Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Vừa rồi cảm ơn cô.” Tần Hằng nói với Lâm Châu.
Lâm Châu không nhìn Tần Hằng, xử lý tro cặn trong chảo: “Cám ơn tôi làm gì, tôi thấy hai người phụ nữ kia chướng mắt, không liên quan đến anh.”

Đột nhiên Tần Hằng cảm thấy xấu hổ với Lâm Châu, nghĩ đến mỗi ngày sau khi mình đi, trong xe bánh cũng chỉ có một mình Lâm Châu, chắc là cô ta rất cô đơn rồi.

“Rõ ràng anh lợi hại như vậy, vì sao vừa rồi anh lại nhường nhịn bọn họ như thế?” Lâm Châu thu dọn xong, ngồi xuống trên ghế hỏi.
Tần Hằng ngẩn người nói: “Dù sao chúng tôi cũng là bạn học cũ, huống chi bọn họ cũng chỉ nói tôi vài câu mà thôi, cũng không có ra tay đánh tôi, tôi không thích người giống bọn họ, nếu như tôi cũng cãi nhau loạn lên với bọn họ, không phải là tôi cũng trở thành như thế sao?”

“A, sự nhẫn nại của anh đúng là rất nhiều, tôi không sánh được với anh, người khác mắng tôi một câu, tôi nhất định phải mắng bọn họ mười câu!” Lâm Châu mỉm cười nói.

Tần Hằng không trả lời, huấn luyện trong bảy năm nghèo khó, anh gặp ô nhục với châm chọc, thậm chí là sự khi dễ của nhiều người khó mà tưởng tượng.

“Đúng rồi, hơn một tháng nay, sao không thấy anh gọi một cuộc điện thoại nào về nhà thế? Anh sẽ không giống tôi, người nhà đều chết hết rồi chứ?” Lâm Châu hỏi.
Lòng Tần Hằng có hơi xúc động, trong đầu của anh không khỏi xuất hiện, ông nội, bà nội, ba, dáng vẻ của mẹ, tính ra từ bảy năm trước mình bị đưa đến Trường An bắt đầu huấn luyện lên từ nghèo khó, ngoại trừ mấy tháng trước, ở trên đảo Bách Hoa gặp ông nội một lần, cũng đều chưa từng gặp qua ba mẹ.

Mũi Tần Hằng chua chua, trong mắt nhiều thêm một tia sáng.

“Có phải là người nhà anh đối xử với anh rất tệ bạc không?” Đột nhiên Lâm Châu hỏi.
Tần Hằng giật mình, nói: “Không phải, tôi nhớ người nhà tôi nên mới sầu não, sao thế, người nhà của cô đối xử với cô không tốt sao?”

Lâm Châu kinh ngạc nhìn Tần Hằng, lại có hơi không hiểu anh có ý gì, dường như cô ta nghĩ đến cái gì, ánh mắt trở nên hơi u ám: “Người nhà của tôi đều là những kẻ xấu xa, nghĩ đến bọn họ tôi liền hận đến ngứa răng!”

Tần Hằng càng thêm giật mình, lại không nghĩ tới tình cảm của Lâm Châu với người nhà lại thế này: “Người nhà của cô đã làm gì với cô, để cô ghi hận bọn họ như thế?” Lâm Châu oán hận nhìn Tần Hằng một chút: “Đừng nhắc đến bọn họ với tôi, bọn họ đã chết rồi, tất cả đều chết rồi!”

Lâm Châu nói xong, từ trên xe container cầm một bình rượu Giang Tiểu Bạch, đi ra xe bánh, Tần Hằng sợ cô ta xảy ra chuyện, xuống đi qua theo, Lâm Châu quát: “Cút, trông chừng tiệm một chút cho tôi, nếu như quay về nhìn thấy anh lười biếng, tôi sẽ trừ của anh ba triệu!”

Nói xong, Lâm Châu một mình bỏ ra phía xa, sau khi cô ta quay lại đã là một tiếng đồng hồ sau, Lâm Châu lại trở về Lâm Châu bình thường, lại khoa tay múa chân với Tần Hằng, ngẫu nhiên sẽ còn đạp hai cước lên mông Tần Hằng, mặc dù bị Lâm Châu đạp, nhưng thấy được dáng vẻ không sao của cô ta, trong lòng Tần Hằng cũng vô cùng vui vẻ.

