Bành Mộng đứng cùng Tần Hằng bên hồ Nhuận Khê suốt hai giờ đồng hồ, gió bên hồ không nhỏ, Tần Hằng liên tục ho và hắt hơi, Bành Mộng ở bên cạnh rất lo lắng cho anh nhưng lại chỉ có thể đứng bên cạnh với anh.
Tình cảm Tần Hằng dành cho Chung Khiết sâu đậm đến mức khiến Bành Mộng nản lòng, lần đầu tiên cô nghi ngờ bản thân thật sự có thể cướp Tần Hằng khỏi tay Chung Khiết sao?
“Đến giờ ăn trưa rồi, tôi đi ăn cùng anh nhé?” Bành Mộng ngồi xổm trước mặt Tần Hằng, dịu giọng hỏi.
“Tôi không ăn, cô đi đi.” Tần Hằng vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt hộ, tựa như có thể nhìn thấy bóng dáng Chung Khiết từ nơi đó.
Bành Mộng nhìn Tần Hằng đầy bất đắc dĩ, cô xoay người rời đi.
Một lúc sau Bành Mộng cầm hai hộp cơm về, cô đưa cơm cho Tần Hằng: “Tôi mua cơm cho anh này, ăn chút đi nếu không cơ thể anh sẽ không chịu nổi.”
Thì ra Bành Mộng không đi mà là đi mua cơm cho mình, lòng Tần Hằng hơi ấm áp.
“Tôi không ăn, cô ăn đi!” Tần Hằng vẫn lạnh lùng vô cảm đáp, anh hiểu tình cảm Bành Mộng dành cho mình nhưng anh không thể lại cho cô thêm chút ảo tưởng nào nữa.
“Anh ăn đi, tôi mua hai hộp này, tôi cũng đâu bắt anh phải trả tiền cho tôi…” Bành Mộng mỉm cười trêu ghẹo, cô muốn thả lỏng một chút, lúc này cô không có suy nghĩ gì khác chỉ đơn giản là muốn Tần Hằng lấp đầy cái bụng mình.
“Tôi đã nói là không ăn rồi mà.” Không ngờ Tần Hằng lại “nóng nảy”, anh phất tay hất hộp cơm xuống đất, cơm rơi ra ngoài khiến Tần Hằng hơi sững sờ, không ngờ Bành Mộng lại mua “cơm hải sản”!
Đối với Tần Hằng mà nói, “cơm hải sản” mang ý nghĩa đặc biệt.
“Sao cô lại mua cơm hải sản?” Tần Hằng ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã nghe ngóng hồi ấy khi Chung Khiết muốn nhảy xuống hồ anh đã mua cơm hải sản cho cô ấy, bây giờ anh đang nhớ Chung Khiết, tôi nghĩ chắc anh muốn ăn cơm hải sản nhất nên tôi mới cố ý mua cho anh…” Bành Mộng hơi tủi thân nói.
“Tôi biết tình cảm giữa anh và Chung Khiết rất sâu đậm nhưng tôi chỉ thích anh, anh đánh tôi mắng tôi, thậm chí là giết tôi thì tôi vẫn thích anh, tôi không phá hỏng mối quan hệ của hai người, chỉ muốn cạnh tranh công bình với cô ấy thôi, anh có cần phải làm vậy với tôi không?” Bành Mộng nói xong thì ngồi xổm xuống đất, thu dọn hộp cơm bị Tần Hằng hất đổ, đặt nó sang một bên.
“Xin lỗi, là tôi không đúng.” Tần Hằng nhỏ giọng nói.
Đúng thế, Bành Mộng đã làm gì sai? Vì sao anh có thể tha thứ cho Nhan Hiểu độc ác, còn Bành Mộng luôn muốn tốt cho mình thì anh lại hết lần này đến lần khác tỏ thái độ khó chịu với cô, đây là chuyện đàn ông con trai nên làm sao?
“Được, tôi tha thứ cho anh! Bây giờ anh ăn đi!” Trông Bành Mộng còn hào sảng hơn Tần Hằng, cô không so đo với anh, đưa hộp cơm còn nguyên vẹn cho Tần Hằng: “Ăn đi, đương nhiên anh cũng có thể ném đi lần nữa, nhưng tôi sẽ không chạy đi xa mua cơm cho anh lần nữa đâu.”
