.
“Tôi và ba tôi đi trước, Giám đốc Dương” cô gái tóc dài nắm tay Dương Ngữ Nhi hai lần, tầm mắt lại đảo quanh người Tần Hằng: “Giám đốc Dương, người như thế thật sự làm ảnh hưởng hình tượng ngân hàng cô, và khách hàng của chúng tôi! Hy vọng các cô về sau không xuất hiện tình huống như thế nào nữa”
Cô gái tóc dài nói xong, ôm cánh tay của ba, đẩy cửa đi.
“Tổng giám đốc Tống đi thong thả.” Dương Ngữ Nhi theo tới cửa, nhìn người hai cha con kia lên xe rời đi, trong lòng đầy oán giận xoay người trở về đại sảnh, hạ quyết tâm phải mau chóng “Mời” Tần Hằng đi ra ngoài!
Hả? Người đâu?
Vừa rồi Tần Hằng ngồi chỗ không có ai, Dương Ngữ Nhi nghi ngờ liệu có phải cậu nhóc tự thấy xấu hổ, lẻn đi rồi?
Dương Ngữ Nhi nghĩ như vậy, trong lòng cũng an tâm, đang định đi làm việc, ánh mắt liếc qua thấy một người.
Là cậu nhóc đó!
Bảo sao hồi nãy không thấy anh, anh chạy tới cửa phòng VIP, lúc nãy cây cột trong đại sảnh đã che lấp thân hình anh.
Phòng khách VIP dành cho những người có thân phận rất cao, tiền bạc đặt cọc ít nhất 90 tỷ!
Tần Hằng ngay cả thẻ cũng không có, cho anh vào, đây không phải là tìm đến Giám đốc khách hàng dạy dỗ cô ta sao?
“Đứng lại đừng nhúc nhích”, thấy tình thế cấp bách, Dương Ngữ Nhi lớn tiếng quát, các khách hàng khác đều nhìn về phía cô ta, có vẻ rất không vừa lòng với tiếng hô to của cô ta.
Dương Ngữ Nhi chỉ có thể mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi, đồng thời nhanh chóng đến gần Tần Hằng.
Nhưng Tần Hằng đã mở cửa phòng VIP, đi vào.
.