Ban đêm về đến căn nhà thuê của mình, Tần Hằng nằm ở trên giường tra một số tư liệu về đại học Giang Nam.
Đại học Giang Nam ở tại Lâm An, trường đại học Giang Nam gần với các trường trung học trong tỉnh, vài ngày sau sẽ khai giảng, Tần Hằng nghĩ, về sau có thể thường xuyên đến đại học Giang Nam ở bên cạnh buôn bán, như thế này, cơ hội nhìn thấy Long Linh sẽ càng nhiều hơn.

Tần Hằng đặt điện thoại di động xuống đang định đi ngủ, điện thoại bỗng nhiên sáng lên, Tần Hằng xem, là dãy số ở tỉnh Giang Nam, lại không đoán được là ai gọi đến.

Tần Hằng vẫn nhận.

“Chào, Tần Hằng, tôi là Phó Ưu nè.” Trong điện thoại di động truyền đến tiếng nói của Phó Ưu.

“Phó Ưu! Sao cậu lại có số điện thoại của tôi thế?” Tần Hằng kỳ quái nói.

“Này, đây còn không đơn giản, bây giờ facebook, messenger đều có liên kết đến số điện thoại di động, tôi nhờ người ta phá giải facebook của cậu một chút thì tra được thôi.”

“Ha, sao thế?” Tần Hằng giật mình, sinh ra nghi ngờ với dụng ý gọi điện thoại đến của Phó Ưu, hồi cấp ba mình với cô ta cũng không quá thân, cô ta gọi điện thoại cho mình là có ý gì.

“Là như vầy, ngày mai ở khách sạn Kempinski có một hội đồng hương của Trường An chúng ta, hôm nay không phải tôi gặp cậu sao, tôi muốn chúng ta cùng gặp nhau, người tham gia đều là người sinh ở Trường An của chúng ta nhưng sống ở Lâm An, cũng có thể có lợi với cậu, cùng đi đi?” Phó Ưu nói.

“Tôi thì không đi được, tự cậu đi đi, cảm ơn......” Tần Hằng đúng là có lòng muốn đi tham gia, nhưng ngại túi tiền không cho phép anh.

“Này, cái cậu này thật là chán, cô gái vô cùng xinh đẹp như tôi mời cậu sao cậu có thể từ chối chứ? Bây giờ cậu vẫn là lưu manh sao? Thật sự là không hiểu tình cảm của tôi.” Phó Ưu thuyết phục Tần Hằng một trận, còn nói: “Có phải là cậu sợ trả không nổi tiền cơm không? Cậu yên tâm đi, không cần cậu ra tiền đâu, lần này sẽ do ông chủ của hội đồng hương mời khách, có thể đến 100 người, cậu cứ cùng đến đi.”

“Ầy......” Phó Ưu nhiệt tình mời anh như thế, Tần Hằng không tiện từ chối, dù sao anh cũng không có ý kiến gì với Phó Ưu, cũng không anh phải ra tiền, dừng lại vài giây đồng hồ, Tần Hằng nói: “Được rồi, tôi đi cùng cậu.”

“Được rồi, tối mai tám giờ, ở phòng riêng 304 của khách sạn Kempinski, tự cậu đến đi.” Phó Ưu nói xong, cúp điện thoại.

Lúc này Phó Ưu đang ngồi cùng Điền Tinh trong một tiệm trà sữa ở đường phố thương mại

“Điền Tinh, sao cậu lại muốn tôi kéo Tần Hằng cùng đến vậy, không phải cậu bảo rằng rất chán ghét cậu ta sao?” Phó Ưu nghi ngờ hỏi thăm.

“Đúng rồi đó, bởi vì tôi rất chán ghét cậu ta, cho nên mới bảo cậu ta đến đó.” Điền Tinh dùng ống hút hút một ngụm trà sữa rồi nói.

“Á......” Bỗng nhiên Phó Ưu có một dự cảm không tốt, cô ta cảm thấy giống như cú điện thoại mời vừa rồi kia của mình hại Tần Hằng vậy, Phó Ưu thấp giọng nói: “Thật ra chúng ta đều là bạn học cùng cấp ba, lúc cấp ba xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, cười một cái cũng đã là quá khứ rồi, cậu nói xem.”

“Không phải đấy.” Điền Tinh bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phó Ưu: “Nếu không phải cậu ta, năm đó tôi đã học một đại học khác rồi, thậm chí còn có khả năng sẽ vào được Thanh Hoa hoặc Bắc Đại nữa, mà bây giờ lại học trường như thế nào? Học viện xây dựng Lâm An, quỹ đạo cả cuộc sống của tôi đều bị đảo lộn, ha, Phó Ưu, cậu có biết bởi vì chuyện này mà người nhà tôi và bạn bè tôi đã chế nhạo tôi hai năm rồi không? Đây đều là do Tần Hằng ban tặng, tôi cũng muốn cậu ta bị vạn người trào phúng, để cậu ta nếm thử mùi vị đó đến cuối cùng có dễ chịu hay không!”

“Ầy.....” Phó Ưu cũng biết chuyện năm đó, đây làm gì liên quan đến Tần Hằng chứ, cũng là bởi vì ở trên trường thi, bút của Điền Tinh không ra dẫn đến tâm trạng suy sụp.
Có điều nghĩ đến mình về sau còn có chuyện phải nhờ Điền Tinh giúp đỡ, Giao Ưu lại ngậm miệng không nói gì nữa.

Ngày thứ hai, Tần Hằng với Lâm Châu lái xe bánh đến khu phong cảnh Tây Hồ, Tây Hồ là địa điểm nổi tiếng cả nước, trước mắt đã là cuối kì nghỉ hè, mọi người nắm chặt thời gian cuối cùng này nên đều bỏ ra để du lịch, ngày này số lượng du khách vô cùng nhiều, việc buôn bán của đám Tần Hằng cũng vô cùng tốt.

Bận đến lúc 7 giờ tối mịt, khách đều đến không ngừng, lúc này Tần Hằng không thể không nói với Lâm Châu, mình muốn đi đến khách sạn trước để tham gia hội đồng hương, Lâm Châu không cho phép, nhưng Tần Hằng đã đồng ý với Phó Ưu sẽ đi, anh không muốn trái lời hứa, cuối cùng, ngoài miệng Lâm Châu bảo sẽ khấu trừ của anh bảy trăm nghìn, Tần Hằng mới có thể đi.”

Lúc đầu kế hoạch của anh rất ổn, trước khi đi phải tắm, đổi một bộ quần áo sạch khách, bây giờ thời gian cũng không kịp nữa, Tần Hằng đành phải để như vậy đi đến khách sạn Kempinski.

Lờ chờ xe buýt ở trạm, điện thoại Tần Hằng lại vang lên, Tần Hằng nhìn xem, cũng không phải là dãy số của Phó Ưu, anh nhấn xuống nút kết nối.

“Hằng.” trong điện thoại di động truyền tới một giọng phụ nữ, nghe được giọng nói với xưng hô quen thuộc mà xa lạ này, đầu óc Tần Hằng lập tức mông lung, anh đứng tại chỗ.

“Hằng......” Người phụ nữ lại gọi một tiếng, Tần Hằng còn chưa kịp phản ứng, anh không thể tin được những gì mình nghe được là thật.

“Hằng, con sao thế, mẹ là mẹ nè, con à, con sao rồi, tại sao không nói chuyện......” Ở bên kia điện thoại người phụ nữ nói, nghe giọng nói của bà có hơi sốt ruột, mũi Tần Hằng bắt đầu chua xót.

“Mẹ...” Cổ họng Tần Hằng nóng lên, giống như nổi lên một cái nhọt lớn, anh nói chuyện vô cùng khó chịu, bất tri bất giác, nước mắt đã từ trong hốc mắt trượt xuống, Tần Hằng dùng cánh tay lau đi, nhưng lệ nóng lại cuồn cuộn trào lên không ngừng.

“Này, con ngoan, mẹ rất nhớ con.” Mẹ Tần, Triệu Minh Minh nói.

“Con cũng nhớ mẹ.” Tần Hằng nghẹn ngào.

“Được, con trai, lát nữa chúng ta gặp nhau đi, bây giờ mẹ đã đến Lâm An rồi, con à, mẹ đang ở phòng bao tốt nhất của khách sạn Thế Gia, con qua đây, để mẹ nhìn kĩ con một chút......”

“Thật không, mẹ, mẹ thật sự đến Lâm An rồi à!” Tần Hằng mừng rỡ, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn của mẹ, Tần Hằng còn nói: “Mẹ, bây giờ con có hẹn với người khác rồi, muốn đến một buổi hội, chờ ta con tham gia xong, con lập tức sẽ đi tìm mẹ.”

“Hội gì, có gì không bỏ được chứ.” Triệu Minh Minh nói.

“Mẹ, con đã đồng ý với bạn học của con sẽ đi rồi, không phải lúc con còn bé ba mẹ đã dạy con, nói được phải làm được sao? Con tham gia sẽ qua gặp mẹ ngay.” Tần Hằng nói.

“Con trai ngoan, trong lòng mẹ vẫn lo lắng, vậy cũng tốt, con đi gặp mặt trước, vừa vặn mẹ muốn đi tìm người nói chuyện, gặp mặt xong lập tức đến gặp mẹ.” Triệu Minh Minh nói.

Tần Hằng đồng ý, lúc này mới cúp điện thoại, cúp điện thoại rồi, con mắt của Tần Hằng vẫn đỏ đỏ, những người khác ở chung quanh nhà ga nhạc nhiên nhìn Tần Hằng, không hiểu không phải là mẹ đến Lâm An thăm anh sao? Đến nỗi hưng phấn như thế?

Xe buýt tới, Tần Hằng nhảy lên xe, tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chuyển động, Tần Hằng suy nghĩ đến xuất thần, trong đầu tất cả đều là hình ảnh lúc nhỏ ở cùng mẹ.

Tần Hằng nhớ kỹ mẹ mình đối với mình rất nghiêm khắc cũng rất yêu chiều, có một lần, anh chơi với em họ.
không cẩn thận đánh em họ một cái bị thương, chú dẫn em họ đến hỏi tội, muốn đánh Tần Hằng, nhưng mẹ lại không cho phép, nói ra rất nhiều đạo lý, cứ thế làm cho chú tức giận bỏ đi, thế nhưng chờ sau khi chú đi rồi, mẹ liền để Tần Hằng nhỏ đứng quay mặt nhìn tường để hối lỗi, Tần Hằng nhỏ đứng trọn vẹn cả một buổi sáng, mẹ mới bỏ qua cho anh.

Lúc Tần Hằng nhỏ 6 tuổi, cha mẹ thăng chức thành người phụ trách gia tộc khu Nam Âu, rời khỏi nước, hàng năm chỉ có lúc ăn tết mới có thể gặp Tần Hằng nhỏ một lần, từ khi Tần Hằng tham huấn luyện nghèo khó đến nay, bảy năm, cho đến bây giờ vẫn chưa từng ở cùng người nhà.

Nhớ tới chuyện lúc anh còn bé, Tần Hằng không khỏi xuất thần, lúc này, xe buýt cũng đến trạm.

Tần Hằng xuống xe buýt, xa xa liền trông thấy tòa cao ốc cao ngất, chính là khách sạn Kempinski.

Tần Hằng đi bộ đến, đến dưới khách sạn, đang muốn đi vào, chợt thấy ở bên cạnh khách sạn, có một bà lão đẩy xe đạp, trên xe đạp chất đầy nhựa plastic, hàng ngói giấy, bà lão sơ sẩy một cái, nhựa plastic, hàng ngói giấy ngã xuống, rơi đầy mặt đất, Tần Hằng lập tức đi đến, giúp bà lão nhặt đồ lên.

Trong lúc nhặt đồ, Tần Hằng nói chuyện phiếm với bà lão, mới biết được, con của bà lão bất hạnh chết trong tai nạn xe cộ.

“Cảm ơn cậu.” Bà lão nói lời cảm ơn với Tần Hằng, nhìn Tần Hằng hơi xuất thần, mắt già ươn ướt, thở dài: “Nếu như con trai tôi còn sống, chắc chắn cũng giống cậu thế này, cậu nhóc, cậu có thể gọi tôi một tiếng mẹ không?”

Tần Hằng nhìn ánh mắt đục của bà lão lóe lên ánh sáng hi vọng, nghĩ đến mình đã không gặp mẹ bảy năm, còn đau lòng đến thế, bà lão này lại âm dương cách biệt với con trai, tuổi già chắc rất đau khổ.

“Mẹ.....” Một tiếng này kêu lên, tác động đến tâm trạng của Tần Hằng, Tần Hằng cũng nhịn không được rơi xuống mấy giọt nước mắt.

“Aizz......” Bà lão khóc rồi lại nở nụ cười, bà cụ móc từ trong túi ra ba mươi nghìn: “Cậu nhóc, cậu nhận lấy, bà đây rất cảm ơn cậu.”

Đương nhiên Tần Hằng không thể nhận rồi, nhưng bà lão lại khăng khăng muốn cho Tần Hằng, Tần Hằng biết không nhận thì trong lòng bà lão sẽ khó chịu, nên đã nói tiếng cám ơn, nhận lấy, bà lão run rẩy đẩy xe đi, Tần Hằng lau khô nước mắt, đi vào khách sạn.

Ở đó không xa có một chiếc xe BMW, một người tài xế nói với ông chủ ngồi phía sau: “Ông chủ, bây giờ người trẻ tuổi đúng là không biết mất mặt, không phải chỉ là giúp bà lão nhặt một chút nhựa plastic sao, còn mặt dày lấy ba mươi nghìn, người này muốn tiền đến điên rồi sao?”

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui