"Cái gì?" Tần Hằng vui mừng quá đỗi, chạy đến trước mặt Khổng Quý Quân: "Ngài Khổng, là có tin tức của Chung Khiết sao?"
"Ừ" Khổng Quý Quân gật đầu một cái, ông ta ấn sáng điện thoại di động, giơ màn hình trước mặt Tần Hằng, là một tấm hình, trong hình có một cái tay cầm một cái điện thoại di động, Tần Hằng liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính là điện thoại di động của Chung Khiết, anh kích động cơ hồ không nói ra lời, chẳng qua là mặt đầy vui mừng, lấy tay chạm màn ảnh, lắp ba lắp bắp: "Điện thoại di động này...
Là...
Là...
của Chung Khiết".
"Đúng vậy, cậu chủ, người của chúng ta ở Lâm An tìm được chiếc điện thoại di động này, thông qua vân tay lưu lại trên màn ảnh điện thoại di động, quả thật chính là của cô Chung Khiết, bây giờ ngài cũng nhận ra, vậy thì càng chắc chắn không thể nghi ngờ".
Khổng Quý Quân mỉm cười nói: "Bây giờ, có xác suất rất lớn cô Chung Khiết ở Lâm An, tôi chuẩn bị tiếp theo trọng điểm tìm kiếm ở Lâm An, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức".
"Được, làm phiền mọi người rồi, đợi tìm được Chung Khiết, tôi sẽ thưởng thật tốt cho mọi người" Tần Hằng vô cùng vui vẻ nói.
"Cậu chủ ngài không nên nói như vậy, chúng tôi vì gia tộc làm việc là phải" Khổng Quý Quân hơi sợ hãi nói: "Đúng rồi, cậu chủ, bây giờ tung tích của cô Chung Khiết đã càng ngày càng sáng tỏ rồi, ngài không cần tự mình đi nữa, mọi chuyện giao cho chúng tôi là được rồi"
"Không, tôi đã quyết định, trước kia tôi vẫn không biết phải đi đâu tìm Chung Khiết, nhưng bây giờ mục đích rõ ràng, đi ngay Lâm An" Tần Hằng lắc đầu nói, Khổng Quý Quân lắc đầu lại khuyên đôi câu, nhưng ý chí đi tìm Chung Khiết của Tần Hằng lần này phá lệ kiên định, bọn họ không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Nói chuyện với bọn Khổng Quý Quân một hồi, Tần Hằng nhìn một cái đã là hơn 6 giờ chiều rồi, quyết định ngày mai lại đi.
Anh trở về phòng, đặt trên mạng một vé tàu cao tốc sáng mai 11 giờ, đang chuẩn bị đi ăn một bữa cơm trở lại ngủ một giấc thật ngon, dưỡng đủ tinh thần, điện thoại di động anh reo lên, là một cái dãy số lạ, Tần Hằng nhận mới biết, đối phương là Cổ Tuyết bạn thân của Bành Mộng.
"Ngài Tần, xin chào, thật ngại bây giờ còn quấy rầy ngài" Cổ Tuyết dè dặt nói, lần trước ở buổi tụ họp của nhà Bành Mộng, khi cô ta chính mắt thấy Tần Hằng lái siêu hào hoa Ferrari đốt Ferrari của Phương Luân thành sắt vụn, cô ta cả kinh đến nỗi bên ngoài cháy trong mềm, Tần Hằng lại là có thể là con nhà giàu siêu cấp được giám đốc địch thân tặng xe Ferrari, nghĩ đến thái độ trước kia của cô ta đối với anh, Cổ Tuyết run lẩy bẩy.
"Chuyện gì, cô nói đi?" Tần Hằng nhàn nhạt nói.
"Là như vậy, tôi gọi điện thoại cho ngài là vì Bành Mộng, từ lần tụ họp gia đình trước, Bành Mộng trở nên trầm mặc ít nói, mỗi ngày cũng không ra khỏi cửa, tự giam mình ở nhà, mỗi lần buổi sáng tôi đến nhà cô ấy, mắt cô ấy đều đỏ lên, tôi rất lo lắng cô ấy".
Nghe được Cổ Tuyết nhắc tới Bành Mộng, trong lòng Tần Hằng không khỏi động một cái, trong đầu lại nhớ đến cô gái có nụ cười đẹp.
"Tôi biết trong lòng cô ấy thực ra chưa buông được ngài, tôi muốn mời ngài giành thời gian gặp mặt với Bành Mộng được không? Tiếp tục như vậy nữa, cả người cô ấy đều hỏng mất" Cổ Tuyết lo lắng nói.
"Được, cô nói với cô ấy, ngày mai 9 giờ, ở hồ Nhuận Khê đại học Kim Lăng, tôi gặp mặt cô ấy..." Trong lòng Tần Hằng trong lòng khuấy động, cuối cùng vẫn đáp ứng thỉnh cầu của Cổ Tuyết, Cổ Tuyết thiên ân vạn tạ cúp điện thoại.
Ngay lúc Tần Hằng gọi điện với Cổ Tuyết, Tống Tư Vũ cũng đang gọi điện thoại với Tôn Văn từ trong miệng Tôn Văn,, Tống Tư Vũ biết được, Tần Hằng sắp phải rời khỏi Kim Lăng, điều này làm cho cô ngạc nhiên.
Từ khi cô ta nhận định người trong lòng Tần Hằng thích là mình, Tống Tư Vũ vẫn đang ảo tưởng hình ảnh mình trở thành bạn gái của Tần Hằng, cô ta vẫn luôn mong đợi, Tần Hằng có thể mau chóng "Xuất thủ" với mình, chỉ cần Tần Hằng hơi biểu lộ một chút ý theo đuổi cô ta, Tống Tư Vũ sẽ lập tức đáp ứng anh.
Nhưng hai ngày nay, Tống Tư Vũ vẫn không có bất kỳ tin tức nào của Tần Hằng, mặc dù cô ta hơi nóng lòng, nhưng nghĩ đến Tần Hằng đối với mình "Tình thâm ý nặng" như vậy, Tống Tư Vũ lại yên lòng, cô ta cảm thấy của mình nhất định sẽ là của mình.
Lúc này chợt nghe được tin tức Tần Hằng phải rời khỏi Kim Lăng một thời gian, Tống Tư Vũ cảnh giác, nhỡ Tần Hằng ở bên ngoài gặp được người đẹp nào đó, không thích cô ta nữa thì làm thế nào?
Cô ta càng ngày càng lo âu, cảm thấy mình phải chủ động xuất chiêu, trước khi Tần Hằng rời đi, phải tranh thủ trở thành bạn gái của anh, coi như không thể trở thành bạn gái, cũng ít nhất phải nói thẳngquan hệ của bọn họ, như vậy, coi như Tần Hằng rời khỏi Kim Lăng, cô cũng có cớ gọi điện thoại "điều tra", thậm chí cùng anh đi ra ngoài.
Đã quyết định chủ ý, Tống Tư Vũ tính toán trong lòng một hồi, gọi điện thoại cho Tần Hằng.
Thấy là điện thoại của Tống Tư Vũ, Tần Hằng còn thật cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nhận.
"Tần Hằng, sau khi nghỉ hè, mỗi ngày em ở nhà rất nhàm chán, các bạn học cũng đều về quê rồi, em muốn...
Em muốn hỏi anh ngày mai có thể cùng em đi ra ngoài chơi một ngày không?" Tống Tư Vũ thẹn thùng nói.
"Xin lỗi, ngày mai tôi rời khỏi Kim Lăng rồi" Tần Hằng lạnh nhạt nói, lòng Tống Tư Vũ căng thẳng, thầm nói may mình gọi cú điện thoại này, nếu không Tần Hằng đi cô ta cũng không biết.
"Anh phải đi sao, đi đâu, nếu không em đi cùng với anh nhé, dù sao em ở nhà cũng rất chán" mặc dù Tống Tư Vũ đã khắc chế rồi, nhưng trong giọng nói vẫn hiển lộ ra sự cuống cuồng.
"Không cần, tôi đi một mình là được rồi, tàu cao tốc ngày mai 11 giờ, tôi phải đi Lâm An làm ít chuyện" Tần Hằng phải đi Lâm An tìm Chung Khiết, dân theoTống Tư Vũ là ý gì?
Tống Tư Vũ vội la lên: "Tàu cao tốc 11 giờ cũng không phải rất sớm, anh để em đi chơi với anh một chút, cho dù là đi dạo ở hồ Nhuận Khê ở trường chúng ta một chút, em cũng vui vẻ, anh có thể đồng ý em không?"
Tần Hằng không biết nên nói cái gì.
"Có phải anh vẫn còn đang trách em trước kia đối với anh như vậy không?" Tống Tư Vũ bỗng nhiên nói, thanh âm cô ta hơi nức nở: "Em cũng biết ngày đó ở trong biệt thự, anh nói tha thứ cho em là lừa gạt em, trước kia em mắng anh lại cười nhạo anh, khẳng định anh rất đau lòng..."
"Cô đừng nghĩ lung tung, ở trong biệt thự tôi nói tha thứ cho cô, tất nhiên là thật, cô không nên đau lòng nữa..." Tần Hằng nghe được giọng nói Tống Tư Vũ cũng run rẩy, lòng dạ bất giác mềm nhũn: "Cô nói đi chơi ở hồ Nhuận Khê một chút, vậy chơi một chút là được rồi, nhưng tôi nói trước, tôi không ở đó được lâu, sợ rằng chỉ có thể cùng cô đi một vòng hồ Nhuận Khê".
"Ừ, chỉ cần có anh đi với em, cho dù ở đó 5 phút, em cũng vui" thanh âm Tống Tư Vũ lại vui vẻ: "Vậy chúng ta 9 giờ gặp mặt ở hồ Nhuận Khê "
"Không được...
Vẫn là 10 giờ đi, 9 giờ tôi sợ không dậy nổi" Tần Hằng nghĩ, anh đã hẹn 9 giờ gặp Bành Mộng, khẳng định không thể chồng lên thời gian hẹn Tống Tư Vũ, đành nói dối, nghĩ rằng 1 giờ thế nào cũng nói chuyện với Bành Mộng xong, lại cùng Tống Tư Vũ đi dạo ven hồ, sau đó anh đến luôn trạm tàu cao tốc, đi tàu đến Lâm An.
"Được, anh nói cái gì chính là cái đó, vậy chúng ta 10 giờ không gặp không về" Tống Tư Vũ nói xong, cúp điện thoại.
Chơi điện thoại di động trong tay, Tống Tư Vũ vui muốn chết, cô ta cảm thấy Tần Hằng 11 giờ lên tàu cao tốc, 10 giờ còn nguyện ý cùng cô đi dạo ven hồ một chút, là chứng cứ tốt nhất cho thấy anh thích cô, ngày mai cô nhất định phải nắm chặt cơ hội, tranh thủ thời gian có hạn tiến triển nhảy vọtquan hệ với Tần Hằng.
Ngày thứ hai, 8 giờ Tống Tư Vũ đã tới cạnh hồ Nhuận Khê, ở bên cạnh cô còn đứng một người đàn ông thân hình cao lớn.
Tối hôm qua Tống Tư Vũ suy nghĩ thật lâu, thời gian cô và Tần Hằng ở chung với nhau quả thực quá ngắn, dựa theo tính cách an tĩnh của Tần Hằng, khẳng định không thể nào tỏ tình với cô.
Tống Tư Vũ vắt hết óc suy nghĩ, cô rốt cuộc phải làm thế nào mới có khả năng nhất để Tần Hằng tỏ tình với cô.
Cuối cùng cô nghĩ ra một kế hoạch.
Khi cô và Tần Hằng đi dạo ven hồ, sai người giả trang côn đồ tập kích cô, để Tần Hằng làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần.
Trong quá trình này, Tần Hằng có thể có thể tình thâm nghĩa nặng, nói với cô ý nghĩ thầm kín trong lòng, coi như Tần Hằng không nói, vậy sau khi anh anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp không phải cách làm quá bình thường sao?
Nghĩ đến Tần Hằng thích cô như vậy, Tống Tư Vũ cảm thấy, chỉ cần cô vừa mở miệng bày tỏ, Tần Hằng nhất định sẽ lập tức tiếp nhận mình.
"Đồ tôi bảo anh mua anh đã mua chưa?" Tống Tư Vũ hỏi người đàn ông cao lớn bên cạnh.
"Tôi làm việc cô yên tâm, đều đã chuẩn bị xong, cô xem, đây là khăn trùm đầu, nói trắng ra là chính là vớ đen, đây là mô hình đao, lưỡi đao có thể lùi về, đây là máu giả dùng quay phim..." Người đàn ông cao lớn lấy ra từng thứ anh ta đã chuẩn bị xong chờ lát nữa phải dùng đến cho Tống Tư Vũ nhìn.
"Nhất định không thể để anh ấy nhìn ra! Anh ấy vừa đánh anh giãy giụa hai cái rồi chạy, nhất định không thể để anh ấy bắt được, hiểu không" Tống Tư Vũ lại cố ý dặn.
"Yên tâm đi, tôi khẳng định không diễn hỏng kịch bản của cô, nói thế nào đi nữa, tôi cũng là diễn viên quần chúng của thành phố điện ảnh hoành điếm!" Đàn ông cao lớn đắc ý nói.
"Được rồi, nhân lúc anh ấy còn chưa tới, chúng ta diễn thử một chút, tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện rắc rối" Tống Tư Vũ nói xong, tự mình đi tới bờ hồ, mặt quay về mặt hồ.
"Tôi tới đây..." Người đàn ông cao lớn đội vớ lên đầu, trong tay cầm đao mô hình, nhẹ tay nhẹ chân đi tới chỗ Tống Tư Vũ, một phát quấn cổ Tống Tư Vũ, đặt đao lên cổ Tống Tư Vũ.
"Anh làm gì đấy, buông tôi ra, Tần Hằng, cứu em..." Tống Tư Vũ "Kinh hoàng" kêu to.
"A...
Anh...
Anh làm gì, mau buông ra cô ấy ra, tôi báo cảnh sát rồi đấy nhé..." Lúc này, bên hồ truyền đến một tiếng thanh âm run run.
Tống Tư Vũ nghiêng đầu liếc thì nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đứng ở cách đó 20m.
Hai cô gái đang đi tới chính là Bành Mộng và Cổ Tuyết, hai người bọn họ tới thấy tình cảnh này, thật là sợ hết hồn, Bành Mộng mặc dù sợ, nhưng nhìn "Côn đồ" đã kề đao trên cổ Tống Tư Vũ, có thể một giây kế tiếp chính là cắt yết hầu, cô ta không kịp suy nghĩ nhiều, lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
Cổ Tuyết hai tay run rẩy cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Này, hai cô gái, không cần báo cảnh sát" Tống Tư Vũ vội vàng kêu, lại nói với người đàn ông cao lớn còn đang vòng ở cổ cô: "Buông ra, ngu à?"
Chờ sau khi người đàn ông cao lớn buông cô ra, Tống Tư Vũ vội vàng chạy đến trước mặt Bành Mộng cùng Cổ Tuyết, cười nói: "Hai người hiểu lầm rồi, anh ta không phải côn đồ, tôi với anh ta chỉ đùa thôi..."
Tống Tư Vũ vốn tưởng rằng đại học Kim Lăng đã nghỉ hè rồi, trong trường học còn ít người, cũng không kiêng kỵ gì, không nghĩ tới sẽ bị hai cô gái đột nhiên tới hiểu lầm.
"Đùa giỡn?" Bành Mộng và Cổ Tuyết không nghĩ ra được, hai người ở trong đại học đùa giỡn, cũng quá kỳ lạ, chỉ là các cô cũng không quen biết Tống Tư Vũ, người ta thích chơi thế nào thì chơi thế đó, Bành Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy được, là chúng ta hiểu lầm, hai người tiếp tục đi "
Nói xong, Bành Mộng và Cổ Tuyết đi tới một hàng ghết bên hồ, ngồi xuống.
Tống Tư Vũ trở lại, lại luyện tập mấy lần với người đàn ông cao lớn kia, đã sắp 9 giờ, cô nhìn hai cô gái kia, ngồi ở ven hồ tựa hồ không có ý muốn rời đi, nếu chờ lát nữa Tần Hằng tới, hai người này cho nói lộ ra thì làm thế nào?
Tống Tư Vũ lo lắng, đi tới trước mặt Bành Mộng: "Hai cô, hai người đã ngồi ở đây rất lâu rồi, không đi những chỗ khác sao?"
"Chúng tôi ở đây đợi người" Bành Mộng tươi đẹp cười cười.
Tống Tư Vũ thầm kêu không tốt, xem ra hai cô gái này còn muốn ở đây ngồi rất lâu, nhưng Tần Hằng sắp tới, vậy phải làm sao bây giờ?
"Người đẹp, chờ lát nữa khi chúng ta nữa biểu diễn, nếu những người khác cũng hiểu lầm, các cô không cần nói cho anh ấy có được không?" Tống Tư Vũ chỉ có thể dặn dò trước hai cô gái này.
"Có ý gì? Các cô rốt cuộc chuẩn bị làm gì?" Bành Mộng lại không nghe rõ.
"Ai nha..." Tống Tư Vũ bất đắc dĩ thở ra một hơi, xem ra không nói thẳng với hai người Bành Mộng không được, Tống Tư Vũ nói: "Là như vậy..."
.