Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Bây giờ đến bệnh viện Hiệp Hòa bắt giữ kẻ tình nghi Tống Dực và Phương Chính với tôi!” Vương Thần nói với mấy người cảnh sát.

Lúc Tống Dực báo cảnh sát, anh ta nói bây giờ mình đang ở bệnh viện Hiệp Hòa cùng Phương Chính, Vương Thần nghĩ Phương Chính đang ở bệnh viện thì 90% Tống Dực cũng ở bệnh viện.

“A…” Thấy Vương Thần muốn bắt Tống Dực và Phương Chính, những cảnh sát khác đều lắp bắp kinh ngạc, mức độ thông thạo các thông tin trong thành phố của cảnh sát có thể so sánh với tài xế taxi, đương nhiên họ biết, ở Yên Kinh, Tống Dực và Phương Chính là nhân vật lớn có gia thế vững mạnh bao nhiêu.

“Không được đi!” Phàn Phong đi ra từ trong văn phòng, nhìn về phía những cảnh sát khác nói: “Bây giờ vụ án còn chưa rõ ràng, không ai có thể bắt giữ Tống Dực và Phương Chính!”
Ông ta muốn ra lệnh cho những người khác ở lại, để Vương Thần không đi nữa!
Vương Thần quét nhìn khuôn mặt của các cảnh sát một lần, khi họ chạm vào ánh mắt cô ta thì lập tức cúi đầu, Vương Thần biết họ đều không có can đảm đối mắt với mình.

Nếu những người khác không đi thì cô ta tự đi là được rồi, từ trước đến nay Vương Thần chưa bao giờ để thái độ và hành vi của người khác ảnh hưởng đến hành động của mình!
Vương Thần xoay người đi ra cửa!
“Từ từ, tôi đi theo cô!” Một cảnh sát nam bỗng nhiên kêu lên, là người cảnh sát trẻ tuổi lúc trước bị sặc mùi máu đến nỗi suýt nôn ra ở trong phòng của bạn gái Trình Mãnh.

“Lưu Chí Cương!” Phàn Phong lớn tiếng gọi.

“Cục trưởng, lúc ấy tôi đã nghe thấy Trình Mãnh nói, đúng là Tống Dực và Phương Chính đã thuê hung thủ giết người, cho nên hẳn là nên bắt họ về…” Lưu Chí Cương rụt rè nói với Phàn Phong, nói xong thì không quay đầu lại chạy ra ngoài cửa.

Vương Thần lái xe, dẫn theo cảnh sát trẻ Lưu Chí Cương đi đến bệnh viện Hiệp Hòa.

Lúc này Phàn Phong đã bị Vương Thần làm cho tức giận đến nỗi đầu muốn nổ tung, nếu bây giờ không ở trong cục cảnh sát, ông ta nhất định sẽ ném đồ, la to để trút cơn giận trong lòng.

“Rầm!” Phàn Phong đi về văn phòng, đập vào cửa.

Phàn Phong đi tới đi lui hai vòng trong văn phòng, bây giờ Vương Thần đến bệnh viện Hiệp Hòa để bắt Tống Dực và Phương Chính, ông ta cần phải báo cho Tống Dực ngay lập tức.

Nhưng một khi nói ra, ông ta luôn có dự cảm, Tống Dực sẽ hận không thể giết chết mình.

Cục cảnh sát cách bệnh viện Hiệp Hòa hơn 20 phút đi xe, mà không thể gọi điện thoại nói rằng Vương Thần chuẩn bị đến bệnh viện!
Thôi cứ gọi đi, Phàn Phong hạ quyết tâm, cầm lấy điện thoại trên bàn bấm dãy số của Tống Dực.

Giờ phút này trong bệnh viện Hiệp Hòa, khi biết tin Tần Hằng đã được cảnh sát thả ra, Phương Chính tức giận đến mức tóc sắp bốc khói.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Tống Dực yên lặng ngồi trên ghế trong phòng bệnh thì không dám lớn tiếng oán giận, để tránh làm cho Tống Dực cảm thấy phiền lòng.

Ba mẹ Phương Chính ngồi bên mép giường, nhỏ giọng an ủi con trai, nói họ nhất định sẽ báo thù cho anh ta, sẽ khiến cho người tên “Tần Hằng” trả giá thật đắt!
Đúng lúc này, điện thoại Tống Dực vang lên.

Nhìn thấy Phàn Phong gọi tới, Tống Dực hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Phàn Phong lại bắt được Tần Hằng vào cục cảnh sát?
Tống Dực ấn vào nút nghe máy.

“Làm sao vậy?” Tống Dực hỏi.

“Anh Tống, Vương Thần đang đến bệnh viện bắt giữ anh và cậu Phương!” Phàn Phong nói thẳng.

“Cô ta tới bắt tôi!” Bàn tay cầm điện thoại của Tống Dực hơi siết chặt lại, Vương Thần đang khiêu chiến điểm mấu chốt và thần kinh của anh ta.

“Cái gì! Ai tới bắt chúng ta!”
Phương Chính cũng nghe thấy, tức giận nói: “Mẹ nó, ông đây bị Trình Mãnh và tên bảo vệ kia biến thành người què, ngược lại họ còn tới bắt tôi, có công bằng không chứ?”
“Vương Thần nói rằng anh và cậu Phương đã thuê Trình Mãnh để giết hai tên bảo vệ kia, sau khi cậu ta hành động thất bại thì anh lại phái người đuổi giết cậu ta, còn nói vào ba năm trước, cậu ta đã giúp anh giết hại tám người, cô ta cũng có đủ chứng cứ để chứng minh lời nói của mình là sự thật!” Phàn Phong nói.

“Hừ, là tôi thì sao? Cô ta là con cháu nhà họ Vương mà không để Tống Dực tôi và nhà họ Tống vào mắt sao? Tôi muốn nhìn xem Vương Thần không ngại khó, rốt cuộc có thể bắt tôi như thế nào!” Tống Dực lạnh lùng mà nói.

Nói xong, “Bịch” một tiếng, Tống Dực đập điện thoại lên bàn, làm cho màn hình bị vỡ nát.

“Anh họ, tên cảnh sát nào không muốn sống mà tới bắt chúng ta vậy? Nếu anh ta dám chạm vào một sợi lông tơ của em, em sẽ tát chết anh ta!” Phương Chính nói.

“Chờ đến khi cô ta tới, anh sẽ nhìn xem rốt cuộc cô ta có bao nhiêu bản lĩnh!” Tống Dực cười lạnh nói.

“Y tá!” Tống Dực kêu lên, một người y tá đẩy cửa đi vào, Tống Dực phân phó: “Pha cho tôi một ly cà phê!”
Mười phút sau, Vương Thần và Lưu Chí Cương đã tới bệnh viện Hiệp Hòa, Vương Thần biết được phòng bệnh của Phương Chính qua bác sĩ trong bệnh viện.

Vương Thần đi đến trước phòng bệnh của Phương Chính, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh, Tống Dực đang ngồi trên ghế thản nhiên uống cà phê, Vương Thần tiến vào, anh ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.

“Các người làm gì vậy!”
Phương Chính tức giận nhìn Vương Thần: “Các người không đi bắt nghi phạm mà đến đây làm gì? Đến xem chân tôi có què không à? Không cần các người quan tâm, rời khỏi phòng bệnh của tôi ngay!”
“Chào hai người, tôi là Vương Thần đến từ cục cảnh sát, đây là thẻ cảnh sát của tôi!”
Vương Thần giơ thẻ chứng minh ra cho Phương Chính và Tống Dực xem: “Căn cứ vào những tin tức cảnh sát có được, hai người bị nghi ngờ có liên quan đến việc thuê người giết người, anh Tống Dực đã thuê Trình Mãnh giết hại nhiều người, vết thương của anh Phương Chính quá nặng, cảnh sát cho phép anh ở trong bệnh viện điều trị trước, còn anh Tống Dực cần phải đến cục cảnh sát để tiến hành điều tra!”
Nói xong, Vương Thần cầm theo còng tay đi về phía Tống Dực.

“Các người làm gì vậy? Tống Dực thuê người giết người, đây không phải trò đùa sao, cút ngay, các người không thể đụng vào cháu trai tôi!” Mẹ của Phương Chính chắn trước người Vương Thần.

“Xin lỗi!” Vương Thần nói xong, dùng tay nhẹ nhàng đẩy bà Phương ra, đi tới trước mặt Tống Dực.

“Anh Tống Dực, xin lỗi!”
Vương Thần biết thân phận của Tống Dực, vẫn duy trì lễ phép với anh ta, nói xong, cô ta dùng tay trái bắt lấy tay Tống Dực, tay phải chuẩn bị đeo còng tay vào.

“Cảnh sát Vương.


Tống Dực nhìn về phía Vương Thần nói: “Tôi nghĩ cô biết được thân phận của tôi, nếu tôi bị đưa vào cục cảnh sát, cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của nhà họ Tống bao nhiêu không! Chẳng lẽ cô không sợ chuyện này sẽ phá hủy mối quan hệ của nhà họ Tống và nhà họ Vương sao?”
Tống Dực đang dùng gia thế của mình tạo áp lực cho Vương Thần.

“Chúng tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, làm cảnh sát, tôi không thể làm như không thấy…” Vương Thần vẫn kiên trì giữ thái độ của mình.

“Trình Mãnh sao? Ha ha, cô có nghĩ tới khả năng, nếu Trình Mãnh cố ý hãm hại tôi thì sao!” Tống Dực lạnh giọng chất vấn.

“Theo như những chứng cứ trước mắt, chúng tôi phải bắt anh lại, không cần phải thương lượng đường sống, chờ đến khi Trình Mãnh quay lại sở cảnh sát nói ra sự thật, nếu anh trong sạch, cảnh sát sẽ thả anh đi, nếu anh thật sự có hành vi phạm tội trái pháp luật thì cảnh sát sẽ tuyệt đối không nuông chiều!”
Vương Thần nói xong, “Răng rắc” một tiếng, đeo còng tay vào tay Tống Dực.

“Được, cô nhớ cho kỹ, nếu tôi bị oan, tôi sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật đắt!” Tống Dực nhìn chằm chằm vào Vương Thần lạnh lùng nói.

“Đứng dậy, đến cục cảnh sát với tôi!”
Vương Thần không để ý tới Tống Dực, cô ta kéo Tống Dực đi, quay đầu lại nhìn về phía Phương Chính nói:
“Bởi vì vết thương của anh quá nặng, cảnh sát tạm thời không bắt giữ anh, bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ phái cảnh sát đến bệnh viện thay phiên canh chừng anh, cho đến khi vết thương của anh đã lành và có thể ra ngoài, chúng tôi sẽ dẫn anh về cục cảnh sát!”
“Chúng ta đi!”
Nói xong, Vương Thần và Lưu Chí Cương kéo Tống Dực ra khỏi phòng bệnh.

Đương nhiên vì thân phận của Tống Dực, Vương Thần đã dùng quần áo che còng trên tay anh ta lại…
Sáng hôm sau, Tần Hằng rời giường, đi chạy bộ xong rồi đến căn tin trường ăn sáng.

Buổi sáng ở Yên Đại có rất nhiều học sinh chăm chỉ thức dậy từ sớm, ăn sáng xong thì lập tức chạy chậm đến thư viện, chọn một vị trí ngồi xuống tự học trong phòng học.

Được tiến vào Yên Đại, bọn họ đã cách xã hội thượng lưu rất gần, nếu lúc này không nỗ lực, cuối cùng lại trở thành người thường thì thật quá đáng tiếc.

Tần Hằng đứng gác ở cổng vào, lúc 7 giờ 20 phút, Chung Khiết bước ra từ bên trong.

Cô ta đeo một chiếc cặp sách nhỏ, nhìn thấy Tần Hằng từ xa bật cười.

“Sao trông anh mệt mỏi vậy? Tối qua ngủ lúc mấy giờ?” Chung Khiết nhìn vết quầng thâm dưới mắt Tần Hằng, quan tâm hỏi.

