Ngôn Tình Người Thừa Kế


Chung Khiết và Tần Hằng cùng bước xuống xe, nhìn căn nhà trước mặt, nghĩ tới việc đây là nơi mẹ cô đã sinh sống từ nhỏ, lát nữa cô sẽ gặp mặt “hung thủ” đã hại chết mẹ cô, cũng chính là Chung Cửu Trân – ông ngoại cô, tim cô lại đập thình thịch, khó mà bình tĩnh lại được.

“Chúng ta đi vào thôi!”
Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Khiết nói.

Dứt lời, Chung Tuyết Sơn liền đi trước, giẫm lên từng bậc thềm, đi qua bậc cửa cao tầm nửa mét, rồi đi vào nhà chính nhà họ Chung, Tần Hằng và Chung Khiết đi phía sau ông ta.

Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” được Chung Tuyết Sơn sai người giúp việc dẫn tới sảnh phụ trong sân đầu tiên để tạm thời nghỉ ngơi.

Trong dinh thự nhà họ Chung có hành lang uốn khúc, núi giả, hoa đá, cây liễu với hình dáng kỳ lạ, chỗ nào cũng tràn đầy hơi thở cây cảnh thời cổ đại.

“Chào tổng giám đốc Chung.


Một dì trung niên đang quét dọn trong vườn, vừa nhìn thấy Chung Tuyết Sơn, thì ngừng hành động trong tay lại ngay, rồi chào hỏi ông ta.

“Ừm.

” Chung Tuyết Sơn thuận miệng đáp lại, thấy tầm mắt dì trung niên đang quan sát Chung Khiết và Tần Hằng, ông lại tùy ý nói: “Đây là sinh viên mới nhậm chức trong công ty tôi, tôi có chuyện muốn bàn bạc với họ.


Nói xong, Chung Tuyết Sơn liền dẫn hai người Chung Khiết đi sâu vào dinh thự.

Trong lòng Chung Khiết và Tần Hằng đều thắc mắc, rõ ràng tối qua Chung Tuyết Sơn đã thừa nhận, Chung Khiết là người nhà họ Chung, sao giờ lại nói dối? Đối phương chỉ là người quét dọn vệ sinh, ông ta cần gì phải giải thích rõ ràng như vậy với bà ta?
Điều này đã làm Tần Hằng không khỏi nhớ lại, tối qua trước khi rời đi, Chung Tuyết Sơn đã cố ý căn dặn cha con Du thị và Long Đằng không được tiết lộ chuyện tối qua, chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình rất lớn nào đó?
Tần Hằng mang theo lòng nghi vấn, cùng Chung Khiết đi vào sân đình thứ hai, đây là nơi ở của Chung Cửu Trân – gia chủ nhà họ Chung.

Bọn họ chuẩn bị bước vào phòng khách, thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng.

Chung Tuyết Sơn mở cánh cửa gỗ đỏ thắm trong phòng khách ra, rồi dẫn Tần Hằng và Chu Khiết đi vào.

Chỉ thấy trong phòng khách đang bày một bàn thức ăn thịnh soạn, nhưng chỉ có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi bên bàn ăn, ông ta có khuôn mặt uy nghiêm, mày kiếm xếch lên, không giận mà uy, vừa thấy Chung Khiết bước vào, rõ ràng ánh mắt ông ta hơi sửng sốt, người cũng khẽ run lên.

Vừa nhìn thấy Chung Cửu Trân, Chung Khiết liền ngừng bước, vô thức cảm thấy ông lão này rất thân thiết.

Chung Tuyết Sơn đóng cửa lại ngay, rồi nói với Chung Khiết và Tần Hằng: “Hai đứa ngồi xuống đi.


Chung Khiết và Tần Hằng cùng ngồi xuống bàn ăn.

Đến giờ, trong lòng Chung Cửu Trân vẫn còn dao động chưa thể bình tĩnh lại được, Chung Khiết giống Chung Tuyết Nhạn đến bảy tám phần, dáng vẻ, cử chỉ nhỏ nhặt của cô làm ông cảm thấy con gái mình đang sống lại.

“… Chung Khiết.

” Chung Cửu Trân do dự một hồi lâu, mới lên tiếng.

“Tại sao ông lại ép chết mẹ tôi?” Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Chung Cửu Trân, trong lòng Chung Khiết đã rất tức giận.

“Chung Khiết, chuyện không giống như cháu nghĩ, năm đó ông ngoại cháu làm vậy là vì ông ấy cũng có nỗi khổ tâm, cháu tưởng ông ngoại cháu sẽ nhẫn tâm đến mức ép chết Tuyết Nhạn à? Cháu sai rồi, không ai yêu thương Tuyết Nhạn hơn ông ngoại cháu cả.

” Chung Tuyết Sơn cảm thấy Chung Khiết quá vô lễ.

Chung Cửu Trân giơ tay lên ra hiệu Chung Tuyết Sơn đừng nói nữa, ông nhìn Chung Khiết, rồi dịu dàng nói: “Chung Khiết, cháu xem mấy bức ảnh này đi.


Chung Cửu Trân vừa nói vừa đưa cho Chung Khiết một xấp bức ảnh ở bên cạnh.

Chung Khiết nhận lấy, rồi cầm lên xem, bức ảnh đầu tiên là một cặp vợ chồng, người đàn ông là Chung Cửu Trân hồi còn trẻ, ông ta đang ôm một đứa trẻ bụ bẫm, trên bức ảnh có ghi rõ thời gian là ngày 24 tháng 5 năm 1974.

Chung Khiết cầm từng bức ảnh lên xem, toàn bộ đều là ảnh chụp chung của Chung Cửu Trân và con gái, cô có thể nhìn ra, đứa bé này là Chung Tuyết Nhạn – mẹ cô.

Trong bức ảnh ngày 19 tháng 1 năm 1977, Chung Tuyết Nhạn được quấn kín người, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng vì lạnh, Chung Cửu Trân để bà ấy ngồi lên cổ ông, lúc đó bà ấy còn cười rất vui vẻ.

Ngày 25 tháng 4 năm 1982, Chung Tuyết Nhạn đã trở thành một bé gái trắng trẻo xinh đẹp, bà ấy đứng bên cạnh Chung Cửu Trân, chỉ cao tới nửa người ông.

Ngày 4 tháng 6 năm 1990, Chung Tuyết Nhạn đã cao đến cằm Chung Cửu Trân, bà ấy mặc đồ thể thao, đứng trên sân vận động Tứ Trung ở Yên Kinh, tay cầm cúp “Quán quân hội thao nhảy cao”, đắc ý đứng bên cạnh Chung Cửu Trân.

Ngày 9 tháng 7 năm 1994, lúc đó Chung Tuyết Nhạn đã dậy thì trở thành một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bà ấy mặc một bộ đồ rất thời thượng, đang ôm cánh tay, tựa đầu vào Chung Cửu Trân, hai người đều cười rất ngọt ngào.


Qua mười mấy bức ảnh, có thể nhìn ra từ nhỏ đến lớn, Chung Tuyết Nhạn có quan hệ rất tốt với Chung Cửu Trân.

Thấy bức ảnh từ nhỏ đến lớn của mẹ mình, Chung Khiết không khỏi nước mắt lưng tròng, cô lau nước mắt rồi nhìn Chung Cửu Trân hỏi: “Nếu ông có quan hệ tốt với mẹ tôi như thế, thì tại sao ông lại ép chết bà ấy?”
“Trên đời này có mấy chuyện chúng ta không thể chi phối được, ông thừa nhận lúc đó ông đã sai, nhưng xin cháu hãy tin ông, ông chỉ vì quá yêu thương Tuyết Nhạn, sợ con bé chịu bất kỳ sự tổn thương nào, nên mới ép buộc con bé gắt gao đến thế, nhưng ông không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy…” Chung Cửu Trân nhìn Chung Khiết nói.

“Chung Khiết, giờ cháu vẫn chưa chịu gọi ông một tiếng ‘ông ngoại’ à?” Chung Cửu Trân khẽ run rẩy hỏi, trong lòng ông cũng không biết phải làm thế nào.

“…” Trong lòng Chung Khiết rối như tơ vò, mặc dù giờ cô vẫn chưa biết rốt cuộc là tại sao Chung Cửu Trân lại ép chết mẹ cô, nhưng cô có một dự cảm mạnh mẽ rằng, ông rất yêu thương Chung Tuyết Nhạn, mấy bức ảnh đó đã chứng tỏ rất rõ điều này.

“Ông… ông ngoại!” Cuối cùng Chung Khiết cũng gọi, không biết cô đã dùng bao nhiêu sức lực mới gọi được một tiếng “ông ngoại” này.

“Ừm!” Chung Cửu Trân đáp, ông đã trải qua hơn 70 năm sương gió rồi, nhưng giờ lại không kiềm được nước mắt, vội cúi đầu khẽ lau nước mắt.

“Cháu ngoan! Ông đã đợi một tiếng ‘ông ngoại’ này của cháu 20 năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng được thỏa mãn tâm nguyện.


Chung Cửu Trân nói: “Cháu ăn cơm đi, ông biết mấy năm nay cháu đã chịu khổ ở bên ngoài, là nhà họ Chung có lỗi với cháu, giờ chắc cháu đã đói rồi đúng không, ông không biết cháu thích ăn món gì, nên bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn mà Tuyết Nhạn thích năm đó, cháu mau ăn thử xem có hợp khẩu vị của cháu không.


Chung Cửu Trân đứng dậy, gắp mấy món vào chén Chung Khiết.

Chung Khiết ăn một miếng cơm, trong lòng ngọt ngào như một nồi chè, nhiều năm qua, chưa có người thân nào gắp thức ăn cho cô.

“Ông ngoại, rốt cuộc mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì, ông có nỗi khổ tâm gì vậy ạ? Ông nói cho cháu nghe đi.

” Chung Khiết hỏi, cô rất muốn biết rõ rốt cuộc là vì lý do gì, khiến ông ngoại phải ép chết mẹ.

Chung Cửu Trân thở dài, dời mắt khỏi Chung Khiết, rồi nhìn về phía Tần Hằng.

“Chào ông Chung, cháu là Tần Hằng.

” Tần Hằng đứng dậy, giới thiệu với Chung Cửu Trân, nếu Chung Khiết đã nhận ông là ông ngoại, tất nhiên anh cũng phải tôn trọng ông một chút.

“Cậu cả Tần không cần đa lễ, thế lực nhà họ Tần rải khắp thế giới, Chung Cửu Trân tôi kính phục lòng gan dạ sáng suốt của gia chủ Tần Chính Hiên, cậu cả Tần tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy đã đánh bại Khổ Huyền đạo nhân và cao thủ võ đạo như Phó Khai đại sư, đúng là tiền đồ rộng mở.

” Chung Cửu Trân hiếm khi khen ngợi người khác.

Hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Chung Tuyết Sơn, ông đã biết hết mọi chuyện, cũng nhận được tin tức, Tần Hằng đã bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi gia tộc.

“Ông Chung quá khen, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần rồi, nên sau này tôi không còn quan hệ gì với họ nữa.

” Tần Hằng nói.

“Không ngờ anh Chính Hiên lại đuổi thanh niên tuấn kiệt như cậu cả Tần ra khỏi gia tộc, thật khiến người khác phải khó hiểu!” Chung Cửu Trân giả vờ nghi ngờ, rồi nhìn Tần Hằng hỏi: “Cậu Tần đã có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Tôi…” Tần Hằng hơi trầm tư, rồi nói thật: “Ông Tần, không giấu gì ông, giờ tôi vẫn chưa có dự định gì, hôm qua là ngày cưới của tôi và Chung Khiết, tổng giám đốc Chung nói con cháu nhà họ Chung muốn kết hôn, thì phải được sự đồng ý của ông, nên Tần Hằng bất tài, mong ông Tần đồng ý cho tôi và Chung Khiết cưới nhau.


Tần Hằng thừa cơ nói ra mấy lời này với Chung Cửu Trân, mặc dù trong lòng anh và Chung Khiết đã xem đối phương là nửa kia của mình, nhưng vẫn phải được nhà họ Chung đồng ý.

“Chuyện này…” Chung Cửu Trân suy tư không quyết định, Chung Tuyết Sơn hơi căng thẳng nhìn ông ta.

“Ông ngoại, cháu thật lòng yêu Tần Hằng, mong ông đồng ý cho tụi cháu ạ!” Chung Khiết cũng lên tiếng.

“Chung Khiết, cháu xa cách 20 năm mới quay về nhà họ Chung, nên ông thật sự rất vui, mặc dù ông có thể nhìn ra, cậu Tần thật lòng thích cháu, nhưng là bề trên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thế này, ông không thể nhìn ra đức tính của cậu Tần, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ giữa đường cậu Tần thay lòng, thì cháu sẽ bị tổn thương.

” Chung Cửu Trân nói sâu xa.

Tần Hằng và Chung Khiết nhìn nhau, hai người đều bó tay trước sự lo lắng của Chung Cửu Châu.

“Ông thấy không bằng thế này, để ông quan sát cậu Tần một khoảng thời gian, chúng ta sẽ lấy thời hạn là 3 năm, nếu biểu hiện của cậu Tần phù hợp với yêu cầu làm cháu rể ông, thì ông sẽ tán thành cuộc hôn nhân của hai đứa bằng hai tay.

” Chung Cửu Trân đề nghị.

3 năm? Tần Hằng và Chung Khiết đều cảm thấy khoảng thời gian này là quá dài.

“Chúng ta là gia tộc truyền thống, phải tuân theo lễ nghĩa thời xưa, phàm là chịu tang, báo đáp hay sát hạch đều lấy thời gian là 3 năm, nếu cậu Tần thật lòng, thì 3 năm sẽ trôi qua nhanh thôi.


Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Khiết và Tần Hằng nói: “Huống hồ giờ hai đứa cũng còn quá trẻ, vẫn có thể học tiếp, đợi tốt nghiệp đại học rồi, hẵng kết hôn sẽ tốt hơn.


Chung Tuyết Sơn nói như vậy, cũng làm tâm trạng Tần Hằng và Chung Khiết tốt hơn một chút.

“Được, tôi đồng ý!” Tần Hằng trao đổi ánh mắt với Chung Khiết, rồi gật đầu với Chung Cửu Trân.

“Quả nhiên cậu Tần là người rất thẳng thắn, tôi rất mong đợi cậu có thể trở thành cháu rể nhà họ Chung trong tương lai.

” Chung Cửu Trân nở nụ cười vui mừng, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả lỏng.

“Ông ngoại, ông vẫn chưa nói cho cháu biết, rốt cuộc năm đó là tại sao, mà ông lại ép mẹ cháu chặt chẽ đến thế?” Chung Khiết lại hỏi.

Ánh mắt Chung Cửu Trân trở nên thâm thúy, ông từ tốn lắc đầu nói: “Khiết, giờ ông vẫn chưa thể nói cho cháu biết được, mong cháu thông cảm cho nỗi khổ tâm của ông.


“Không, ông phải nói cho cháu biết! Dù kết quả thế nào, cháu cũng có thể chấp nhận được.

” Chung Khiết siết chặt nắm đấm, hơi kích động nói.

“Khiết!” Chung Tuyết Sơn trầm giọng quát: “Nhà họ Chung sẽ không hại cháu, mọi chuyện ông ngoại cháu làm đều đang bảo vệ cháu, cháu đừng truy hỏi nữa, nếu còn truy hỏi, thì không chỉ cháu gặp nguy hiểm, mà có khi còn liên lụy đến toàn bộ nhà họ Chung.


Liên lụy đến toàn bộ nhà họ Chung!
Chung Khiết và Tần Hằng đều kinh ngạc, trong lòng càng tò mò và dè dặt về nỗi khổ tâm của Chung Cửu Trân, cô hơi mơ màng, không hỏi gì nữa.

“Khiết, cảm ơn cháu đã thấu hiểu nỗi khổ tâm của ông ngoại.

” Chung Cửu Trân nghiêm nghị nói, rồi ngừng một lát, mới nói tiếp: “Sau này cháu hãy chịu tủi thân một lát, dù trước mắt cháu đang là người nhà họ Chung, nhưng cháu không được tiết lộ thân phận của cháu ra bên ngoài.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui