“Mộng Mộng, con càng ngày càng không nghe lời.” Hàn Nguyệt cau mày nói với Bành Mộng một câu, Bành Mộng không còn đường cãi, bọn họ chỉ thấy Tần Hằng ăn mặc không đẹp, có từng nhìn thấy Tần Hằng giỏi giang thế nào chưa? Yêu cầu đầu tiên của Bành Mộng khi chọn bạn trai là không phải vì kiếm tiền cho gia tộc, mà là tìm một người chồng mà cô ta thực sự thích!
“Sao cãi lại bà nội như vậy chứ?”
“Ăn mặt như vậy sao có thể xứng trở thành con rể của nhà họ Bành?”
“Mộng Mộng, bà nội thương con, nhưng con không thể cố tình gây rối như vậy.”
Những người thân thích xung quanh đều quở trách Bành Mộng, nhiều năm qua, Bành Mộng vẫn luôn không coi họ ra gì, trong lòng họ vốn đã không thoải mái, nên đương nhiên muốn nắm lấy cơ hội này để bắt nạt Bành Mộng.
truyện kiếm hiệp hay
“Chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Có lẽ người ta không muốn khoe khoang mà thôi.
Nhà họ cũng có chút thực lực.
Tôi tin rằng Mộng Mộng là một người có mắt nhìn.” Trong đám người đó có người lên tiếng giảng hòa, ông ta đi đến bên cạnh Tần Hằng: “Tần Hằng phải không? Cho hỏi nhà cậu ở đâu? Người thân làm nghề gì?”
Tần Hằng lúc này đang do dự, nhìn thấy Bành Mộng bị người nhà nói như vậy, trong lòng anh cũng không thoải mái, anh đang phân vân có nên nói thật mình là người của nhà họ Tần ở Yến Kinh, để chặn họng đám người này không? Nếu như nói nhà họ Tần là gia tộc ngầm, không biết nhà họ Bành có đủ tư cách để biết hay không.
“Anh ấy là một sinh viên bình thường của trường đại học Kim Lăng, hơn nữa gia đình anh ấy cũng là một gia đình bình thường.” Bành Mộng cướp lời Tần Hằng, lấy thông tin mà cô ta biết được, điều kiện gia đình của Tần Hằng có lẽ còn thua kém gia đình bình thường.
Bành Mộng sợ anh sẽ bị người khác cười nhạo, vì vậy cô ta cố ý nói thay cho Tần Hằng.
“À...
xem như vừa rồi tôi không nói gì đi.” Người vừa mới đứng ra giảng hòa bỗng nói một câu, không ngờ Tần Hằng chỉ là một người ở dưới đáy xã hội, ông ta còn có thể nói cái gì nữa?
Liễu Văn Hoa thở sâu một hơi, bà ta cảm thấy Bành Mộng hôm nay quá không hiểu chuyện.
“Đây là biệt thự của nhà anh...” Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người khác, bởi vì trong sân lúc này quá yên tĩnh, cho nên giọng của người này nghe vô cùng rõ ràng.
Mọi người nhìn sang thì thấy Bành Nam bước vào, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp, chính là Tạ Nhược Đồng.
“Ơ, có chuyện gì vậy ạ?” Bành Nam cảm thấy kì lạ đi tới, em gái Bành Vũ ngay lập tức chạy đến và nói nhỏ với Bành Nam những gì đã xảy ra trước đó.
Bành Nam nhận thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Bành Mộng và Tần Hằng, anh ta trợn tròn mắt, khóe miệng nở nụ cười đễu.
“Bà nội, thì ra mọi người không biết người bạn trai này của chị họ sao? Để con nói cho bà nội biết, con hiểu rất rõ về anh ta!” Bành Nam đắc thắng bước đến bên cạnh Tần Hằng.
“Bành Nam, cậu tốt nhất nên im đi!” Bành Mộng trừng mắt nhìn Bành Nam và nói, cô ta biết từ miệng Bành Nam thì không thể nào thốt ra những lời tốt đẹp gì.
Bây giờ bà nội và gia đình cô ta lại có ấn tượng rất xấu về Tần Hằng.
Cô ta không muốn hình tượng của Tần Hằng lại bị thảm hại nữa.
“Quên đi, cháu không nói nữa.
Hơn nữa, chị họ cũng muốn đánh cháu rồi!” Bành Nam khoa trương che miệng.
“Nói.” Liễu Văn Hoa nhìn Bành Nam và nói, bà ta càng ngày càng không hài lòng với biểu hiện của Bành Mộng ngày hôm nay.
“Dạ.” Bành Nam ngoan ngoãn trả lời một tiếng, nhìn Bành Mộng với dáng vẻ sợ sệt, nhưng lời nói lại đầy ý khiêu khích: “Chị họ, là bà nội kêu tôi nói đó, chị có tức giận cũng đừng đánh tôi.
Có gì không vui thì chị đi nói với bà nội đó.”
Hận ý trong mắt Bành Mộng như muốn nuốt chửng Bành Nam! Điều này khiến cho Bành Nam càng thêm vui vẻ.
“Con sẽ nói.” Bành Nam hắng giọng, nhìn Tần Hằng cười nhếch mép, anh ta vừa xoay người lại với Tần Hằng vừa nói: “Anh ta là một sinh viên nghèo của Đại học Kim Lăng.
Một năm còn không đến nổi quán ăn một lần, học phí là dựa vào học bổng, phí sinh hoạt thì dựa vào việc đi làm thêm ở nhà ăn hay các cửa hàng tiện lợi…”
Bành Nam có được rất nhiều tư liệu đen về Tần Hằng từ trên người của Tô Man Vân.
“...
Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối của anh ta trong một năm đều giống nhau, bữa sáng là bánh bao và dưa chua, bữa trưa là mì gói, và bữa tối vẫn là mì gói…”
“… Anh ta quanh năm chỉ mặc hai bộ đồ, có khi không có tiền mua dầu gội đầu, gội đầu bằng bột giặt...”
“...Điện thoại Redmi5 của anh ta đã sử dụng từ thời trung học, màn hình bị vỡ nhưng anh ta còn không chịu đổi cái khác…”
“...
Đưa bạn gái đi chơi thì thường xuyên ăn bánh mì trứng.
Ngoài các quán ven đường ra thì ở đâu anh ta cũng không tới nổi…”
Bành Nam nói không ngừng về thông tin của Tần Hằng, chuyện này đối với nhà họ Bành mà nói là không thể tưởng tượng nổi, mỗi lần Bành Nam nói thêm một chút thông tin về Tần Hằng, bọn họ đều cảm thán! Đã là năm 2020, sao trên thế giới còn có những người nghèo như vậy?
Tạ Nhược Đồng ở bên cạnh nhìn Bành Nam nói ra tư liệu đen của Tần Hằng trước mặt nhà họ Bành, trong lòng cô ta rất vui! Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng sau lần đó, Bành Mộng nhất định sẽ đá bay Tần Hằng, nhưng không ngờ đồ vô liêm sỉ Tần Hằng này không biết dùng thủ đoạn gì khiến Bành Mộng đổi ý.
Nhưng bây giờ cho dù Bành Mộng có bị Tần Hằng mê hoặc, thì Tần Hằng cũng không có cơ hội, nhà họ Bành nhất định sẽ không để một kẻ nghèo hèn như Tần Hằng ở rể nhà họ Bành.
Nhìn Tần Hằng đứng giữa đám người, Tạ Nhược Đồng cảm thấy anh ta vô cùng đáng thương và nực cười, cô ta không có chút thương xót nào cho Tần Hằng, ngược lại được trả thù Tần Hằng, cô ta cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tần Hằng ơi Tần Hằng, anh thực sự nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu anh có thể mê hoặc cô chủ của nhà họ Bành sao? Không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này đúng không?
Liễu Văn Hoa nghe vậy, lồng ngực bắt đầu phập phồng, lúc này vẻ mặt bà ta ảm đạm đến đáng sợ, trên người toát ra một tia áp lực không nói nên lời.
Nếu bà ta không phải đang nhìn Bành Mộng mà là nhìn người khác, e rằng lúc này người kia đã quỳ trên mặt đất cầu xin bà ta tha thứ rồi.
“Không ngờ cậu ta lại nghèo đến vậy.”
“Thậm chí còn không bằng một người bình thường.
Cậu ta có lá gan nào mà lại dám tới nhà họ Bành của chúng ta chứ?”
“Đúng vậy, Bành Nam, sao cháu biết về cậu ta nhiều như vậy?” Một người thân thích hỏi Bành Nam.
“Bởi vì bạn gái cũ của anh ta là bạn gái hiện giờ của cháu.” Bành Nam đắc thắng cười, khi nhìn về phía Tạ Nhược Đồng, cô ta ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Bành Nam, còn anh ta thì xoa vai của cô ta.
“Bà nội, cô ấy tên là Tạ Nhược Đồng, hiện giờ là bạn gái của cháu.” Bành Nam giới thiệu với Liễu Văn Hoa.
“Chào bà ạ.” Tạ Nhược Đồng ngọt ngào chào hỏi.
“Thật là một cô gái xinh đẹp.”
“Ừ, giống như một minh tinh vậy! Rất xinh xắn, vẫn là Bành Nam có mắt nhìn.”
Một vài thân thích lên tiếng khen ngợi.
Tạ Nhược Đồng lúc này mới cười một cách đắc ý, Tần Hằng đang đứng bên cạnh cô ta, cô ta cảm thấy cảnh tượng lúc này vô cùng sung sướng, Tần Hằng trở thành đối tượng bị nhà họ Bành chỉ trích và bài xích, mà cô ta lại được nhà họ Bành khen ngợi.
Điều này chứng tỏ lúc đầu vứt bỏ Tần Hằng là một lựa chọn sáng suốt, sau này bản thân cô ta sẽ càng ngày càng tốt lên, mà Tần Hằng vẫn sẽ luôn là một kẻ nghèo hèn không ra gì! Sự sỉ nhục mà Tần Hằng mang đến cho cô ta lúc trước, cô ta sẽ trả lại đầy đủ cho Tần Hằng!
“Cháu nói cô ấy là bạn gái cũ của cậu ta?” Liễu Văn Hoa chỉ liếc nhẹ Tạ Nhược Đồng rồi hỏi Bành Nam.
“Vâng ạ…” Bành Nam cảm thấy kỳ lạ, nhưng Tạ Nhược Đồng lại cảm thấy kinh ngạc, những người khác cũng nghe ra ý tứ của Liễu Văn Hoa.
“Cô và chàng trai này đã từng là một đôi, chàng trai này quả là đức hạnh này, vậy thì cô...”
“Nhà cô làm nghề gì? Không phải giống như cậu ta, gia cảnh nghèo hèn, chỉ muốn gả vào nhà họ Bành của chúng tôi để được sung sướng đấy chứ?”
“Gái đẹp dễ kiếm, nhưng nếu như nhân phẩm không ra gì thì không phải là lấy một kẻ phá nhà sao?”
…
Lúc này, Bành Nam cuối cùng cũng nghe ra được ý tứ của bà nội.
Trên thực tế, đối với Tạ Nhược Đồng, anh ta thậm chí không nghĩ đến việc cưới cô ta về làm vợ.
Anh ta chỉ muốn chơi bời mà thôi, không ngờ lại náo loạn thành như vậy.
“Bà nội, thật ra...” Bành Nam còn muốn giải thích với Liễu Văn Hoa, nhưng lúc này, ánh mắt của Liễu Văn Hoa đã trở nên sắc bén, như muốn xuyên qua anh ta, Bành Nam vô cùng kinh hãi.
Lúc này, anh ta phải dứt khoát, nếu không, thứ mất đi chính là ấn tượng của anh ta trong lòng bà nội.
“Bà nội, là do cháu sơ sót.
Loại phụ nữ này đã có thể nói chuyện với loại đàn ông như thế, chứng tỏ cô ta cũng không phải là một người phụ nữ tốt gì.
Chỉ trách cháu quen cô ta trong thời gian quá ngắn, không hiểu rõ về cô ta.
Bà nội yên tâm, cháu chưa bao giờ nghĩ tới việc để cô ta bước vào cánh cửa của nhà họ Bành…” Giọng điệu của Bành Nam đột ngột thay đổi, giống như đang giải thích cho Liễu Văn Hoa và những người thân thích khác, muốn khôi phục lại hình tượng của bản thân.
“Cậu Bành.” Tạ Nhược Đồng ngơ ngác, cô ta đã đoán trước được tình hình không ổn, nhưng không ngờ Bành Nam lại bán đứng cô ta một cách dứt khoát như vậy.
Mấy ngày nay, những lời ngọt ngào của Bành Nam đã gần như thuyết phục, làm cho cô ta tin rằng mình sắp bước vào cánh cửa hào môn, nhưng lúc này, lời nói của Bành Nam giống như một con dao sắc bén, phá vỡ giấc mộng của cô ta, làm cho cô ta bị thương.
“Được rồi, giờ tôi và cô không liên quan gì đến nhau nữa.
Sau này cũng đừng làm phiền tôi nữa, cô tự về đi.” Bành Nam nói với Tạ Nhược Đồng một cách dứt khoát.
Thực ra trong lòng anh ta cũng khá bất đắc dĩ, anh ta vẫn chưa chơi đủ thân thể của Tạ Nhược Đồng! Nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến anh ta phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô ta.
“Cậu Bành, anh không thể đối xử với em như vậy được.
Anh nói muốn cưới em vào...” Tạ Nhược Đồng nắm lấy tay của Bành Nam, lo lắng nói.
Những người ở đây vẫn đang nhìn anh ta, ngay cả một người phụ nữ mà anh ta cũng không thể xử lý tốt, điều đó khiến anh ta rất xấu hổ.
“Câm miệng.” Bành Nam đá Tạ Nhược Đồng té xuống đất, anh ta hung hăng chửi bới: “Tao cho mày mặt mũi rồi mà phải không? Muốn trách thì trách bản thân mày không còn trong sạch, giao du với loại đàn ông cặn bã như anh ta.
Nể tình mày hầu hạ tao vài ngày, tao sẽ trả cho mày ba trăm triệu, mã là 124578, cầm lấy cút ra ngoài đi!”
Nói xong, Bành Nam lấy thẻ từ trong ví ra và ném xuống đất.
Tạ Nhược Đồng biết đã hết cách rồi, chỉ có thể chịu đựng nhục nhã, cô ta đứng dậy, nhặt thẻ ở trên đất, xoay người chạy ra khỏi cánh cửa cổng trong sân kia.
“Bà nội, cháu sai rồi! Bà nội hãy trừng phạt cháu đi.” Bành Nam cúi đầu, đi tới trước mặt Liễu Văn Hoa.
“Chỉ cần nhận lỗi là được rồi, không sao cả.” Liễu Văn Hoa nhẹ nhàng nói, Bành Nam gật đầu đứng sang một bên, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Bành Mộng, còn cháu thì sao?” Ánh mắt của Liễu Văn Hoa lại rơi vào Bành Mộng, bà ta cũng hy vọng Bành Mộng sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình như Bành Nam.
Chỉ cần cô ta thừa nhận sai lầm của mình, Liễu Văn Hoa sẽ tha thứ cho cô ta.
“Xin lỗi, bà nội.” Bành Mộng không dám nhìn vào mắt bà nội, cô ta trầm giọng nói.
Cô ta không muốn vì bất cứ ai mà vứt bỏ Tần Hằng.
Cơ thể Liễu Văn Hoa khẽ run lên, Bành Mộng năm lần bảy lượt chống lại bà ta, Liễu Văn Hoa vô cùng tức giận, vài người vội vàng đỡ lấy bà ta, nhưng lại bị bà ta đẩy ra.
Lúc này, Bành Nam tức giận đi tới bên cạnh Tần Hằng, đẩy Tần Hằng: “Cút đi, mày làm bà nội tao tức giận, mày chịu trách nhiệm nổi không? Đồ nghèo kiết xác…”
Hôm nay thân thể Tần Hằng hơi mệt, suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.
“Đẩy cái gì! Cút ngay!” Bành Mộng mắng Bành Nam, nhanh chóng ôm lấy Tần Hằng, quan tâm hỏi: “Anh có sao không?”
“Sao lại như vậy?”
“Thậm chí còn không quan tâm đến bà nội mình.”
“Bênh người ngoài chửi người nhà, thật không hiểu chuyện.”
…
Những người xung quanh không hài lòng với Bành Mộng.
“Bà nội, xem ra bà nội không thích anh ấy lắm, nếu chúng cháu ở đây khiến bà không vui, vậy chúng cháu đi trước...” Bành Mộng biết nếu ở lại, những người thân thích này sẽ thừa cơ thêm dầu vào lửa.
Đã như vậy, cô ta sẽ đưa Tần Hằng rời đi, vừa nói xong, Bành Mộng vừa dìu Tần Hằng đi về phía cửa.
“Đứng lại!” Liễu Văn Hoa rống lên: “Cái nhà này là nơi cháu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao! Nếu hôm nay cháu bước ra khỏi cánh cửa này, thì sau này cũng đừng trở về nữa!”
Nếu là người khác, Liễu Văn Hoa sẽ không quan tâm nhiều như vậy, nhưng bà ta biết, Bành Mộng đối với nhà họ Bành mà nói là vô cùng quan trọng, bà ta phải cản cô ta lại.
.