Vì chuyện tối qua của Đới Tiền Bách mà lúc Tần Hằng trở lại ký túc xá Yên Đại đã là 3 giờ sáng, anh có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ.

“À…” Tần Hằng sờ sờ cái mũi, nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cười nói: “Tối qua xem phim đến đêm nên không ngủ đủ.


“Sau khi làm xong thì đi ngủ ngay, biết chưa.

” Chung Khiết dặn dò, cô ta nhìn vào phòng trực ban, nghi hoặc nói: “Sao anh Đới không ở đây?”
“Anh Đới xin nghỉ mấy ngày, nên mấy ngày nay không có ở đây.

” Tần Hằng vội nói, chuyện xảy ra tối qua nhất định không thể để Chung Khiết biết, nếu không cô chắc chắn sẽ lo lắng.

Chung Khiết nói với Tần Hằng hai câu rồi đi học, cuối cùng Tần Hằng nhẹ nhàng thở ra.

Tần Hằng gọi điện thoại cho Đới Tiền Bách, em gái của anh ta Đới Tiền Liễu nghe máy.

“Anh Tần, anh sao rồi? Anh trai tôi rất lo lắng cho anh, cảnh sát không làm khó dễ anh chứ, cần anh trai tôi đến cục cảnh sát làm chứng không…” Đới Tiền Liễu nôn nóng hỏi.

Trong lòng Tần Hằng cảm thấy ấm áp.

“Hai người không cần lo lắng cho tôi, tôi đã ra khỏi cục cảnh sát rồi, bây giờ không có việc gì.

” Tần Hằng nói: “Tình huống của anh trai cô thế nào?”
“Vậy sao, thật tốt quá!”
Đới Tiền Liễu hưng phấn kêu lên, Tần Hằng nghe thấy cô ta nói với Đới Tiền Bách trong điện thoại: “Anh, anh Tần đã không sao rồi, anh ấy đã được thả ra, em đã nói anh Tần là người tốt, người tốt nhất định sẽ gặp chuyện tốt…”
“Anh Tần, tình hình của anh trai tôi cũng rất tốt, bác sĩ nói phần đầu của anh trai tôi bị chấn động nhẹ, trên trán tiêm bảy mũi, các phần mềm ở chân và lưng bị bầm tím, chỉ cần nghỉ ngơi ba đến năm tuần là có thể xuất viện và tham gia huấn luyện!” Đới Tiền Liễu nói.

“Ừm, vậy thì tốt!” Tần Hằng gật đầu nói.

Trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Đới Tiền Bách.

“Tần Hằng, lần này cảm ơn cậu…” Trong lòng Đới Tiền Bách là niềm biết ơn to lớn với Tần Hằng.

“Anh Đới, anh lại nói cảm ơn rồi, thật không thú vị, chúng ta đều là anh em, còn nói cảm ơn làm gì” Tần Hằng nói.

“Được, anh em tốt, huynh đệ tốt.

” Trong lòng Đới Tiền Bách trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Nhưng mà, làm anh em vẫn phải rõ ràng, 27 triệu anh nợ cậu, anh nhất định sẽ trả, tuy rằng sau này chúng ta không làm đồng nghiệp nữa, nhưng cậu yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không quỵt nợ!”
Tần Hằng cũng biết, với tính cách của Đới Tiền Bách, không trả số tiền này cho mình, trong lòng anh ấy sẽ luôn băn khoăn.

“Anh Đới, anh có ý gì? Anh không làm bảo vệ ở Yên Đại nữa sao?” Tần Hằng hỏi.

“Không phải là không làm nữa, anh đã chọc vào nhà họ Tống, nhà họ Tống sẽ không cho anh làm việc tiếp nữa, với lại bây giờ anh đang bị thương, không biết còn phải dưỡng thương bao lâu, cậu cảm thấy theo cách làm việc của trưởng khoa Diêu, ông ấy sẽ để anh xin nghỉ mãi sao? Vừa nãy anh đã gọi điện thoại cho ông ấy nói về vết thương của mình, tuy rằng ông ấy không nói rõ, nhưng anh nghĩ có lẽ mình sẽ bị sa thải trong hai ngày này thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui