Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Mẹ mày!” Trình Mãnh vừa mới vào cửa, sau khi bị hai người lục soát người xác nhận không có súng, bị hai người đạp vào mông, ngã nhào xuống đất.
“Các người…” Trình Mãnh muốn nhanh chóng đứng lên, vừa quay đầu lại thì phát hiện mình đã bị hai khẩu súng lục chĩa vào.

Trong phòng trừ Tiểu Đinh thì tổng cộng có sáu người đều là đàn em của Tống Dực.
“Anh Mãnh…” Bạn gái của Trình Mãnh, Tiểu Đinh bị Ngưu Hoàn chĩa súng vào đầu, tinh thần suy sụp, nhìn Trình Mãnh mà nước mắt không ngừng chảy ra.
Trình Mãnh nhìn thấy vô cùng đau lòng.

Bây giờ anh ta chỉ muốn Tiểu Đinh không bị làm sao.
“Thả cô ta ra! Tôi sẽ đi cùng các người đến gặp cậu Tống!” Trình Mãnh lạnh lùng nói.
“Gặp cậu Tống? Hừ, mày nằm mơ giữa ban ngày à? Cậu Tống kêu bọn tao tới đây giải quyết mày!” Ngưu Hoàn hừ lạnh nói.
“Không thể nào, tôi đã đi theo cậu Tống ba năm, tôi không tin cậu Tống sẽ giết tôi! Tôi muốn nói chuyện điện thoại với cậu Tống!” Trình Mãnh cho rằng mặc dù anh ta đã làm Phương Chính bị thương, nhưng lúc ấy Tống Dực cũng có ở đó, anh ta biết trong hoàn cảnh đó anh không có lựa chọn nào khác, Tống Dực hẳn sẽ thông cảm cho anh ta, chỉ cần không giết anh ta, bất kỳ hình phạt nào Trình Mãnh đều nhận hết.
“Hẳn là các người biết tôi là đàn em có tài và đắc lực của cậu Tống, ngộ nhỡ các người nghe nhầm căn dặn của cậu Tống mà hấp tấp ra tay với tôi, hậu quả có thể xảy đến là gì? Các người có thể tự mình cân nhắc xem, đến cuối cùng bản thân có đủ khả năng gánh chịu không!” Trình Mãnh tạo áp lực với Ngưu Hoàn.
Bọn người Ngưu Hoàn thực sự có chút do dự.

Ngày thường quả thật Tống Dực rất coi trọng Trình Mãnh.

Trước đó, khi bọn họ nhận chỉ thị của Tống Dực, bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ.

Có khi nào cậu Tống nói muốn giết Trình Mãnh chỉ là nhất thời kích động và bây giờ cậu Tống lại không muốn giết Trình Mãnh nữa không?
Ngưu Hoàn suy nghĩ một lúc, vì để đảm bảo chắc chắn, anh ta bấm gọi Tống Dực.
“Cậu Tống, quả nhiên như anh dự đoán, bọn em đã bắt được Trình Mãnh ở chỗ ở của Tiểu Đinh.” Ngưu Hoàn cung kính nói, và liếc nhìn Trình Mãnh trên mặt đất: “Anh ta muốn nói chuyện với anh.”
Nói xong, Ngưu Hoàn hướng ống nghe điện thoại về phía Trình Mãnh.
“Cậu Tống, lúc trước trong biệt thự của cậu Phương, anh cũng đã nhìn thấy, lúc đó em bị ép buộc không còn cách nào khác mới nổ súng.

Em cũng đã dốc sức cho anh ba năm, dù không có công lao cũng có khổ sở, anh không thể giết em.

Trừ chuyện này ra, anh có thể trừng phạt gì em cũng được, em không một lời oán thán.” Trình Mãnh nói lớn vào điện thoại.
“Anh họ, là tên khốn Trình Mãnh phải không?” Giọng của Phương Chính phát ra từ điện thoại.

Sau đó, giọng của Phương Chính trong điện thoại càng lúc càng rõ ràng:
“Trình Mãnh, bây giờ mày đã biết sợ chưa? Chân của ông đây đã bị mày bắn què, mày yên tâm, ông đây sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày đâu, tao sẽ làm cho mày thảm hơn gấp trăm lần ngàn lần.

Trước khi mày chết, tao sẽ khiến mày hiểu ra một đạo lý,
Đó chính là thân làm một con chó, hễ là nó dám cắn chủ, chủ sẽ làm thịt nó nấu canh thịt chó uống bất cứ lúc nào, ha ha.

Mày yên tâm, tao sẽ không uống canh thịt mày, bởi vì cả người mày có mùi y như phân, tao sẽ đem xác của mày cho chó ăn, và bọn nó sẽ ăn không chừa lại một mảnh vụn, ha ha…”
Nghe những lời của Phương Chính, Trình Mãnh tức giận hàm răng ngứa ngáy, nhưng anh ta vẫn phải cố nhịn, anh ta vẫn có một tia hy vọng rằng Tống Dực có thể tha cho anh ta một con đường sống.
Giọng của Tống Dực lại phát ra từ điện thoại.
“Trình Mãnh, lần này mày đã phạm phải sai lầm quá lớn, vậy nên mày phải hiểu cho tao!” Ý của Tống Dực rất rõ ràng, anh ta sẽ không thay đổi chủ ý.
“Cậu Tống, trước đây em đã từng vì anh mà liều mạng! Em dùng mạng mình ra để đi theo anh, đến cuối cùng anh lại đối xử với em như thế này sao!” Trình Mãnh tự mình thấy uất ức.

Nhưng Tống Dực không nói gì thêm qua điện thoại.
“Cậu Tống, em biết ý của anh rồi, anh yên tâm, em sẽ xử lý chuyện này một cách gọn gàng sạch sẽ.” Ngưu Hoàn nói.
“Cậu Tống! Tôi có thể chết, nhưng tôi có một thỉnh cầu cuối cùng!”
Trình Mãnh sợ Tống Dực cúp điện thoại liền vội vàng kêu lên.

Anh ta biết cái chết của mình không có gì phải nhớ mong, bây giờ trong lòng anh ta chỉ có một mối quan tâm, đó chính là Tiểu Đinh:
“Tôi mong anh có thể thả cho Tiểu Đinh đi, để cô ta trở về quê! Đừng gây phiền phức cho cô ta!”
Trình Mãnh cho rằng Tống Dực nhất định sẽ đồng ý nguyện vọng cuối cùng này của anh ta, dù sao thì Tiểu Đinh không có làm gì sai.
“Mày phải hiểu rõ cô ta không phải là người của mày, mà là người của tao! Tao kêu cô ta làm gì, cô ta nhất định phải làm thế đó!” Giọng nói của Tống Dực có chút uy nghiêm.

Quả thực năm đó, Tiểu Đinh là gái mới tới từ một câu lạc bộ dưới danh nghĩa nhà họ Tống, là Tống Dực đưa Tiểu Đinh đến bên Trình Mãnh, kể ra thì Tiểu Đinh quả thực là người của Tống Dực.
“Anh muốn cô ta làm gì?” Trình Mãnh hoàn toàn thất vọng về Tống Dực, hai tay nắm chặt.
“Làm gái.” Tống Dực thuận miệng nói.

Anh ta đã không muốn tiếp tục nói chuyện với Trình Mãnh nữa.
Cơn lửa giận của Trình Mãnh xông lên đầu, nắm đấm trong tay kêu lên “róp róp”.
“Không chỉ như vậy!”
Giọng của Phương Chính lại phát ra từ điện thoại, thấy Trình Mãnh tức giận trong lòng anh ta lại vô cùng vui vẻ:
“Khi mày vừa chết đi, tao sẽ gọi Tiểu Đinh đến phòng bệnh của tao, cùng cô ta diễn một vở kịch tình ái trong phòng bệnh.

Lúc đó, thi thể của mày đang bị chó hoang gặm nhấm, còn bạn gái của mày thì đang bị tao thưởng thức.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, thật là sung sướng, ha ha…”
Lời nói của Phương Chính như một quả bom dội thẳng vào tâm trí của Trình Mãnh.
Anh ta đột ngột đứng dậy, lao về phía hai tên đàn em đang dùng súng ngắm vào mình ở trước mặt, đồng thời né tránh những phát súng của đối phương.
“Bùm bùm bùm!”
Hai tên đàn em cầm súng giật mình, lập tức nổ súng bắn Trình Mãnh.
Cũng may tốc độ của Trình Mãnh đủ nhanh, viên đạn không trúng vào đầu anh ta, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, đã có hai viên đạn trúng vào bả vai và hai viên đạn găm vào đùi anh ta.
Trình Mãnh chịu đựng đau đớn, cắn răng đến gần hai tên đàn em, hai con dao trên sống bàn tay cứa vào cổ hai người họ, trước mắt hai người họ lập tức tối sầm lại và bất tỉnh.
Trình Mãnh nhân cơ hội đoạt lấy khẩu súng của một người trong đó.