Tần Hằng cầm lấy, mở hộp ra, mùi cơm hải sản thơm phức xộc vào mặt.
“Cô ăn chưa?”
“Anh nói xem! Vốn là mỗi người một hộp, hộp của tôi đã bị anh làm đổ đầy đất rồi!” Bành Mộng chợt nhận ra nói chuyện với Tần Hằng một cách “thẳng thắn” như này rất thoải mái.
“Cô ăn trước đi, còn lại thì đưa tôi.” Tần Hằng lại đưa hộp cơm trong tay cho Bành Mộng.
Trái tim Bành Mộng ấm áp, đôi mắt linh động của cô khẽ đảo, lại cầm một đôi đũa lên.
“Vì chúng ta đều đói nên ăn chung luôn đi, anh đứng lên, chúng ta để cơm lên tảng đá này!” Bành Mộng hơi lo lắng “ra lệnh” cho Tần Hằng.
Tần Hằng và Bành Mộng ngồi trên bãi cỏ, đặt hộp cơm hải sản lên tảng đá, hai người luân phiên dùng đũa gắp thức ăn, cả hai đều có cảm giác kỳ diệu.
Cảnh này rất giống cảnh Tần Hằng và Chung Khiết cùng ăn cơm hải sản với nhau lúc đầu.
Trong lòng Tần Hằng đột nhiên có một suy nghĩ, Bành Mộng là một cô gái rất tốt.
Khi anh ý thức được ý tưởng này thì trong lòng chợt giật mình, bây giờ vẫn chưa biết Chung Khiết ở đâu, sao anh lại nghĩ đến vấn đề này? Anh cảm thấy như vậy là không tôn trọng Chung Khiết, vì thế anh và vội mấy miếng cơm vào miệng, để tránh Bành Mộng nhìn ra điều gì.
Một hộp cơm hải sản nhanh chóng được ăn hết.
“Đúng rồi, ngày mai nhà tôi tổ chức họp mặt gia đình, tôi muốn mời anh tham gia cùng, anh chỉ cầm lộ mặt là được, nếu muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào, anh có thể tham gia cùng tôi không?” Bành Mộng vừa dọn hộp cơm vừa hỏi với vẻ không tự tin.
Gia đình vẫn luôn giục Bành Mộng tìm bạn trai, Bành Mộng muốn đưa Tần Hằng đến, người thân nhìn thấy cô đưa Tần Hằng tới thì không cần cô nói chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ Tần Hằng là bạn trai cô, như vậy có thể ngăn được họ.
“Anh không muốn đi cũng không sao, tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi biết không tìm được Chung Khiết anh rất sốt ruột, chắc chắn không có tâm trạng tham gia cùng tôi, chuyện này tôi có thể hiểu được.” Bành Mộng thấy Tần Hằng đang ngơ ngác tìm mình mà không nói gì vì thế bèn tìm bậc thang cho mình: “Được rồi, anh cũng đừng đau buồn quá, tôi tin anh sẽ tìm được Chung Khiết sớm thôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong Bành Mộng cầm xác chuẩn bị rời đi.
“Tôi sẽ đi.” Tần Hằng lúc này mới lên tiếng.
“Anh nói gì? Anh thật sự sẽ đi cùng tôi?” Thấy Tần Hằng gật đầu, Bành Mộng không kìm được vẻ phấn khích trong lòng mà mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không cố ý cười đâu.
Được rồi, ngày mai anh chời tôi ở cổng trường, tôi sẽ đón anh, tôi đi trước đây, tạm biệt…” Nói xong Bành Mộng vui vẻ ra về.
Những gì Bành Mộng làm cho Tần Hằng hôm nay khiến anh không thể từ chối yêu cầu của cô.
Anh không đành lòng khó chịu với Bành Mộng hết lần này đến lần khác.
Anh nghĩ một ngày nào đó Bành Mộng sẽ hiểu có lẽ anh thật sự không phải người có thể bảo vệ cô trong suốt quãng đời còn lại.
Tần Hằng lại nhìn về phía hồ Nhuận Khê…
Hôm sau, vì hôm qua hứng gió lạnh bên hồ Nhuận Khê nên tình trạng sức khoẻ Tần Hằng vốn có chút cải thiện, bây giờ lại còn tệ hơn ngày hôm trước.
Sáu giờ chiều, Tần Hằng liên lạc với Bành Mộng qua điện thoại rồi chờ cô ở cổng trưởng, chẳng mấy chốc Bành Mộng đã lái chiếc xe BMW màu trắng tới trước mặt Tần Hằng.
“Này… Bành Mộng, cậu nhìn anh ta đi!” Xe vừa dừng lại, Cổ Tuyết ngồi bên ghế lái nhìn thấy Tần Hằng vẫn ăn mặc kém sang như vậy thì không nói nên lời, than thở với Bành Mộng: “Không phải cậu đã nói với anh ta hôm nay sẽ đi họp gia đình với cậu rồi sao? Sao anh ta vẫn ăn mặc như vậy? Đây không phải là cố ý làm mất mặt cậu sao?”
Bành Mộng cũng hơi cau mày.
“Tần Hằng, anh cũng coi thường Bành Mộng quá đấy! Anh mặc thế này mà định đi họp gia đình cùng Bành Mộng sao?” Cổ Tuyết xuống xe rồi tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng, bỗng nhiên cô ta phát hiện Tần Hằng không chỉ ăn mặc kém sang mà sắc mặt còn không tốt, mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, nhìn thế nào cũng thấy mất hứng: “Anh sao thế, còn bị ốm nữa cơ à?”
Cổ Tuyết sờ trán không nói nên lời, cô ta nhìn Bành Mộng nói: “Bành Mộng, cậu xem trạng thái bây giờ của anh ta đi, anh ta thật sự định đi họp mặt gia đình với cậu sao?”
Bành Mộng nhìn Cổ Tuyết với vẻ bất mãn, cô mở cửa bước nhanh đến bên cạnh Tần Hằng, lo lắng nhìn anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh thế nào rồi? Hay là anh ở lại trường nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao.” Tần Hằng cười khẽ, nhưng sắc mặt anh không giống “không sao” như anh nói, anh đã đồng ý với Bành Mộng thì sẽ không nuốt lời: “Không sao đâu, tôi đi cùng cô.”
Cổ Tuyết ở bên cạnh “hừ” một tiếng, cô ta cảm thấy Tần Hằng làm vậy chỉ vì muốn lừa gạt tiền của Bành Mộng.
Bành Mộng mở cửa xe cho Tần Hằng ngồi vào còn Cổ Tuyết ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Mở cửa sổ đi, anh đang bị cảm đừng có lây bệnh cho chúng tôi…” Cổ Tuyết trừng mắt nhìn Tần Hằng qua gương chiếu hậu.
“Cậu có thể bớt nói vài câu không, cứ nói mãi không ngừng thế hả?” Bành Mộng nổi giận với Cổ Tuyết.
Cổ Tuyết nhìn Bành Mộng với vẻ hơi tủi thân, thầm ghi hận Tần Hằng trong lòng.
Cả đoạn đường không nói lời nào, Bành Mộng lái xe đến biệt thự riêng của nhà mình cách đó 30km…
Bành Mộng lái xe đến biệt thự sang trọng bên hồ Tử Hà, hồ Tử Hà như một vườn đào xinh đẹp ở Kim Lăng cách xa thành phố.
Hồ Tử Hà về đêm rất yên tĩnh, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, những ngọn núi xa xa màu mực, những cây Dương Canada cao thẳng và cây thông trắng mọc ven hồ, dưới tán cây là đồng cỏ như một tấm thảm, âm thanh dao động của nước trong hồ, tiếng côn trùng, tiếng ếch nhái và thỉnh thoảng lại có vài tiếng gáy dài của quạ khiến người khác tinh thần thoải mái.
Lắng nghe kỹ sẽ thấy có tiếng người ồn ào, nhìn theo âm thanh bạn sẽ thấy một biệt thự nước chảy theo phong cách phương Tây cách hồ chỉ hai kilomet được điểm xuyết bởi những ánh đèn nhiều màu sắc.
Trong biệt thự có hồ bơi, bãi cỏ, còn có ghế dài và bàn dài, có bốn năm người ăn mặc như người làm đang bưng đồ uống, trái cây và đồ ăn nhẹ, hàng chục vị khách ăn mặc lộng lẫy trò chuyện theo nhóm, tất nhiên còn có những đứa trẻ nghịch ngợm đang nô đùa với nhau.
Lúc này một người phụ nữ bước ra khỏi nhà, đó là bà nội của Bành Mộng, cũng là người chèo lái nhà họ Bành – Liễu Văn Hoa.
Liễu Văn Hoa đã sáu mươi hai tuổi, nhưng tối nay bà vẫn mặc váy dài, dáng người bà không hề vì tuổi tác thay đổi, mái tóc được búi lên tỉ mỉ, da dẻ cũng được chăm sóc cẩn thận, chỉ có những nếp nhăn nhỏ li ti mà thôi.
Điều đáng kinh ngạc nhất là đôi mắt bà trông không giống mắt của một người phụ nữ đã sáu mươi hai tuổi mà chỉ như một người ba mươi hào hoa phong nhã, chúng có hồn, sắc sảo, dường như sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Toàn thân Liễu Văn Hoa toát lên khí chất uy nghiêm mà mạnh mẽ, đây cũng là điều khiến bà có thể thuyết phục được mọi người trong nhà họ Bành.
Liễu Văn Hoa từng bước bước xuống bậc thầm, bên cạnh bà là hai người đàn ông mặc vest, họ đang nói chuyện với bà về công việc kinh doanh của gia tộc.
Bà vừa bước ra, những người trong sân đều rất ăn ý mà giảm nhỏ ân lượng.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.” Liễu Văn Hoa nói xong, hai người đàn ông mặc vest cung kính gật đầu với bà rồi xoay người rời đi.
Lúc này, những người khác mới dám tới chào hỏi Liễu Văn Hoa.
“Cháu chào bà.”
“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp lắm.”
“Cô à, cháu tới đây từ bảy giờ đó.”
…
Liễu Văn Hoa chỉ trò chuyện đôi câu với họ nhưng những người ấy đã rất hài lòng rồi, họ biết tính Liễu Văn Hoa, bà luôn coi trọng người có năng lực, tương lai sẽ là những người có ích cho gia tộc, những người tự biết mình không được Liễu Văn Hoa thích thì chào hỏi xong rất thức thời đứng sang một bên.
“Bà nội! Bà nói chuyện gì mà lâu thế, cháu nhớ bà muốn chết à.” Một cô gái xinh đẹp tinh nghịch đi tới bên Liễu Văn Hoa, kéo lấy tay bà rồi dựa đầu vào vai bà.
“Nhiều người thế này chỉ có cháu là không có phép tắc nhất…” Liễu Văn Hoa cưng chiều xoa đầu cháu gái.
“Sao lại là không có phép tắc? Cháu thật sự rất nhớ bà đó được không?” Cô gái tinh nghịch đáp lại, giọng nói dễ nghe khiến người khác rất thoải mái.
“Được rồi, đừng nghịch nữa, anh trai cháu Bành Nam đâu?”
Cô gái này chính là em gái Bành Nam – Bành Vũ.
Mẹ của Bành Nam, Bành Vũ là Lê Oánh đứng bên cạnh cực kỳ tự hào, bây giờ đang có rất nhiều người trong gia tộc, Liễu Văn Hoa lại chỉ cưng chiều và quan tâm hai con mình, điều này chứng tỏ rằng trong nhà họ Tống thì địa vị nhà họ cao hơn những người khác.
Lê Oánh không khỏi lộ vẻ tự đắc, bà liếc nhìn những người xung quanh, cảm thấy chẳng ai có thể sánh được với mình, cho đến khi nhìn thấy một người phụ nữ khác – Hàn Nguyệt thì nụ cười của bà ta mới lịm tắt.
Đúng là các con của Lê Oánh được Liễu Văn Hoa cưng chiều, nhưng nếu nói Liễu Văn Hoa quý đứa cháu nào nhất thì vẫn là Bành Mộng – con gái của Hàn Nguyệt.
.