Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Ha ha!”
Trình Mãnh cười lạnh, vẻ mặt anh đã nhẹ nhàng hơn:
“Anh có nội lực cao hơn tôi, sức lực mạnh hơn tôi thì sao chứ, anh cho rằng trong xã hội hiện đại này, võ công cao cường thì sẽ vô địch sao? Ha, nực cười, hôm nay cho dù anh có là Hạng Võ thì cũng phải chết!”
Tần Hằng không hề để ý mấy lời nói của Trình Mãnh, anh lại nhấc chân bước về phía Trình Mãnh.

“Đi chết đi!” Trình Mãnh giận dữ hét lên, đồng thoià ngón tay phải cũng bóp cò, trong phòng vang lên tiếng súng nổ “đùng”.

Nghe thấy tiếng súng, trong lòng Trình Mãnh cũng hoàn toàn thả lỏng, phát súng này chắc chắn sẽ làm Tần Hằng chết ngay tại chỗ, đầu óc của hai anh em Đới Tiền Bách cũng “ong” lên, sợ đến ngây người, bọn họ cũng cảm thấy Tần Hằng dữ nhiều lành ít.

Đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bọn họ không chú ý đến, ngay lúc Trình Mãnh bóp cò, Tần Hằng giơ tay lên, ánh sáng sắt lạnh lóe lên.

“Keng”, một tia lửa lóe lên ở khoảng không giữa Trình Mãnh và Tần Hằng, sau đó lại vang lên tiếng “phụt”, trên vách tường bên cạnh Tần Hằng xuất hiện một cái lỗ nhỏ, một viên đạn đồng khảm lên trên đó.

Viên đạn từ từ rớt xuống, “leng keng” rơi xuống đất.

Lúc nãy Tần Hằng vẫn luôn tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào họng súng của Trình Mãnh, ngay lúc nhìn thấy Trình Mãnh nổ súng, Tần Hằng phóng ra một lưỡi đao, đánh trúng viên đạn, thay đổi quỹ đạo bắn của viên đạn.

“Anh…” Trình Mãnh ngây người, rốt cuộc khi nãy Tần Hằng đã làm gì, sao có thể làm viên đạn chệch đi được chứ? Trong mắt Trình Mãnh, Tần Hằng đã biến thành một đối thủ vô cùng đáng sợ, nếu không nhanh chóng giết chết anh, Trình Mãnh chắc chắn sẽ chết!
“Đi chết đi!” Trình Mãnh hét to, đồng thời liên tục bắn bảy phát đạn về phía Tần Hằng, những mỗi một phát súng đều giống như lần bắn đầu tiên, viên đạn nào cũng đều bị đánh chệch đi hết.

Trình Mãnh điên cuồng bóp cò súng, nhưng không còn viên đạn nào bắn ra nữa, anh đã bắn hết tám phát đạn rồi.

“Bốp.


Tần Hằng đột nhiên tát mạnh lên mạnh Trình Mãnh, Trình Mãnh bị lực lương mạnh mẽ này kéo đập mạnh vào tường, lại ngã xuống đấy.

Tần Hằng đã dùng năm phần nội lực vào trong cái tát này, nếu anh dồn hết toàn bộ nội lực đánh vào đầu Trình Mãnh, Trình Mãnh sẽ bị gãy cổ ngay lập tức.

“Đùng!”
Tần Hằng không cho Trình Mãnh có cơ hội thở dốc, anh nâng chân lên, lại đá vào ba sườn củ Trình Mãnh.

“Rẹt rẹt!” Sau khi Trình Mãnh bị đá trúng, cơ thể trượt dài trên đất, đụng lên vách tườn.

Xương sườn của Trình Mãnh suýt chút nữa đã bị đá gãy, không bị gãy cũng chỉ là vì Tần Hằng không có ý định làm thế, nếu Tần Hằng muốn, có thể dễ dàng đá gãy hai mươi bốn cọng sươn xương của anh.

“Đứng lên!”
Tần Hằng cong lưng, hai tay túm lấy eo của Trình Mãnh, cơ bắp căng chặt, nhấc Trình Mãnh lên trên đỉnh đầu, lại quăng mạnh xuống dưới đất, lưng của Trình Mãnh tiếp xúc thân mật với mặt đất, trong phòng phát ra tiếng vang thật lớn.

“A… A…” Trình Mãnh lăn lộn trên mặt đất, anh đỡ eo, bởi vì cơn đau đớn kịch liệt, anh nhăn mặt thành một đóa hoa cúc, anh cắn răng, cố chịu đưng cơn đau đớn bén nhọn khắp cơ thể.

Lúc này nếu như để Trình Mãnh chết ngay lập tức, không cần phải cảm nhận cơn đau đớn khủng khiếp này, Trình Mãnh sẽ đồng ý ngay lập tức.

Tần Hằng đi đến trước mặt Đới Tiền Bách, đỡ Đới Tiền Bách lên.

“Cảm ơn, cảm ơn.

” Đới Tiền Liễu nói với Tần Hằng, trong mắt cô, Tần Hằng đã là chúa cứu thế.

“Cô dẫn anh của cô đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi, đi bệnh viện lớn, đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm hai người sau!” Tần Hằng nói với Đới Tiền Liễu.

“Được.

” Đới Tiền Liễu gật đầu, cô cũng muốn nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện chữa bệnh.

“Tần Hằng, cậu đi theo bọn tôi luôn đi?” Đới Tiền Bách nói.

Lúc này anh đã vô cùng kính trọng Tần Hằng.

Tên Trình Mãnh này vừa nhìn là biết ngay côn đồ lăn lộn ngoài đường Tần Hằng ở lại nơi này, chờ lát nữa anh em của Trình Mãnh đến, vậy cho dù Tần Hằng có giỏi cách mấy cũng sẽ chịu thiệt.

“Tôi còn có vài việc, anh Đới, anh cứ để em cua anh dẫn anh đến bệnh viện trước đi, lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh sau.

” Tần Hằng lắc đầu nói.

“Anh Tần, tôi và anh của tôi đi trước, anh cẩn thận một chút.

” Đới Tiền Liễu nói xong, đỡ Đới Tiền Bách đi ra ngoài.

Lúc này, Trình Mãnh đang lăn lộn dưới đất cuối cùng cũng cảm thấy đỡ đau hơn một chút.

Thấy Tần Hằng lại dời mắt nhìn về phía anh, anh run lên, hai cánh tay thay phiên nhau bò lui ra sau, nhìn Tần Hằng như nhìn một con ác ma trong địa ngục.

“Bây giờ lập tức dẫn tôi đi gặp hai cậu ấm kia!” Tần Hằng lạnh lùng nói.

Không cần hỏi, Trình Mãnh chắc chắn là do hai tên cậu ấm anh đã đắc tội lúc chiều cử đến, bọn họ vậy mà lại muốn giết chết anh và Đới Tiền Bách, như vậy Tần Hằng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.

“Vâng vâng…” Trình Mãnh không dám phản kháng chút nào, vội vàng đồng ý với lời đề nghị của Tần Hằng: “Bây giờ tôi cũng không biết hai người bọn họ ở đâu, tôi phải gọi điện thoại hỏi trước.


“Gọi đi, tôi nghĩ chắc không cần tôi dạy cho anh phải nói những gì và nói như thế nào đâu nhỉ!” Tần Hằng nói, anh cũng không sợ Trình Mãnh chơi chiêu gì.

Trình Mãnh điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, để tránh để Tống Dực phát hiện ra được anh có gì không đúng, anh lấy điện thoại ra, nhấn số điện thoại của Tống Dực, nghe tiếng đổ chuông, tim của Trình Mãnh đập nhanh hơn.

Lúc này Tống Dực và Phương Chính đang ở trong biệt thự tư nhân của Phương Chính.

Trong biệt thự, trong một căn phòng ngủ rộng năm mươi mét vuông, ở giữa có bày một cái giường đôi siêu to, xung quanh còn có bàn làm việc, xích đu, thảm xốp vân vân, cửa phòng đang mở ra, cửa phòng tắm ở góc nghiêng đối diện cũng đang mở.

Đây là nơi Phương Chính chuyên dùng để chơi gái, ở nơi này, anh đã từng điên cuồng cùng hơn ba mươi người phụ nữ, còn từng mở party dâm loạn ở nơi này1
Hôm nay, Phương Chính tìm hai người phụ nữ cực kỳ đúng giờ, đến đây chơi cùng với anh họ Tống Dực.

Trong phòng, quần áo của Phương Chính, Tống Dực và hai người phụ nữ kia vương vãi khắp nơi.

Phương Chính đang “điên cuồng tấn công” một người phụ nữ đang nằm dài trên bàn làm việc, mà Tống Dực đã mang theo người phụ nữ của anh đi vào phòng tắm.

Phương Chính đổ mồ hôi đầy người, trong phòng quanh quẩn tiếng rên rĩ mất hồn của người phụ nữ dưới thân anh, Phương Chính giống như muốn rơi vào trong đám mây.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, là điện thoại của anh họ.

Quần áo của anh họ ở ngay trong tầm với của Phương Chính, Phương Chính nhìn về phía phòng tắm, nghĩ thầm anh họ đang chơi sung sướng, không nên gọi anh thì hơn.

Anh lấy điện thoại Tống Dực ra định cúp máy, nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ “Trình Mãnh”, trong lòng Phương Chính vui mừng, chắc chắn là Trình Mãnh gọi điện thoại đến báo tin vui, anh nghe máy hỏi: “Trình Mãnh, xử lý xong hai tên bảo vệ kia chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui