Chu Hải Thạch hơi ngây ra, sau đó cười lạnh nói: “Đồ đĩ, cô ngược lại có một chủ ý hay đấy, trước đây sống chết cầu xin đi theo tôi, bây giờ tôi có khó khăn, cô chuẩn bị phủi mông bỏ đi phải không?”
Tạ Nhược Đồng khẽ cười hừ một tiếng, không nói chuyện, cô ta quả thật chính là có ý này.
Vốn dĩ tối qua đi ra khỏi cục cảnh sát, cô ta còn muốn tiếp tục ở bên Chu Hải Thạch thêm vài ngày coi như bồi thường, không ngờ bây giờ Chu Hải Thạch hết tiền rồi lại trở lên giống như con chó điên, ngay cả tiền taxi 300 nghìn cũng không lỡ tiêu, loại rác rưởi chả có gì này có gì phải bồi thường chứ?
“Tôi đã nói rõ với anh rồi, sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa.” Nói rồi, Tạ Nhược Đồng đứng dậy, muốn rời khỏi rồi, nhưng còn chưa đi thì Chu Hải Thạch đã túm tay của cô ta lại, túm chặt khiến cô ta thấy đau.
“Đồ đĩ, ông đây cũng sớm nhìn không thuận mắt loại mặt mày như cô rồi, dù sao cô có mùi vị gì, anh đây cũng đã chơi chán rồi!” Chu Hải Thạch đánh giá một lượt trên người Tạ Nhược Đồng: “Muốn đi, có thể, chỉ cần cô nhả ra không một thiếu đồng tiền tôi tiêu lên người cô là được!”
“Chu Hải Thạch, anh còn là đàn ông không hả? Đòi tiền với một cô gái như tôi, anh còn biết xấu hổ hay không?” Tạ Nhược Đồng nghe thấy Chu Hải Thạch vậy mà còn đòi tiền mình thì bị tức chết rồi, cũng cảm thấy rất mất mặt: “Tôi ở bên anh suốt mấy tháng, tôi miễn phí sao? Tôi còn chưa tìm anh đòi bồi thường, anh ngược lại còn đòi tôi, lương tâm của anh có phải cho chó ăn rồi không?”
“Tôi tiêu lên người cô trên dưới hai tỷ, cô là Phạm Băng Băng, hay Angelababy? Đáng tiền như thế sao?” Chu Hải Thạch bây giờ đã nợ 6 tỷ, Tạ Nhược Đồng đã muốn chạy như thế, trong lòng anh ta đương nhiên không bình ổn được: “Được, cô nếu đã nhắc đến vấn đề này rồi, vậy tôi cũng cho cô mặt mũi, dù sao cô với tôi cũng ở khách sạn điên cuồng nhiều lần như thế, cô trả tôi một tỷ thì tôi cái gì cũng không nói nữa!”
“Đồ thần kinh!” Tạ Nhược Đồng cạn lời lườm Chu Hải Thạch, trưng ra dáng vẻ vô sỉ: “Anh thích nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, khoản nợ sáu tỷ cũng không có liên quan gì đến tôi, dù sao đến lúc đó không trả được tiền, người cảnh sát muốn bắt cũng không phải là tôi!”
“Con đĩ, cô muốn giở trò vô sỉ đó với tôi phải không?” Ánh mắt của Chu Hải Thạch rất thâm hiểm, ‘bốp’ một tiếng, tát mạnh một cái vào mặt Tạ Nhược Đồng, trên mặt Tạ Nhược Đồng nhiều thêm năm dấu tay, tóc tai bù xù, giống như gặp siêu bão: “Cô cũng biết tôi quen với dân xã hội đen, nếu như cô trong một tuần không trả đủ tiền cho ông đây thì cô đợi bị bọn họ lôi vào khu rừng nhỏ đi.”
“Không trả tiền, Chu Hải Thạch tôi hôm nay cho cô bớt lời lại, tôi cho dù ngồi tù cũng phải lôi cô làm đệm lưng cho tôi!” Chu Hải Thạch ghé sát bên tai Tạ Nhược Đồng, cười lạnh giọng nói u ám, khiến Tạ Nhược Đồng nghe mà sau lưng lạnh toát.
“Cút!” Chu Hải Thạch đẩy mạnh Tạ Nhược Đồng một cái.
Chu Hải Thạch có bối cảnh, Tạ Nhược Đồng biết, thấy anh ta lâm vào cảnh chó cùng dứt dậu, lần này là thịt mình chắc rồi, một tỷ, cô ta đi đâu kiếm nhiều tiền như thế cho anh ta đây.
Tạ Nhược Đồng thất thần đi đến bên cạnh Tần Hằng, cô ta trong đầu đều đang nghĩ đến số tiền một tỷ, thậm chí không có chú ý Tần Hăng ở bên cạnh.
Tần Hằng thở dài, trong lòng còn khá cảm thấy thương cảm cho Tạ Nhược Đồng, ban đầu khi cô ta vừa bám được với Chu Hải Thạch, Tần Hằng đã đoán được sẽ có kết quả như thế, chỉ là không ngờ, tình cảnh hôm nay so với những gì hắn tưởng tượng còn thê thảm hơn nhiều.
Điều này cũng không trách ai được, muốn trách thì trách bản thân Tạ Nhược Đồng quá tham tiền, Tần Hằng khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tạ Nhược Đồng thất thần đi trên con đường nhỏ của trường, cứ đi như thế, hoàn toàn không có chút sức sống của trước đây.
Số tiền một tỷ quá lớn đã đè cô ta đến mức có hơi không thở nổi.
Tạ Nhược Đồng ngồi ở ven đường, không hề để tâm sẽ bẩn quần, khiến người khác chê cười, cô ta ôm đầu gối của mình, nước mắt chảy ra từ trong mắt.
Cô ta hận bản thân, tại sao biết rõ tính cách khốn nạn của Chu Hải Thạch, ban đầu còn chủ động bám vào, đến bây giờ đổi lại được kết quả gì? Không những không có trở thành vợ của phú nhị đại, ngược lại còn nợ một khoản tiền lớn.
Lúc này cô ta tự nhiên nghĩ tới Tần Hằng, khi ở bên Tần Hằng, Tần Hằng sẽ giữ lại thứ tốt nhất cho cô ta, sẽ không kèm theo bất kỳ mục đích gì, cho dù cô ta dùng loại phương thức sỉ nhục đó đá Tần Hằng, anh cũng không có giống như Chu Hải Thạch, tính toán sòng phẳng với mình.
Vừa nghĩ như thế, Tần Hằng tốt hơn nhiều Chu Hải Thạch.
Nếu như Tần Hằng là phú nhị đại, Tạ Nhược Đồng sẽ hết lòng với anh.
Bây giờ Tần Hằng sẽ còn để tâm đến mình sao? Trong lòng Tạ Nhược Đồng không nhịn được mà nghĩ đến.
Sáu tỷ đã được chứng minh là Chu Hải Thạch lấy đi, vậy thì nói rõ, hơn ba tỷ trước đó Tần Hằng quyên góp là của anh, điều này chứng minh Tần Hằng là người có tiền, hơn nữa, hôm qua ở bữa tiệc của Cô Kiến Minh, Tần Hằng còn trúng một sợi dây chuyền kim cương hai tỷ rưỡi, anh bây giờ căn bản không thiếu tiền.
Nếu như Tần Hằng giúp Tạ Nhược Đồng, mọi vấn đề đó đều được giải quyết rồi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Nhược Đồng nóng lên, cô ta dường như phát hiện một tia sáng, bây giờ vấn đề mấu chốt là Tần Hằng sẽ giúp cô ta sao?
Mình đã từng là bạn gái của Tần Hằng, trước đây khi ở bên anh ta, bất luận đưa ra yêu cầu gì, anh ta đều sẽ đáp ứng mình, bây giờ mình tuy đã đá anh ấy, nhưng trong lòng anh ta nhất định còn có mình, lần ở thư viện, mình không phải dễ dàng lừa được anh ta hay sao?
Cô ả quê mùa Chung Khiết đó mới ở bên Tần Hằng bao nhiêu chứ, Tần Hằng chắc chắn là vì cô đơn, muốn tìm một vật thay thế mình mới tìm cô ta, luận nhan sắc, luận cách ăn mặc, luận tu dưỡng, mình có điểm nào không hơn cô ta chứ? Chỉ cần mình ngoắc một ngón tay với Tần Hằng, Tần Hằng sẽ giống như chó Pug, trở lại bên cạnh mình.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tạ Nhược Đồng tốt lên, cô ta từ ven đường đứng dậy, nhìn xung quanh có mấy nam sinh đang nhìn mình.
“Mỹ nữ, em đừng buồn, tên Chu Hải Thạch đó là tên khốn, đi, tụi anh mời em đi uống trà sữa?” Mấy nam sinh ở nhà ăn thấy Tạ Nhược Đồng với Chu Hải Thạch tranh cãi, cố tình đến an ủi cô ta.
“Đừng tưởng tôi không biết các anh muốn lên giường với tôi!” Tạ Nhược Đồng cười lạnh nhìn mấy nam sinh, sớm đã không có vẻ bi thương như vừa rồi: “Cút, loại khốn nạn như các anh, cũng có lá gan đến bao tôi! Cũng không tự xem lại mình mà muốn nhòm ngó gái!”
Nói xong, Tạ Nhược Đồng hừ lạnh một tiếng, đi về phía ký túc, cô ta phải nghĩ làm sao mới khiến Tần Hằng hồi tâm chuyển ý, khiến anh giúp mình lấp cái hố này.
Tần Hằng quay về ký túc nhìn thấy đám Nhậm Luân thì khiến đám Nhậm Luân vui mừng chết đi được, lập tức kéo Tần Hằng hỏi này hỏi kia, Tần Hằng không có nói chuyện ở đảo Bách Hoa cho bọn họ, chỉ nói tháng này mình ra ngoài thả lỏng tâm trạng, nghe thấy thủ phạm lấy đi sáu tỷ đã bắt được rồi, bây giờ mới trở về.
Nếu như nói mình là phú nhị đại siêu cấp cho đám Nhậm Luân, khả năng tình cảm giữa bọn họ sẽ không đơn thuần như bây giờ nữa.
Đây là điều Tần Hằng không muốn thấy nhất, cho nên, có thể giấu được thì giấu tiếp.
Trưa cùng đám Nhậm Luân đi ăn cơm, bọn họ lúc này mới tha cho Tần Hằng.
Buổi chiều lúc học, Tạ Nhược Đồng không có đến, Tần Hằng thật sự sợ cô ta bị Chu Hải Thạch dọa, không chịu được kích thích mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đến tối, Tần Hằng muốn cùng Chung Khiết ăn cơm, nhưng Chung Khiết muốn ở phòng tự học ôn bài, hết cách, Tần Hằng cũng không dám quấy rầy cô ta.
Đang nghĩ mình đi ăn chút gì đó, lúc này Tạ Nhược Đồng gọi điện đến, Tần Hằng do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Tần Hằng!” Tạ Nhược Đồng biểu hiện bộ dạng có hơi khó tin, trong lòng lại nghĩ, tôi biết anh còn chưa buông được tôi, tôi vừa gọi điện, anh nhanh như vậy đã nghe máy rồi.
“Sao thế?” Tần Hằng nhàn nhạt hỏi, anh là sợ Tạ Nhược Đồng làm chuyện ngu ngốc gì đó.
Tạ Nhược Đồng khẽ khóc một tiếng.
“Không sao, tôi chỉ là muốn gặp mặt anh, có được không?” Tạ Nhược Đồng hữu ý dùng ngữ khí trầm thấp lạc lõng nói, mục đích chính là vì lấy lòng đồng cảm của Tần Hằng.
Tần Hằng đã do dự.
“Tôi chỉ là muốn gặp mặt anh cũng không được sao? Trước anh hai giờ đêm cũng còn đến gặp tôi, lẽ nào bây giờ quan hệ của tôi với anh đã nhạt đến mức độ này rồi sao?” Tạ Nhược Đồng ‘ủy khuất’ hỏi: “Được rồi, nếu anh đã không muốn đến gặp tôi, vậy tôi cũng không có gì để nói nữa, xem như khoảng thời gian một năm đó giữa tôi và anh là uổng phí...”
Tạ Nhược Đồng nói mà khá thất vọng, nhưng không có cúp máy.
“Được, tôi đi gặp cô!” Lúc này, Tần Hằng nhàn nhạt nói.
“Anh nói đó, vậy bây giờ ra ngoài đi, quán bar U Nhã bên ngoài trường, không gặp không về!” Nói xong, Tạ Nhược Đồng mau chóng cúp máy, dường như sợ Tần Hằng sẽ hối hận.
Lúc này Tạ Nhược Đồng ở trong quán bar U Nhã, lấy gương và đồ trang điểm dặm lại, thấy mắt của mình ở trong chiếc gương, Tạ Nhược Đồng đã lộ ra nụ cười đắc ý.
Tần Hằng à Tần Hằng, không nhờ lâu như vậy rồi, anh còn đối với tôi nhớ nhung không quên như thế, tôi vừa gọi điện thì anh đã tới, một chút tôn nghiêm của đàn ông cũng không cần rồi.
Có điều cũng không trách anh, chỉ cần là đàn ông không mù, đối diện với đại mỹ nữ như Tạ Nhược Đồng tôi thì có ai có thể không động lòng chứ?
Nếu như Tần Hằng ở đây, chỉ sợ sẽ nói, nếu không phải cô ở trong điện thoại nói mãi không xong, có ma mới muốn đến gặp cô.
Quán bar U Nhã là một trong số ít mấy quán bar bên ngoài trường, được các sinh viên của mấy trường đại học xung quanh ưa thích, là một nơi mà các đôi yêu nhau và độc thân đều thích đến.
Tần Hằng đi vào quán bar, vừa bước vào thì nhìn thấy Tạ Nhược Đồng ở một chỗ có ánh sáng không tốt lắm vẫy tay với anh: “Bên này!”
Tần Hằng ngồi ở đối diện Tạ Nhược Đồng, Tạ Nhược Đồng gọi phục vụ đến: “Tôi muốn một ly Margaret, cho anh ấy một ly Hennessy vox.”
Hai ly rượu này gần 600 nghìn, có điều Tạ Nhược Đồng nghĩ dù sao là Tần Hằng mời, cũng không cần để ý.
Rượu rất nhanh đưa lên, Tạ Nhược Đồng và Tần Hằng ngồi đối diện trước một chiếc bàn rượu nhỏ, còn khá có ý vị.
“Tôi với Chu Hải Thạch đã chia tay rồi!” Tạ Nhược Đồng nhấm một ngụm rượu, bỗng nói với Tần Hằng: “Hôm qua tôi mới biết anh ta thì ra là một tên trộm, hơn nữa còn đổ tội lên người anh, anh ta quá xấu xa rồi, tôi không thể ở bên loại người cặn bã này, cho nên, hôm qua khi cảnh sát chứng thực sáu tỷ là Chu Hải Thạch lấy trộm thì tôi lập tức chia tay với anh ta rồi.”
Hai người không phải sáng nay mới chia tay sao, Tần Hằng chỉ cười nhạt, nhìn Tạ Nhược Đồng.
Ánh mắt của Tạ Nhược Đồng trở nên có chút thâm tình.
“Tần Hằng, tối qua nằm trên giường, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Chu Hải Thạch căn bản không phải đối tượng mà tôi thích, tối qua trong đầu tôi rất loạn, tôi truy hỏi chính mình, người tôi thích rốt cuộc là người như nào, tôi dần dần hiểu ra, người tôi thích là người chính trực, lương thiện, yêu tôi...
không có liên quan đến việc anh ấy có tiền hay không, tôi bắt đầu nghĩ, bên cạnh tôi có người như thế không, dung mạo của một người bắt đầu hiện rõ trong đầu của tôi, anh biết người đó là ai không?”
“Ai?” Tần Hằng rất phố hợp nói một câu.
Trong ánh mắt thâm tình của Tạ Nhược Đồng có một tia dịu dàng, tay của cô ta dần dần với lấy tay của Tần Hằng: “Người đó chính là anh...”
.