"Bạn gái của tôi ở bên trong, anh để tôi vào đi..." Tần Hằng nói.
Nghĩ đến Chung Khiết và Mã Dương đang ngồi bên nhau, trong lòng anh lại thấy khó chịu.
"Bạn gái à?" Nhân viên đón tiếp khách nghi ngờ.
Bạn gái của tên rác rưởi này có thể ăn cơm ở nhà hàng của chúng ta sao? Anh ta không nhịn được hỏi: "Bạn gái cậu thật sự ở chỗ chúng tôi à?"
"Đúng vậy, chắc cô ấy mới vào không lâu.
Cô ấy đi cùng với một người họ Mã vào trong." Tần Hằng nói.
"Cậu là nói cậu Mã à?" Nhân viên tiếp đón khách cười lạnh nhìn Tần Hằng: "Hừ hừ, cậu nói cô gái đẹp được cậu Mã dẫn theo là bạn gái cậu? Cậu thật biết cách nằm mơ đấy? Với dáng vẻ này của cậu, người ta có thể nhìn trúng cậu mới là lạ."
"Cô ấy thật sự là bạn gái của tôi!" Tần Hằng nói.
"Được rồi, cô ấy là bạn gái cậu, được chưa? Cậu qua một bên nằm mơ đi, đừng chắn trước cửa của chúng tôi, làm lỡ chuyện buôn bán của chúng tôi nữa." Nhân viên tiếp khách đẩy Tần Hằng qua cửa bên.
Long Linh đang ăn cơm trong nhà hàng thì nhìn thấy cảnh tượng đó.
Trong lòng cô ta cảm thấy Tần Hằng hơi đáng thương.
Nhưng nghĩ tới vẻ kích động khi anh nhìn thấy mình mấy ngày trước, cô lại thấy sợ.
Mình đâu phải "Chung Khiết" gì đó mà anh nhắc tới, cô ta có muốn giúp anh cũng chẳng giúp được.
"Cô Long, cô Long..." Mã Dương ngồi đối diện Long Linh thấy cô ta thất thần thì dịu dàng gọi.
Long Linh quay đầu đáp một tiếng và tiếp tục ăn cơm.
Mã Dương vẫn cố gắng thân thiết với Long Linh: "Cá chép kho này là món đặc biệt ở đây đấy.
Cô nếm thử đi, ăn rất ngon..."
"Ừ..." Long Linh khẽ gật đầu.
Từ khi lên xe đến giờ, tính ra đã ở cùng với Mã Dương gần một tiếng, Long Linh cảm giác mình không có tình cảm với anh ta lắm.
Cô ta tính ăn xong bữa cơm này, sẽ nói rõ ràng với anh ta.
"A." Long Linh đột nhiên giật mình.
Cô ta nhìn thấy một người chợt xuất hiện trên cửa sổ bên cạnh, đến khi bình tĩnh lại mới nhận ra đó là Tần Hằng.
"Chung Khiết, em không phải sợ, là anh, Tần Hằng đây..." Tần Hằng ghé sát bên ngoài cửa kính, thấy Long Linh bị mình dọa, tim anh cũng thấy nhói đau.
"Cô Long, cô đừng sợ.
Tôi sẽ bảo bên khách sạn đuổi người này đi." Mã Dương nói xong lạnh lùng nhìn Tần Hằng ngoài cửa sổ, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Mã Dương tìm quản lý đại sảnh của khách sạn và đi cùng ông ta ra cửa, chỉ vào Tần Hằng nói: "Anh mau đuổi cậu ta ra ngoài.
Cậu ta làm ảnh hưởng tới việc tôi và cô Long ăn cơm."
Người quản lý đáp một tiếng, chỉ huy mấy bảo bệ của khách sạn đi về phía Tần Hằng.
Mấy bảo vệ đánh nhau với anh, một người còn dùng gậy điện chích làm Tần Hằng bị giật, những người còn lại nhân cơ hội nắm lấy hai tay, hai chân anh.
Bọn họ đưa anh ra ngoài nhà hàng, tính ném ra đường.
"Thả tôi ra! Chung Khiết, anh là Tần Hằng đây.
Anh tới tìm em..." Tần Hằng vẫn kêu to.
Anh muốn Chung Khiết tha thứ cho anh.
Mã Dương khẽ cười đắc ý, nhìn Tần Hằng bị bảo vệ đưa ra ngoài.
Long Linh là ai chứ? Người có tư cách theo đuổi Long Linh đều là đám con cháu nhà giàu ở Lâm An, một thằng nhóc rác rưởi cũng dám nằm mơ đẹp vậy à.
"Thả anh ta ra."
Lúc này, Long Linh đột nhiên bước ra.
Cô ta hơi sợ khi thấy Tần Hằng như muốn phát điên, nhưng cô ta biết anh chỉ tưởng mình là bạn gái của anh thôi.
Trong lòng cô ta vẫn thương hại anh.
Vừa rồi cô ta thấy mấy người bảo vệ đối phó thô bạo với Tần Hằng, còn dùng gậy điện.
Lúc này, anh lại bị khống chế hai tay, hai chân, đưa ra ngoài.
Cô cảm thấy Tần Hằng quá đáng thương, vì không đành lòng mới bước ra.
"Cô Long, nhưng cậu ta..." Mã Dương đang muốn khuyên Long Linh, Tần Hằng chỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng anh ta nhìn thấy vẻ mặt Long Linh Nhi lo lắng, thật lòng không muốn nhìn thấy cảnh thô bạo như vậy, anh ta không nói nữa, đầu óc hoạt động rất nhanh rồi nói: "Được, cô nói gì cũng được hết.
Tôi thấy cậu ta cũng rất đáng thương.
Có thể cậu ta có bày kế này với cô, chỉ vì muốn kiếm chút tiền của cô thôi.
Chúng ta đương nhiên không thể cho tiền, nhưng vẫn có thể mời cậu ta ăn một bữa cơm..."
Mã Dương nghĩ, Long Linh dịu dàng lương thiện, chắc thấy thằng nhóc rác rưởi này quá đáng thương nên cô ta không truy cứu chuyện Tần Hằng xúc phạm cô ta.
Anh ta phải nắm lấy đặc điểm này của Long Linh để thể hiện mình là một người đàn ông có lòng nhân ái, có trách nhiệm trước mặt cô ta.
Như vậy mới dễ chiếm được trái tim của Long Linh.
"Mấy người thả cậu ta xuống đi" Mã Dương nói với bốn người bảo vệ đang đưa Tần Hằng ra ngoài.
Bọn họ nghi ngờ không hiểu, thả anh xuống.
Tần Hằng lại chạy về phía Long Linh: "Chung Khiết."
Long Linh thấy Tần Hằng chạy về phía mình thì theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mã Dương.
Anh ta mừng thầm, cảm thấy đây là một tín hiệu tốt.
"Đứng lại." Mã Dương giơ tay cản Tần Hằng và nói: "Tôi nói trước với cậu, người này là cô Long Linh chứ không phải Chung Khiết gì đó.
Cậu đừng ôm ảo tưởng nữa, nghe rõ chưa?"
Tần Hằng vừa thấy Long Linh hoảng sợ trốn phía sau Mã Dương thì rất đau lòng.
Anh không hiểu vì sao cô ta không thừa nhận mình là Chung Khiết, vì sao cô ta giống như hoàn toàn không biết mình.
Bây giờ anh chỉ có thể tạm thời nhận lời với Mã Dương, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà hàng.
Tần Hằng nhìn Long Linh rồi khẽ gật đầu với Mã Dương.
"Tốt, cậu hiểu rõ là tốt rồi.
Cô Long Linh thấy cậu đáng thương, cậu vào ăn cơm cùng chúng tôi đi!" Mã Dương đắc ý liếc nhìn Tần Hằng, sau đó đi cùng Long Linh vào trong nhà hàng trước.
Tần Hằng vẫn luôn nhìn Long Linh và đi vào theo.
Trong ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, Tần Hằng ngồi xuống cùng bàn với Long Linh và Mã Dương.
"Muốn ăn gì cứ gọi, không cần lo về vấn đề tiền.
Hôm nay tôi và cô Long Linh mời cậu." Mã Dương gọi phục vụ đến bên cạnh Tần Hằng, để anh tự gọi món.
Anh ta vẫn đắc ý khi mình lợi dụng thằng nhóc rác rưởi Tần Hằng này để tạo ấn tượng tốt với Long Linh.
"Chung..." Tần Hằng thấy ánh mắt xa lạ của Long Linh thì dừng lại một giây mới nói tiếp: "Cô...
Cô Long, cô thật sự không nhận ra tôi sao?"
"Cậu không muốn ăn cơm ở đây nữa sao?" Mã Dương tức giận nói với Tần Hằng.
Thằng nhóc này đúng là kẻ đê tiện, xem mình là không khí sao?
Long Linh liếc nhìn Mã Dương, anh ta mới không tiếp tục gây khó dễ nữa.
Long Linh nhìn Tần Hằng và mỉm cười nói: "Không phải tôi không nhớ anh mà tôi thật sự chưa từng gặp anh.
Tôi là Long Linh, không phải là Chung Khiết..."
Long Linh lại không nói với Tần Hằng về chuyện mình mất trí nhớ.
Ở trong mắt cô ta, Tần Hằng là một người xa lạ, mình không cần thiết phải nói nhiều với người xa lạ như vậy.
Tần Hằng hoang mang.
Anh không thấy chút dấu hiệu nói dối nào trong ánh mắt Long Linh.
Lẽ nào cô ta thật sự không phải là Chung Khiết? Trong lòng anh lần đầu xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Không, sao có thể được vậy được? Dáng vẻ của cô ta rõ ràng là Chung Khiết.
Sao trên thế giới có thể có hai người giống hệt nhau chứ? Là Chung Khiết đang thử thách mình thôi, nhất định là vậy!
"Cậu không gọi món là tại chưa đói bụng à? Nếu cậu không đói bụng, vậy mời cậu ra ngoài, đừng phá hỏng buổi hẹn hò của tôi và cô Long Linh..." Mã Dương nói với vẻ hơi căm ghét.
"Cô ấy sẽ không hẹn hò với anh.
Cô ấy chỉ ăn bữa cơm với anh thôi." Tần Hằng nói.
"Cậu nói chuyện với tôi như vậy à?" Mã Dương tức giận.
Tần Hằng chỉ là một thằng nhóc rác rưởi trên đường, còn dám không để mắt tới cậu chủ giàu có như anh ta.
"Tôi nói thật thôi.
Bởi vì anh căn bản không xứng với cô ấy!" Tần Hằng nói.
"Cậu dám nói thêm câu nữa!" Mã Dương hét lớn.
Tần Hằng làm vậy chính là khiêu khích anh ta.
Long Linh bên cạnh hoảng sợ giật mình.
Anh ta vội xin lỗi cô ta: "Cô Long, xin lỗi, tôi đã làm cô sợ rồi."
"Cô không sao chứ?" Tần Hằng cũng quan tâm hỏi thăm.
"Cô Long còn cần cậu quan tâm sao?" Mã Dương nhìn Tần Hằng và cười lạnh nói: "A, tôi biết rồi.
Cô Long, tôi nghe bảo vệ khu chung cư các cô nói, mấy ngày qua tên này vẫn chờ ở cổng khu chung cư của các cô, muốn gặp cô.
Chắc không phải cậu ta còn tưởng mình cũng có có thể theo đuổi cô chứ? Hừ hừ, đúng là nực cười."
Nghe được bên này to tiếng, có không ít khách đều nhìn qua.
Quản lý đại sảnh và mấy nhân viên phục vụ cũng đi qua.
"Đúng, tôi muốn đuổi theo cô Long đấy, thì sao nào?" Tần Hằng nói.
Một câu này của Tần Hằng thật sự khiến người ta phải "nhìn với cặp mắt khác", mọi người xung quanh đều cười vang.
"Cái gì? Thằng nhóc này muốn đuổi theo cô Long à? Cậu ta điên rồi "
"Trông cậu ta chỉ là một kẻ rác rưởi ở tầng đáy xã hội.
Nhà họ Long chính là gia tộc trong top năm đứng đầu Lâm An, người ta có thể để mắt tới cậu ta mới lạ đấy."
"Đúng vậy, nghe nói ông chủ Long của Long Đằng Long muốn mau chóng gả cô Long Linh, bao nhiêu cậu chủ giàu có ở Lâm An đều rục rịch.
Nhưng bởi vì nhà bọn họ và nhà họ Long chênh lệch quá xa nên không dám đi, chỉ có năm sáu cậu chủ giàu có qua, đều không được cô Long coi trọng.
Cả người thằng nhóc rác rưởi này có nổi ba triệu không? Đúng là không biết tự lượng sức mình..."
...
"A, tôi nghĩ chắc cậu bị xã hội đè ép quá nhiều, cho nên mới mắc chứng vọng tưởng nghiêm trọng như vậy." Mã Dương nhìn Tần Hằng cười lạnh, lại nói với quản lý: "Anh dẫn cậu ta ra ngoài đi.
Tôi và cô Long vốn tưởng cậu ta là một kẻ đáng thương, muốn cho cậu ta được ăn một bữa cơm no, không ngờ lại là một kẻ thần kinh."
Quản lý đang tính dùng bộ đàm gọi mấy bảo vệ vào, kéo Tần Hằng đi.
"Tôi muốn theo đuổi cô Long chứ không phải là các anh.
Cô Long còn chưa nói gì, sao đến phiên các anh nói chứ?" Tần Hằng cao giọng nói.
Anh nhìn về phía Long Linh: "Cô Long, tôi có thể theo đuổi cô được không?"
"À, tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa rơi lệ nhỉ?" Mã Dương nhìn Long Linh, thoải mái hỏi: "Cô Long, cô tự mình nói với cậu ta, cũng để cậu ta bỏ suy nghĩ này đi."
Mọi người đều nhìn Long Linh và đều cười lạnh.
Một bên là rác rưởi ở tầng đáy xã hội, một bên là con gái nhà giàu, không phải câu trả lời của cô Long đã rõ ràng rồi sao?
"...
Có thể..." Long Linh lại thản nhiên nói.
Cô ta nhận ra sự kiên định trong ánh mắt Tần Hằng.
Trong lòng cô ta không đành lòng để người thanh niên đáng thương này lại bị những người khác chế giễu.
Hơn nữa, anh ta còn từng cứu Long Nghiên, Long Linh cuối cùng vẫn nghe theo trái tim mình.
Long Linh nói xong, những người khác đều ngỡ ngàng, kinh ngạc hết nhìn cô ta lại nhìn Tần Hằng.
"Cái gì? Cô Long cô...
cậu ta..." Mã Dương càng kinh ngạc hơn, nhìn Long Linh.
Nụ cười trên mặt những người khác cũng trở nên gượng gạo.
Bọn họ không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
"Từ trước tới nay, tôi chọn bạn trai chưa từng có hạn chế.
Anh ta là đàn ông, tất nhiên có thể theo đuổi tôi.
Đương nhiên, tôi có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác." Long Linh thản nhiên với những người khác.
Mã Dương vừa nghe Long Linh nói vậy thì chợt đoán được ý của cô ta.
Cô ta chỉ mềm lòng, không nỡ để người này mất thể diện trước mặt mọi người mới nói vậy.
Trong lòng anh ta thấy thoải mái hơn, nói với Tần Hằng: "Được, nếu cô Long nói cậu có thể theo đuổi cô ấy, vậy tôi cũng chẳng có gì để nói nữa.
Dù sao tất cả đàn ông đều có tư cách, cậu cũng không cần vì vậy mà đắc chí."
"Đúng vậy, tôi cũng có thể theo đuổi cô Long.
Chỉ là tôi không dày mặt như thằng nhóc này, biết rõ cô Long chắc chắn sẽ không chọn còn chẳng biết xấu hổ mà đi qua." Có người ngoài nói một câu, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
"Muốn theo đuổi người như cô Long thì bản thân phải có thực lực.
Trông cậu như vậy, nếu cô Long ở cùng với cậu, cậu thậm chí còn chẳng có cách nào thỏa mãn được chuyện no ấm cho cô Long." Mã Dương cười lạnh nói.
"Tôi nhiều tiền hơn anh, tôi sẽ chăm sóc cô ấy tốt hơn." Tần Hằng nói.
"A, bây giờ cậu có thể lấy ra ba triệu, tôi sẽ thừa nhận cậu nhiều tiền hơn tôi.
Cậu có thể lấy ra được không?" Mã Dương nói.
"Tôi..." Lúc này Tần Hằng mới nhớ ra, thẻ ngân hàng của mình đã bị gia tộc đóng băng.
.