Một người đàn ông hơn 40 tuổi ngồi phía sau xe, ông ta rút ra một điếu thuốc lá, nhã ra một vòng khói, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: "Cậu không nhìn thấy tên nhóc kia ăn mặc rất tệ sao, tôi thấy bản thân cậu ta chắc cũng không có việc làm, có thể kiếm ra tiền, cậu ta cần chi quản đó có phải tiền của bà cụ không chứ, miễn là câụ ta có thể ăn no bụng mình."
"Thế nhưng anh ta lại đi vào khách sạn Kempinski." Lái xe không hiểu hỏi.
"Ha, tên nhóc cậu đúng là đồ đần, tiền ăn cơm cậu ta còn không có, không được tìm công việc sao? Tôi thấy cậu ta chính là vào trong Kempinski để xin một chức bảo vệ hoặc là một tay đầu bếp rồi, tôi đã gặp bao nhiêu người, thế này còn nhìn không ra."
"Vẫn là ông chủ thông minh" lái xe gãi gãi đầu nói, anh ta lại hỏi: "Đúng rồi, ông chủ, không phải đêm nay ông phải mời khách ở Kempinski sao, bây giờ đã gần 8 giờ rồi, sao bây giờ ông vẫn còn chưa lên?"
"Cậu đó, chẳng trách cậu chỉ làm một tài xế nhỏ cho tôi? Cậu suy nghĩ một chút đi, một nhân vật nặng kí nhất chưa gì đã đến thì làm sao tôn lên thân phận của tôi được, tôi phải đợi bọn họ gần đến rồi, tôi mới có thể xuất hiện, đây gọi là thể hiện thân phận, hiểu không?"
"Đã hiểu, vẫn là ông chủ cao minh, tôi còn kém xa ông." Lái xe ngượng ngùng cười cười.
Tần Hằng tìm được phòng bao riêng 304 nơi tổ chức hội đồng hương mà Phó Ưu nói với mình, sửa sang lại quần áo một chút, đi vào.
Trong phòng bao riêng bày mười bàn ăn, trên mỗi bàn có tám, chín người, tổng cộng khoảng tám, chín mươi người, đều gần đến đông đủ, trên một góc vách tường của phòng bao riêng, treo một bức băng rôn dài màu đỏ, chữ viết phía trên màu vàng viết hội gặp mặt đồng hương người Trường An ở Lâm An, nghe trong phòng có hơn một nửa người đều đang dùng tiếng Trường An để trò chuyện, nhất là câu “ăn ngon” nói bằng tiếng địa phương, càng làm cho Tần Hằng nghe hết sức thân thiết.
Tần Hằng đang muốn đi vào trong, điện thoại di động của anh lại vang lên, vẫn là điện thoại của mẹ gọi đến, Tần Hằng lập tức nhận.
Hoá ra mẹ Tần, Triệu Minh Minh quá nhớ Tần Hằng, lúc đầu bà đã đặt xong phòng bao ở khách sạn tốt nhất ở Lâm An, nhưng bà lại nóng lòng muốn gặp Tần Hằng, liền lập tức đi tới khách sạn Kempinski, đặt một phòng bao tốt nhất v888, hỏi Tần Hằng bây giờ đã đến buổi gặp mặt chưa, nếu như còn chưa tới, trước hết đến gặp bà một chút, nhưng Tần Hằng nói mình đã đến phòng bao 304, bây giờ không thể tới, lúc này Triệu Minh Minh mới coi như thôi, cuối cùng dặn dò Tần Hằng, sau khi buổi gặp mặt kết thúc, nhất định ngay lập tức tới gặp bà.
Tần Hằng cúp điện thoại, nghĩ đến bây giờ mình với mẹ đang ở cùng trong một khách sạn, trong lòng Tần Hằng đặc biệt vui vẻ.
"Tần Hằng!" Lúc này, Phó Ưu nhìn thấy Tần Hằng đi tới: "Sao cậu lại ăn mặc thế này đến vậy? Aizz, đến đây đi, chúng tôi ngồi ở bàn này."
Tần Hằng ngượng ngùng cười cười, đi theo Phó ưu đến một bàn cơm ngồi xuống, làm anh hơi giật mình chính là, Điền Tinh cũng ngồi cùng bàn này.
"Phó Ưu, đây là ai vậy, sao ăn mặc như thế này chứ?"
"Đúng vậy đó, nhìn quần áo cậu ta đều bẩn, trên trán đó là cái gì, mồ hôi sao? Không phải là đến đây khi còn chưa tắm chứ?"
"Có hơi thối đó, sao trên người cậu lại có mùi vậy?" Một người phụ nữ ngồi bên cạnh Tần Hằng bịt lỗ mũi cách hơi xa một chút.
......
"Ầy…" Tần Hằng lại là không nghĩ tới, bọn họ đối với mình lại có phản ứng như thế, Tần Hằng còn nghĩ, tất cả mọi người đều là đồng hương phiêu bạt bên ngoài, sẽ rất thân thiết, là mình quá ngây thơ sao? Tần Hằng mình cũng đúng là không có tắm rửa, người ta phàn nàn vài câu cũng không có gì để nói, Tần Hằng cười làm lành vài câu.
"Cô Điền, chuyện kia cô đang mới nói vẫn còn chưa nói xong đâu, cho chúng tôi cùng nói một chút với." Một người đàn ông trẻ tuổi trên bàn cười nói với Điền Tinh.
Điền Tinh là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên bàn này, thậm chí là trong cả phòng bao này, không phải là bọn đàn ông muốn nghe Điền Tinh nói cái gì, bọn họ chỉ muốn lấy lòng Điền Tinh thôi, nhận được hảo cảm, xem mình có khả năng phát triển xa hơn với cô ta không.
Người đàn ông trẻ tuổi đề nghị lập tức đạt được sự đồng ý của tất cả mọi người trên bàn.
“Tôi sẽ không nói chuyện vừa rồi nữa, tôi sẽ kể cho mọi người nghe một chuyện nhỏ vô cùng có ý nghĩa, đảm bảo các người chưa ai nghe qua.” Điền Tinh hất hất tóc cười nói.
“Mau nói mau nói, bây giờ đồ ăn còn chưa lên, vừa vặn có thể giải sầu.” những người khác bày ra dáng vẻ như rất quan tâm.
“Khụ khụ”, Điền Tinh hắng giọng một cái, vô tình hay cố ý liếc mắt sang Tần Hằng một chút, lúc này mới bắt đầu nói: “Lần trước sau khi tôi cùng một người bạn du lịch quay về, xuống ở trạm xe lửa, liền đến ở tại khách sạn Duy Hương ở cạnh trạm xe lửa......”
Điền Tinh vẫn muốn tìm một bạn trai phú nhị đại siêu nhiều tiền, vì lẽ đó lúc Ngãi Đào không ở đó, cô ta đã nói Ngãi Đào chỉ là bạn mà không phải bạn trai, mục đích chính là làm cho những người đàn ông khác ảo tưởng, lỡ như cô ta lại gặp một người đàn ông có tiền hơn Ngãi Đào thì sao?”
“Khách sạn Duy Hương sao, tôi chưa từng ở đó, ở nơi đó ở một đêm ít nhất hơn mười ba triệu đó, quá đắt.”
“Đúng vậy đó, cô Điền có thể ở khách sạn Duy Hương, thực lực này thật là làm cho chúng tôi ghen tị mà.”
......
Tần Hằng nghe xong Điền Tinh còn nói đến khách sạn Duy Hương, trong lòng liền có một dự cảm không tốt, anh nhìn Điền Tinh một chút, Điền Tinh nở một nụ cười lạnh với anh.
“Khi tôi đi vào khách sạn, đang muốn đến sảnh mướn phòng, các người đoán tôi thấy được ai? Tôi nhìn thấy một người mặc trên người một bộ đồ bán hàng rong, nhìn qua còn chưa được sáu trăm nghìn, trên quần với giày còn có bụi tro, trên mặt cậu ta còn có nhiều vết mồ hô dầu, tựa như, tựa như......” Điền Tinh chỉ về Tần Hằng: “Người đàn ông cũng gần giống cậu ta, cũng đứng ở đại sảnh, chuẩn bị vào ở......”
Những người khác nhìn dáng vẻ của Tần Hằng một lúc, đều lộ ra biểu cảm khó tin.
“Cái gì, người giống như anh ta đến khách sạn Duy Hương ở? Cô có lầm không?”
“Đúng vậy đó, trên người tôi còn được khoảng ba triệu đây, tôi còn không ở khách sạn Duy Hương nổi, một người quần áo còn chưa đến bảy trăm cũng có thể ở sao?”
“Cô Điền, cô đang nói đùa với chúng tôi sao? Có thể anh ta hỏi cô lễ tân xem có cần người phục vụ trong khách sạn không? Nghe cô nói, người kia chính là tên nghèo hèn, một tên nghèo hèn sao có thể ở trong khách sạn Duy Hương chứ?
......
“Không phải, cậu ta không phải đến tìm việc, mà thật sự đến ở trọ, đầu tiên cậu ta bảo nhân viên mở một phòng có giường lớn tao nhã, sau đó lại không hài lòng, trực tiếp mở phòng tổng thống vô cùng xa xỉ ở khách sạn Duy Hương! Hơn nữa các người có biết anh ta dùng thẻ gì để trả tiền không? Là thẻ chí tôn ở ngân hàng Hoa Kì!”
“Tôi thèm vào! Phòng tổng thống ở khách sạn Duy Hương vô cùng xa xỉ một đêm khoảng bốn mươi lăm triệu rồi! Thế này mẹ nó cũng quá giàu có rồi.”
“Bốn mươi lăm triệu thì tính là gì, tấm thẻ chí tôn của ngân hàng Hoa Kì trên tay anh ta mới trâu bò kìa, làm được loại thẻ này ít nhất tài sản cá nhân cũng phải 90 tỷ!”
“Hóa ra đây là người giàu có ẩn hình sao, nước K có nhiều người ẩn hình như thế đó, chỉ thấy người ta lái chiếc QQ trên đường, kỳ thật trong nhà người ta lại có mười mấy chiếc Ferrari đó, người ta lái chán rồi nên mới lái QQ đó.”
......
Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng sợ hãi, những người khác cũng tim đập nhanh giống như thế, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm Điền Tinh: “Sau đó thế nào, có phải là quản lý của Duy Hương cũng ra tiếp đón không, giàu có như thế này, nhất định phải nịnh bợ cho thật tốt nha!”
“Ha ha” đột nhiên Điền Tinh lại cười khanh khách, những người khác là không hiểu lắm, Điền Tinh nói: “Lúc ấy tôi cũng giống như các người, cho rằng đó là một người vô cùng giàu có, không nghĩ tới, nhân viên lễ tân hoàn toàn không cà được tiền trong thẻ cậu ta, cuối cùng nhân viên lễ tân bảo cậu ta đổi cách trả tiền khác, cuối cùng cậu ta móc trong ví ra ba triệu, cuối cùng trả tiền phòng không được, ỉu xìu trốn mất…”
“A, hóa ra mở phòng tổng thống, thẻ chí tôn cũng là giả sao, người này quả thật là tên nghèo hèn.”
“Ha ha, tôi đã nói rồi, làm gì có người giàu có nào lại hóa mình thành tên nghèo hèn chứ, thứ này bị điên rồi, không biết làm cái thẻ giả đó ở đâu, còn tưởng rằng có thể lừa được hệ thống khách sạn, quá ngu rồi.”
“Tôi cũng có mở một khách sạn nhỏ, nếu như loại người này dám đến khách sạn của tôi, tôi không đánh anh ta ra ngoài mới sợ đó, cái quái gì vậy chứ.”
......
“Ha ha, mọi người cũng không cần quá để tâm, coi như nghe chuyện hài là được rồi.” Điền Tinh cười nói một câu, cô ta vừa nhìn về phía Tần Hằng, cười hỏi: “Tần Hằng, cậu cảm thấy người này có đáng cười hay không, ha ha.”
Tần Hằng cúi đầu ăn một miếng dưa hấu, không nói lời nào.
“Sao Lý tổng còn chưa đến chứ, gần tám giờ hai mươi rồi.” Rất nhiều người bắt đầu chú ý tới, lần này chủ sự Lý Diệu Uy còn chưa đến.
“Lý tổng nói trong group hội đồng hương, bảo bây giờ đem thức ăn lên, lát nữa ông ta sẽ đến! Còn để cô Điền Tinh chủ trì một chút!” Lần này người biết đến đây tham gia hội đồng hương, đại bộ phận đều là người ở Trường An phấn đấu ở Lâm, mọt người đàn ông nhìn thấy Lý Diệu Uy gửi một tin nhắn vào group, lập tức đứng lên lớn tiếng nói: “Vị nào là cô Điền Tinh?”
“Là tôi” Điền Tinh đứng lên, ra hiệu một chút với tất cả mọi người, lại nói: “Tôi với Lý tổng đã gặp nhau vài lần, ông ta để cho tôi chủ trì, thật sự là quá nể mặt tôi rồi, nếu như Lý tổng đã lên tiếng, vậy tôi xin bạo gan đến sắp xếp một chút.”
Điền Tinh lên tiếng chào nhân viên phục vụ, bảo bọn họ bắt đầu đem thức ăn lên.
Kỳ thật quan hệ của Điền Tinh với Lý Diệu Uy cũng không đơn giản giống như cô ta nói, trên thực tế Điền Tinh giấu Ngãi Đào, mấy tháng này luôn mập mờ với Lý Diệu Uy, hôm nay để cô ta chủ trì cũng là do Điền Tinh yêu cầu.
Rất nhanh, các món ăn cũng được đưa lên đầy đủ.
“Được, trước khi khởi động, tôi phải nói một chút, lần này là cuộc gặp mặt của đồng hương chúng ta, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, mọi người còn là lần đầu tiên gặp mặt, tôi đề nghị, tất cả chúng ta theo thứ tự từng bàn một giới thiệu, tất cả mọi người nói một câu mình làm gì, để về sau có khó khăn, chúng ta biết tìm ai giúp đỡ......” Đề nghị của Điền Tinh lập tức đạt được đồng ý của tất cả mọi người ở đây.
Tần Hằng nhìn Điền Tinh đang đứng nói chuyện bên trên, lại không khỏi nhíu mày một cái, cô ta đây là đến vì mình, Phó Ưu bên cạnh nhẹ kéo Tần Hằng, trong ánh mắt chứa áy náy: “Thật xin lỗi, tôi không nên kéo cậu đến.” Tần Hằng nhàn nhạt cười cười: “Không sao đâu.”
Tần Hằng nghĩ thầm mặc dù mình bán bánh rán, nhưng tay làm hàm nhai, cũng không có gì phải xấu hổ, nghĩ như vậy, trong lòng của anh cũng bình tĩnh nhiều, dùng đũa kẹp thức ăn trên bàn ăn.
“Vậy được rồi, bây giờ bắt đầu đi, tôi đầu tiên, tôi tên Điền Tinh, bây giờ còn đang học đại học, ở Lâm An khả năng không thể giúp mọi người, còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn một chút......” Mặc dù ở Lâm An Điền Tinh không có mối quan hệ, nhưng dung mạo xinh đẹp mà, con gái không tài thì đức, không chỉ có không có người xem thường cô ta, ngược lại còn nhận được lời an ủi của mấy người đàn ông.”
Tiếp theo những người khác từng người đứng lên, tự giới thiệu.
“...
Tôi làm quản lý cao cấp ở tập đoàn Cát Lợi, mọi người muốn mua xe có thể tìm tôi......”
“......
Tôi làm giáo sư đại học ở Giang Nam, có vấn đề về mặt giáo dục cứ tìm tôi......”
“......
Tôi đang ở tổng bộ Alibaba......”
“...
Tôi làm ở bệnh viện nhân dân Lâm An......”
Từng người đồng hương trước mặt, đều không muốn ném đi mặt mũi, xem như một viên chức nhỏ ở một công ty nhỏ, cũng phải nói công việc và công ty của mình trâu bò thế nào, những người khác ở đây cũng rất biết giữ mặt mũi, mỗi người nói xong đều thổi phồng đến vô cùng lợi hại, dù sao cũng tiện cho người tiện cho mình mà.
“Được, mời cậu kia đứng lên tự giới thiệu mình một chút đi.” ánh mắt Điền Tinh hướng về Tần Hằng, trong ánh nảy lên một tia sáng hưng phấn.
.