Các tên đàn em khác nhắm súng vào Trình Mãnh.

Ngay lúc họ nổ súng, Trình Mãnh lăn lộn lăn về phía sau ghế sô pha trong phòng khách.
“Bùm bùm bùm…”
Các tên đàn em còn lại bắn liên tục vào bóng dáng của Trình Mãnh, nhưng không bắn trúng phát nào, mà làm mùn cưa đồ đạc trong phòng bay tung tóe, tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng vang dội, bình hoa thì vỡ tan tành…
“A… Anh Mãnh…” Tiểu Đinh sợ chết khiếp khi nghe thấy tiếng súng chói tai xung quanh.

Cô ta luôn cảm thấy mình sẽ bị trúng đạn nếu cứ tiếp tục đứng đó.

Tiểu Đinh bịt tai lại, giãy giụa muốn chạy về phía Trình Mãnh.
Cô ta từ nông thôn đến Yên kinh, không nơi nương tựa, cô ta cảm thấy an toàn khi có Trình Mãnh ở bên.
“Không được cử động!” Ngưu Hoàn giữ chặt lấy Tiểu Đinh và hét lên, nhưng Tiểu Đinh lúc này đã như dê bò bị hoảng sợ vốn không nghe thấy anh ta đang nói gì, Ngưu Hoàn gần như không thể giữ được cô ta.
“Con mẹ nó!” Trong lúc nguy cấp, Ngưu Hoàn nổi nóng, kích động “bùm” một tiếng, anh ta đã bắn vào đầu Tiểu Đinh.
Máu nóng phun tung tóe vào mặt Ngưu Hoàn, Tiểu Đinh như ngừng cử động, thân thể cô ta lập tức mất đi sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tiểu Đinh! Tiểu Đinh! Tiểu Đinh…”
Nhìn thấy Tiểu Đinh bị súng bắn ngã xuống đất, khuôn mặt Trình Mãnh đã không còn chút sinh khí, anh ta đang trốn sau ghế sô pha, gào thét lên như điên.
“Mẹ kiếp, ông đây bắt bọn mày phải chôn theo!” Trình Mãnh giận dữ hét lên.
Anh ta né người trượt ra từ phía sau ghế sô pha.
Khẩu súng trên tay bắn liên hồi.
“Bùm bùm bùm…”
Trình Mãnh trực tiếp bắn hết một băng đạn gồm mười hai phát đạn.

Những người khác hoảng sợ bắn về phía Trình Mãnh.
Sau một trận súng vang dội, ba tên đàn em bị Trình Mãnh trực tiếp bị bắn chết bằng một phát đạn vào đầu, còn Ngưu Hoàn thì bị anh ta bắn trúng vào cánh tay phải làm khẩu súng trong tay rơi ra khỏi tay.
Trình Mãnh lại bị bắn trúng một phát súng vào ngang hông, nhưng dựa vào niềm tin của mình, Trình Mãnh vẫn có thể đứng vững.
“Mày đừng có qua đây.” Ngưu Hoàn ôm chặt cánh tay nhìn Trình Mãnh, quần áo trên người nhuộm đỏ, đang kéo lê một chân bị thương đi về phía anh ta với vẻ mặt lạnh lùng như vách đá thẳng đứng trong mùa đông lạnh giá của tháng chạp.
“Đi chết đi!” Trình Mãnh dồn Ngưu Hoàn đến góc tường, đồng tử ngưng tụ thành tia sáng hình kim nguy hiểm nhất, anh ta đấm Ngưu Hoàn một đấm.
“Đừng…” Giọng nói của Ngưu Hoàn đột ngột dừng lại khi nắm đấm của Trình Mãnh đập vào mũi anh ta.
“Bộp!”
Trình Mãnh từ từ thu nắm đấm lại, hai mắt Ngưu Hoàn trợn trắng, một dòng máu sền sệt chảy ra từ lỗ mũi anh ta, Ngưu Hoàn đã bị đánh chết.
“A!” Trình Mãnh không cảm thấy hả giận chút nào, anh ta hét lớn, rồi lại giơ nắm đấm.
“Bộp bộp bộp…”
Một trận nắm đấm mạnh nện vào mặt Ngưu Hoàn như mưa đá, khoảng chừng hai mươi đấm, Trình Mãnh mới dừng lại.
Trên tay anh ta dính đầy máu tươi và thịt nát, còn Ngưu Hoàn đã bị đánh đến mặt lõm xuống thật sâu, miệng mũi chảy máu, vài cái răng treo bên mép miệng, mặt mũi kinh khủng vô cùng.
“Có chuyện gì vậy…” Có một giọng nói vang vọng trong phòng.
Trình Mãnh chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì thấy điện thoại của Ngưu Hoàn rơi trên đất, cuộc điện thoại với Tống Dực vừa rồi vẫn chưa cúp máy.
Trình Mãnh kéo lê thân thể đầy vết thương, xê dịch từng bước đến bên cạnh điện thoại, chậm rãi nhặt lên.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đã giải quyết xong Trình Mãnh chưa…” Giọng nói của Tống Dực phát ra từ điện thoại.

Một người ngày thường luôn bình tĩnh như anh ta lúc này cũng lộ ra vẻ hơi lo lắng.
“Cậu Tống…” Trình Mãnh khẽ kêu lên.

Tiếng kêu nhẹ nhàng của anh ta khiến trong lòng Tống Dực khẽ run lên.
“Không ngờ tao vẫn còn sống chứ gì.

Bọn chúng đều bị tao giết chết hết rồi, và Tiểu Đinh người tao yêu nhất cũng đã chết.” Nói đến cái chết của Tiểu Đinh, giọng nói của Trình Mãnh trở nên bi thương, hai mắt trở nên đỏ tươi, nước mũi cũng chảy ra.

Trình Mãnh lại gào thét lên và lặp lại một lần nữa: “Tiểu Đinh người tao yêu nhất cũng đã chết mày có biết không!”
“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ bắt bọn mày trả lại món nợ máu này.

Hừ, mày là người nhà họ Tống hay là người nhà họ Phương thì đã sao, Trình Mãnh tao chắc chắn sẽ khiến bọn mày phải trả giá đắt, ha ha ha…” Trình Mãnh cười gằn dữ tợn rồi trực tiếp nhấn tắt điện thoại.
Trình Mãnh ném quăng điện thoại, anh ta nhìn về phía Tiểu Đinh ngã trên mặt đất và từ từ xê dịch tới rồi ngồi trên mặt đất đặt đầu Tiểu Đinh tựa lên đùi mình.

Trình Mãnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tiểu Đinh, thì thầm: “Tiểu Đinh anh xin lỗi, anh từng nói kiếm đủ tiền sẽ đưa em đi vòng quanh thế giới, nhưng anh quá tham lam, không vừa ý tiền chưa kiếm được nhiều nên anh cứ khước từ.

Đến bây giờ, chúng ta muốn đi cũng đi không được nữa rồi…”
Trình Mãnh trò chuyện với Tiểu Đinh giống như cô ta đang nằm ngủ vậy.

Anh ta nâng đầu Tiểu Đinh lên và nhẹ nhàng hôn lên môi Tiểu Đinh.
Sau nụ hôn, khuôn mặt của Tiểu Đinh dính đầy máu của Trình Mãnh.
“Anh lau giúp em…” Trình Mãnh nhanh chóng lấy tay lau cho Tiểu Đinh, nhưng tay anh ta lại càng chảy nhiều máu hơn, mặt Tiểu Đinh bị anh ta làm cho dính đầy máu.
Trình Mãnh nhìn Tiểu Đinh chết đi, trong lòng không khỏi đau buồn.

Anh ta chợt ôm xác Tiểu Đinh và khóc lớn.
“A…” Tiếng khóc chấn động trời đất, làm người ta không khỏi khóc theo.
Lúc này ở bệnh viện, vẻ mặt của Tống Dực vô cùng ảm đạm.

Anh ta không lo lắng về việc Trình Mãnh sẽ làm ra bao nhiêu chuyện ảnh hưởng đến anh ta.

Mà là Trình Mãnh, trong mắt anh ta chỉ là một con rệp, một con rệp ngày thường hay cúi người gật đầu với mình, vậy mà vừa rồi lại nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu giễu cợt, còn cười nhạo anh ta một cách điên cuồng.
Trong lòng Tống Dực vô cùng tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui