Ngôn Tình Người Thừa Kế


Dặn dò Lý Duệ xong, Nhan Hiểu không được tự nhiên đi ra khỏi nhà, tối qua ở tren giường thật sự quá điên cuồng, khiến từ hông đến đùi của cô ta đều vô cùng đau nhức, cô ta rời khỏi chung cư, đón một chiếc taxi đến bệnh viện nhân ái Kim Lăng.


Bệnh viện nhân ái Kim Lăng là một bệnh viện tư, rất được dân chúng Kim Lăng khen ngợi.


Nhan Hiểu lấy số, sau khi đợi mười mấy phút, cô ta đi vào phòng khám của bác sĩ chuyên gia.


“Thưa cô, niêm mạc hạ thể bị rách dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng, tình huống như này rất nguy hiểm, cô nên tới ngay lúc vừa xảy ra chuyện, bây giờ rất có khả năng sẽ bị nhiễm trùng, lát nữa tôi sẽ cho người kê hóa đơn, cô đi chụp CT kiểm tra thêm đi.” Bác sĩ ngồi bên bàn khám bệnh là một người đàn ông đeo kính hơn năm mươi tuổi, bên mũi có một mụn cóc rất lớn, trên mụn còn có một nhúm lông, ông ta cau mày nói với Nhan Hiểu.


“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi!” Nhan Hiểu mỉm cười, không cảm thấy chuyện bác sĩ nói nghiêm trọng lắm, cô ta nhìn chằm chằm vào bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, ông nói xem vì sao tôi lại bị như thế?”

“Ặc…” Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Có lẽ cô đang tắm, hoặc là đang bơi loại, chơi đùa trong nước, không cẩn thận bị một thứ gì đó cào trúng.”

Nhan Hiểu chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, ông đoán lại đi.”

“Ặc…” Bác sĩ cứ cảm thấy Nhan Hiểu hơi là lạ, ông ta lúng túng nói: “Có lẽ lúc cô sử dụng sex toy nào đó, ví dụ như “Lang Nha bổng” thì chơi quá hăng.”

“Vẫn không đúng.” Nhan Hiểu lại lắc đầu lần nữa, trong đôi mắt cô ta lóe lên chút tia sáng: “Bác sĩ, tôi hỏi ông, đây có thể là kết quả khi tôi lên giường với bạn trai không?”

“Thưa cô, cô đúng là biết nói đùa, sao lại có khả năng đó được, lên giường tuyệt đối không thể tạo thành hậu quả như thế được…” Bác sĩ cười nói.


“Ồ?” Nhan Hiểu cười nhạt, cũng không hề thấy ngạc nhiên, cô ta còn nhẹ nhàng đặt tay trên khóa kéo quần: “Máy kiểm tra có thể không được chính xác lắm, hay là ông đích thân khám giúp tôi đi?”

“Này cô, không thể nói đùa như thế đâu, cô cũng biết bệnh viện của chúng tôi rất nghiêm ngặt mà…” Bác sĩ xua tay nói, Nhan Hiểu đã kéo khóa quần xuống được một chút, ông ta vô thức nhìn chăm chú lên người Nhan Hiểu, nuốt một ngụm nước miếng.



Nhan Hiểu kéo quần jean bên ngoài xuống đầu gối, dáng người cô ta vô cùng uyển chuyển, đôi mắt của bác sĩ như sắp dán trên người Nhan Hiểu, ông ta cảm thấy cực kỳ khát nước.


“Bác sĩ, ông đích thân khám giúp người ta một chút được không?” Nhan Hiểu lẳng lơ nói.


“Hả, được, được…” Bác sĩ đã hoàn toàn bị t*ng trùng lên não, ông ta từ từ duỗi tay về phía Nhan Hiểu, vào lúc chạm vào người cô ta, mấy tiếng “Tách tách” vang lên, Nhan Hiểu dùng điện thoại chụp mấy tấm hình.


“Cô…” Bác sĩ đứng hình, rốt cuộc Nhan Hiểu đang làm gì vậy?

“Ông đừng hoảng hốt, chỉ cần ông nghe lời tôi thì tôi sẽ không đăng mấy tấm hình này lên mạng, chắc chắn ông biết rõ nếu hình này đăng lên mạng mình sẽ có kết quả gì nhỉ…” Nhan Hiểu vừa kéo quần lên vừa cười khẩy nói.


Bác sĩ biết là mình bị lừa rồi, lúc này ông ta còn có thể làm gì? Mấy taasm hình này đủ để ông ta trở thành đối tượng bị cả xã hội đánh đuổi rồi!

“Được, cần tôi làm gì, cô nói đi.” Bác sĩ cắn răng nói.


“Nghe đây, yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu có người đến điều tra tình trạng của tôi, ông cứ nói với bọn họ tôi là vì quan hệ với bên nam quá kịch liệt mới tạo thành kết quả như thế, đồng thời phải nói tình huống như vậy rất có thể thụ thai thành công, tôi tin với trình độ của ông, muốn để người ta tin tưởng cũng không khó…” Nhan Hiểu mặc quần xong thì nói với bác sĩ, cô ta sợ Tần Hằng phái người đến điều tra mình mới cố ý làm ra chuyện như thế.


“Được!” Bác sĩ cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý: “Cô định lừa gạt cậu chủ nhà ai vậy? Hơn nữa, có thể nói với tôi rốt cuộc vì sao hạ thể của cô lại bị như thế không?”

“Thông minh đấy, cậu chủ nhà ai tôi sẽ không nói với ông, còn vì sao lại trở thành thế này cũng không liên quan đến ông, ông chỉ cần làm tốt những gì tôi nói là được rồi.” Chuyện này càng ít người biết càng tốt, đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, Nhan Hiểu thật sự không có mặt mũi nói với người khác.


Thật ra tối qua, Nhan Hiểu ném Tần Hằng lên giường, cũng cởi hết quần áo của hai người, nhưng cô ta quên một điều rằng thuốc mê chỉ có tác dụng ngất xỉu, hoàn toàn không có tác dụng với chức năng đàn ông! Điều này khiến việc xảy ra quan hệ giữa cô ta và Tần Hằng trở nên vô cùng khó khăn, hơn nữa tuyệt đối không thể mang thai.


Sau khi thử nửa tiếng không có kết quả, Nhan Hiểu từ bỏ, như cô ta nhất định phải làm giả rằng mình đã xảy ra quan hệ với Tần Hằng.



Nhan Hiểu đã sớm làm chuyện đó rồi, vì để Tần Hằng cảm thấy đây là lần đầu tiên của mình, cô ta lấy một quả dưa chuột bên ngoài có rất nhiều gai nhỏ từ trong tủ lạnh ra…

Khiến cô ta vui vẻ là, nhìn thấy máu trên giường, hình như Tần Hằng cũng cho rằng lần đầu của cô ta bị anh cướp đi.


Cùng lúc Nhan Hiểu đến bệnh viện, Tần Hằng đã gọi điện thoại cho Khổng Quý Quân, kêu ông ta tìm thấy Chung Khiết trong khoảng thời gian ngắn nhất.


Khổng Quý Quân nhận được tin tức thì bắt đầu sử dụng tất cả sức mạnh của Kim Lăng, dốc hết sức tìm kiếm tung tích của Chung Khiết.


Tần Hằng đáy lòng bất an đi đến Tử Huyên Khách Xá, Thẩm Vạn Thiên nhận được tin tức của Khổng Quý Quân cũng lập tức sử dụng tất cả sức mạnh trong tay để tìm kiếm Chung Khiết, ông ta thì ở lại Tử Huyên Khách Xá với Tần Hằng, một khi có tin tức sẽ báo ngay cho anh.


Trong một đình viện cổ điển sang trọng nhất Tử Huyên Khách Xá, Tần Hằng ngồi cạnh bàn đá dưới tàng một góc cây hòe chọc trời, anh để tay trên bàn đá, không nói một lời.


Thẩm Vạn Thiên ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu chủ lại không thể làm gì, khiến cấp dưới như ông ta cũng đứng ngồi không yên, cảm thấy vô cùng hoảng hốt.


Tần Hằng ngồi suốt từ buổi sáng đến xế chiều, cây hòe sừng sững bất động, bị gió thổi nhẹ phát ra tiếng vang “Xào xạc”, cành lá nhẹ nhàng lay động theo gió, phối hợp với ngói biếc rui son, tường trắng cửa sổ ở xung quanh, tạo nên một cảm giác khác biệt.


Nhưng úc này Tần Hằng lại chẳng có tâm trạng thưởng thực, tâm trạng của anh đang ngày càng nặng nề, bàn tay để trên bàn đá ngày càng siết chặt lại.


Hơn sáu giờ chiều, trời tối đi, ánh sáng cũng không còn nhiều, bầu trời chỉ còn lại mây đen, không nhìn thấy trời xanh, xa xa còn vang lên tiếng sấm rền.



“Đi.” Bên ngoài đình viện vang lên tiếng thúc giục, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp của mấy người.


Tần Hằng vội nâng mắt lên, lập tức nhìn thấy Khổng Quý Quân đi đằng trước, sau lưng ông ta là mấy người trẻ tuổi, hai người trong đó giữ một người đàn ông, người đàn ông này trông khá quen mắt.


“Sao rồi, có tin tức của Chung Khiết chưa?” Tần Hằng lập tức đứng dậy hỏi Khổng Quý Quân.


“Tạm thời vẫn chưa tìm thấy cô Chung Khiết, nhưng tôi đã điều động tất cả lực lượng ở Kim Lăng rồi, sẽ có thể tìm thấy nhanh thôi…” Khổng Quý Quân cúi đầu nói.


“Vô dụng!” Lúc này áp lực trong lòng Tần Hằng rất lớn, anh tức giận mắng Khổng Quý Quân một câu: “Không tìm thấy thì ông về đây làm gì, cút ra ngoài tìm tiếp cho tôi, không tìm thấy, ông, cả các người nữa, tất cả đều cút đi hết cho tôi!”

“Vâng.” Khổng Quý Quân cúi đầu đáp một tiếng, sau đó nói với Tần Hằng: “Cậu chủ, tôi đến để giao người này cho cậu, cậu ta tên Lý Duệ, là người đón cô Chung Khiết ở sân bay, tôi còn chưa kịp thẩm vấn đã dẫn cậu ta đến đây rồi.”

Ánh mắt Tần Hằng nhanh chóng dời về phía Lý Duệ, sự thù hận trong mắt khiến người ta thấy sợ hãi.


“Anh!” Tần Hằng nhận ra đây chính là người đàn ông định làm trò bỉ ổi với Bành Mộng trước cổng trường đại học Kim Lăng, Tần Hằng lập tức cảm thấy chuyện này không ổn lắm, anh bóp cổ Lý Duệ: “Nói! Anh đưa Chung Khiết của tôi đi đâu rồi?”

“Ông Quý, mọi người hiểu lầm rồi, thật sự không phải tôi đâu, tôi không biết các người đang nói gì hết.” Lý Duệ sợ chết khiếp, nơi này đông người như vậy, sao anh ta có thể nhớ lại những lời Nhan Hiểu dặn dò mình lúc trước nữa chứ?

“Còn không chịu khai à!” Khổng Quý Quân tát anh ta một cái: “Nếu còn không nói thật, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu và cả nhà cậu đều phải hối hận.”

“Vâng, tôi nói thật, tôi nói thật…” Khí thế kinh khủng của Khổng Quý Quân lập tức dọa sợ Lý Duệ, anh ta vừa căng thẳng nói vừa nhanh chóng suy nghĩ, nếu nói đúng sự thật, với trạng thái của Tần Hằng bây giờ chắc chắn sẽ giết chết mình, bây giờ chỉ có thể ôm hết trách nhiệm lên người mình theo như lời Nhan Hiểu nói, để cô ta đến bảo vệ mình thôi.


“Phải, khi nãy là tôi nói dối.” Lý Duệ cúi đầu dè dặt nói: “Hôm qua tôi chạy đến sân bay, thấy cô Chung Khiết xinh đẹp nên xuất hiện ý nghĩ xấu xa, nghe bọn họ nói bạn trai của cô ta tên Tần Hằng, cho nên mượn thân phận bạn của Tần Hằng, lừa cô Chung Khiết lên xe mình…”

Trước đó Trần Tịnh Dung từng nói Chung Khiết nhạn được tin mình kêu bạn đi đón cô ta, nhưng bây giờ Tần Hằng không có thời gian rối rắm điều năm, cái anh muốn biết nhất là bây giờ Chung Khiết đang ở đây, rốt cuộc hôm qua Lý Duệ đã làm gì cô ta.



Lúc này, bên ngoài đình viện lại vang lên tiếng bước chân vội vã, một thuộc hạ của Khổng Quý Quân xách một cái vali màu hồng đi vào, sau lưng còn có hai người, bọn họ giữ một người phụ nữ, chính là vợ của Lý Duệ.


Tần Hằng trợn to mắt, anh bước nhanh tới trước mặt tên kia, cầm lấy vali, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là vali của Chung Khiết, bên trên còn dán hình gấu trúc lớn mà cô ta thích nhất.


“Cậu chủ, cái này được tìm thấy trong tủ quần áo trong phòng ngủ nhà Lý Duệ, chúng tôi phát hiện vẻ mặt vợ anh ta khá hoang mang, cho nên dẫn cô ta đến luôn.” Tên đàn em này nói.


“Nói, cô sau khi anh dẫn cô ấy đi đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Tần Hằng kích động nói, anh nhẹ nhàng kéo khóa đằng trước vali ra, để lộ một cuốn sổ màu đen, trên sổ có một cái khóa, nhưng cũng vì bị dồn trong tủ quần áo nên Tần Hằng chỉ đụng nhẹ một cái thì khóa đã mở.


“Là… Tôi nói, tôi lái xe...
chở cô Chung Khiết đi tới… đi tới khách sạn Xuân Lệ…” Lý Duệ nơm nớp lo sợ trả lời.


Tần Hằng vừa nghe vừa lật sổ, anh phát hiện đây là nhật ký của Chung Khiết.


“Ngày hai thắng tư, hôm nay tôi nhảy vào trong hồ Nhuận Khê, vốn dĩ cứ tưởng sẽ chết chắc, không ngờ có một chàng trai vẫn luôn đi theo tôi, anh ấy cứu tôi lên, còn khuyên tôi một lúc… Cuối cùng tôi và anh ấy cùng nhau đi ăn cơm hải sản, cảm giác có người ở bên cạnh rất vui…”

“Ngày mười ba tháng tư, tôi không hiểu vì sao Tần Hằng muốn trộm tiền của cô Tô, tôi cũng rất ghét cậu ấy, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể quên đi cậu ấy, tôi chuẩn bị rời khỏi trường đi làm thuê, trả tiền lại cho cậu ấy, chỉ cần cậu ấy có thể sống tốt, tôi nghỉ học cũng không sao cả…”

“Ngày hai mươi lăm tháng tư, đảo Bách Hoa, lúc này tôi mới biết thì ra Tần Hằng không hề lừa mình, nhà cậu ấy giàu có đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi chợt cảm thấy mình hơi không xứng với Tần Hằng, sau này tôi phải cố gắng hơn, cố gắng độc lập kinh tế, không thể để Tần Hằng cảm thấy mình ảnh hưởng đến cậu ấy được…”



Những chuyện lúc trước đều được Chung Khiết ghi lại trong nhật ký, Tần Hằng cứ tưởng anh đã đủ hiểu rõ nội tâm Chung Khiết rồi, đến lúc này nhìn thấy nhật ký của cô ta, anh mới biết suy nghĩ của Chung Khiết tinh tế đến thế, cô ta vẫn luôn đặt mình ở một vị trí rất thấp.


“Đồ ngốc, sao lại nghĩ như thế chứ…” Tần Hằng đau lòng, anh lướt qua rất nhiều trang, đến phần nhật ký khi Chung Khiết ở T Thành…


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận