4.
Ba ngày sau khi Thúy Liễu biến mất, Thôi Hữu rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nhưng trước giờ da mặt hắn vẫn luôn rất dày, sau khi biết Thúy Liễu và mình có khả năng đã bị bại lộ, hắn liền lập tức đến thỉnh tội.
Trước mặt phụ thân và ta, Thôi Hữu bật khóc.
Nói mình nhất thời hồ đồ, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ phản bội ta.
Hắn nhất quyết không đề cập đến chuyện muốn hại ch.ết ta, chỉ nói rằng từng qua lại với Thúy Liễu sau lưng ta.
"Ta chỉ muốn hiểu nhiều hơn về Nhu Gia mà thôi, ai ngờ lại khiến Thúy Liễu nảy sinh tình cảm với ta."
"Ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng với Nhu Gia mới được, chẳng may Thúy Liễu vì yêu mà sinh hận, làm tổn thương đến Nhu Gia, ta có ch.ết cả vạn lần cũng không hết tội."
Hắn không trốn tránh trách nhiệm như những nam tử có gian tình bị bại lộ khác, ngược lại còn chủ động thừa nhận lỗi lầm, thẳng thắng phân tích nội tâm của mình.
Phụ thân ta tức giận đến không nói nên lời, ta lại dịu dàng kéo Thôi Hữu.
"Thập tam lang có để ta trong lòng là tốt rồi, Thúy Liễu là nha hoàn hồi môn của ta, vốn định mang nàng theo xuất giá."
"Chỉ là trước khi thành hôn thì hai người đã sinh tình, ta bây giờ cũng không an tâm."
"Ta đã bảo nàng đi đến thôn trang, ngươi không được phép gặp nàng."
Thôi Hữu mắt ửng đỏ, dung nhan tuấn lãng.
Quả thật là một gương mặt đẹp, nếu không phải như thế, hắn cũng không lừa được nhiều nữ nhân như vậy.
"Ta nghe Nhu Gia."
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, này mà không đi hát *hí khúc thì thật là đáng tiếc.
*tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát); có nguồn gốc từ thời cổ đại; chủ yếu do ba hình thức nghệ thuật: ca múa dân gian, kể chuyện bằng lời có pha ca hát (nghệ thuật diễn xướng) và kịch hoạt kê hợp thành. Qua nhiều thế kỉ, HKTQ phát triển và có những chuyển biến khác nhau về nội dung cũng như hình thức biểu diễn.(nguồn:Vtudien)*
Sau khi tiễn Thôi Hữu đi, ta liền sai người âm thầm theo dõi hắn, xem hắn đi đâu.
Thôi Hữu bây giờ chỉ mới vào quan trường, vẫn chưa cảnh giác như kiếp trước.
Người ta sai đi theo dõi hắn quay lại nói: "Thôi Hữu đi Phẩm Dương Lâu."
Xem ra là đi gặp công chúa.
Hắn cũng tràn đầy tinh lực thật.
Tính toán thời gian, Ninh An bây giờ hẳn là đã có thai.
Phụ nữ mang thai lại không thể che giấu việc mình đang mang thai được.
Thôi Hữu không vội, công chúa cũng sẽ vội.
Ta ngược lại lại muốn nhìn xem, kim tôn ngọc quý Ninh An công chúa sẽ giải thích như thế nào về đứa con trong bụng mình đây.
5.
Ninh An là nữ nhi của Lý Hiền phi, cũng là muội muội cùng một mẹ sinh ra với thái tử điện hạ.
Hoàng đế chỉ có một nhi tử là thái tử, hoàng hậu xuất thân cao quý nhưng cũng chỉ sinh được một nữ nhi.
Hoàng hậu cùng Lý Hiền phi vốn bất hoà như nước với lửa, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhi tử của Lý Hiền phi được phong làm thái tử.
Ta chỉ cần tìm cơ hội cho hoàng hậu biết Ninh An đang mang thai là có thể ngồi xem kịch hay.
Ngày 16 tháng 9 là sinh thần của hoàng hậu.
*Mệnh phụ, đại thần có uy quyền đều phải đến tham dự.
*Mệnh phụ (chữ Hán: 命婦; Hangul: 외명부), theo ý nghĩa phổ biến thì là một danh từ gọi các phụ nữ có tước hàm thuộc các triều đại phong kiến ở Trung Quốc, cùng các quốc gia Hán quyển Đông Á như Việt Nam và Triều Tiên.(nguồn: wikipedia)*
Sau khi ta cùng mẫu thân vừa ngồi xuống không lâu, hoàng đế cùng hoàng hậu liền đi tới.
Hoàng hậu ngồi xuống cạnh Lý Hiền phi, Ninh An liền rúc vào bên người nàng.
Hôm nay Ninh An thoa rất nhiều phấn, nhưng vẫn không giấu được vẻ không có tinh thần, nàng mang cái thai này chắc cũng không dễ dàng, lại còn ngày nào cũng phải lo lắng sợ hãi, có tinh thần mới là lạ.
Yến tiệc diễn ra được nửa chừng, cung nữ phụ trách việc mang thức ăn lại làm đổ chén rượu, trùng hợp thế nào lại vẩy trúng Ninh An.
Ninh An nhíu mày, chỉ tay vào cung nữ, mắng to: "Ngươi không có mắt sao?"
Nàng ương ngạnh quen rồi, sinh thần của hoàng hậu cũng chẳng nể nang gì.
Lý Hiền phi nhíu mày, giữ chặt Ninh An, đứng dậy thỉnh tội với hoàng hậu, rồi liền cho người dẫn Ninh An đi thay quần áo.
"Đứa nhỏ này tửu lượng không tốt, nương nương nể tình nàng tuổi còn nhỏ, đừng nên trách tội nàng."
Hoàng hậu khẽ cong môi: "Đều là con của bổn cung, đều gọi bổn cung một tiếng mẫu hậu, ta sao lại trách tội nàng cơ chứ?"
Lý Hiền phi tựa như không nghe ra hàm ý của hoàng hậu, thi lễ xong liền ngồi xuống.
Một lát sau, ta thấy Thôi Hữu đang ngồi ở vị trí cuối cùng cũng đứng dậy đi theo.
Mẫu thân vỗ vỗ cánh tay ta, bên môi mang theo nụ cười, nhỏ giọng nói: "Cứ chờ xem đi."
Sau khi uống mấy chén rượu, hoàng hậu dẫn theo một đám mệnh phụ đi ngự hoa viên ngắm hoa cúc.
Quế vàng tỏ hương, hoa cúc nở rộ.
Hoàng hậu dẫn mọi người đi một đường đến một cung điện.
Đứng trước cửa phòng là thị nữ của Ninh An, nhìn thấy hoàng hậu cùng một đoàn người, thị nữ liền vội vã hành lễ.
"Công chúa của chúng ta thân thể không khoẻ, đang ở bên trong nghỉ ngơi."
Hoàng hậu cười cười: "Nếu thân thể không khoẻ thì nên gọi thái y mới phải."
"Tống thái y đâu, mau gọi người tới chẩn trị cho công chúa một chút."
Lý Hiền phi đương nhiên biết rõ chuyện của nhi nữ, vội vàng ngăn cản: "Tại sao phải gọi thái y?"
"Hôm nay Ninh An uống quá nhiều rượu, đừng quan tâm đến con bé, đứa nhỏ kia hôm nay tự làm trò hề, còn muốn kiếm ta mà khóc đây."
Hoàng hậu nhíu mày không đồng tình nói: "Nếu ngươi cứ nuông chiều con mình như thế, bệnh nhỏ cũng sẽ thành to."
Lý Hiền phi còn chưa kịp đáp lời, thái tử đã nói: "Mẫu hậu nói đúng, vẫn là nên vào xem Ninh An một chút!"
Lý Hiền phi trừng mắt nhìn thái tử, chỉ hận không thể đem thằng nhóc này đi dạy dỗ một trận ngay bây giờ.
Thái tử lại không biết mình làm sai chỗ nào, nói thầm một câu: "Mẫu phi, người trừng ta làm gì?"
Ngoại trừ thái tử thì không còn ai lên tiếng nữa.
Kẻ nào có mắt cũng biết, trong căn phòng này tuyệt đối không đơn giản.
Lý Hiền phi muốn ngăn cản hoàng hậu, hoàng hậu lại nhất quyết muốn vạch trần Ninh An.
Hai cung nữ của Ninh An lại như hai con chim cút run rẩy quỳ ở cửa.
À, suýt nữa thì quên, trong phòng còn có một Thôi Hữu.
Rơi vào thế bí, Lý Hiền phi cao giọng gọi Ninh An công chúa.
Nhưng chẳng biết tại sao, Ninh An vẫn không lên tiếng trả lời.
Hoàng hậu lại càng có cớ để gọi thái y đến đây, nàng không để ý đến Lý Hiền phi đang ngăn cản, lập tức sai người mở cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở ra, Lý Hiền phi liền cứng họng.
Trong phòng lộn xộn, đai bụng màu hồng đào của Ninh An công chúa đang treo lủng lẳng trên cửa, lời lẽ tục tĩu khó nghe lọt vào tai.
"Còn không mau gọi bọn họ dậy!"
Phía sau, có người hoảng hốt: "Đây không phải là Thôi thập tam lang sao?"
Ánh mắt dò xét đổ dồn vào người ta, như thể muốn ta nói xem có phải thật không.
Ai cũng biết ta và Thôi thập tam lang có hôn ước, hôm nay hắn lại ăn nằm cùng công chúa.
Cũng may là không ai dám lên tiếng hỏi, cung nhân lập tức đóng cửa lại, Lý Hiền phi lạnh mặt mời mọi người trở về.
Người có thể đi, nhưng sự thì không thể ổn.
6.
Ninh An tỉnh dậy rất nhanh.
Hoàng thượng tới cũng rất nhanh.
Trong điện có đốt mê tình hương, cung nữ bên cạnh Ninh An chủ động ra nhận tội.
Tiểu cung nữ nói: "Công chúa rất tàn nhẫn đáng sợ, ngày ngày xem việc đánh mắng nô tỳ làm niềm vui, nô tỳ thật sự không nhịn được nữa."
Nói xong, nàng đ.âm đầu ch.ết ngay trong cung hoàng hậu.
Ch.ết không đối chứng.
Lý Hiền phi tức muốn ch.ết.
Hoàng thượng vốn định xử t.ử Thôi Hữu, nhưng Ninh An che chở cho người tình, khóc đến lê hoa đái vũ.
"Phụ hoàng, trong bụng Ninh An đã mang cốt nhục của Thôi lang rồi."
Mặt hoàng thượng tức đến tái mét.
Ông không có nhiều con nối dõi, hiện tại chỉ có hai nữ một nam, đối với con cái vẫn luôn hết mực cưng chiều.
Nữ nhi cùng nam nhân bên ngoài làm ra chuyện dơ bẩn như vậy, còn bí mật có thai, người làm phụ thân nào chắc chắn cũng sẽ nhịn không được.
Nhưng giờ việc đã đến nước này, cũng không thể để cho nữ nhi sinh ra một đứa bé không có phụ thân.
Hoàng thượng sai người mang Thôi Hữu tới.
Tốt xấu gì cũng là quý tộc, còn là trạng nguyên, đúng là hình người dạng chó.
"Nghe nói ngươi có hôn ước?"
Thôi Hữu lập tức dập đầu nhận tội, nói mình và công chúa đều có tình cảm với nhau, nguyện ý gánh vác trách nhiệm lấy công chúa.
"Thần sẽ chọn ngày đi từ hôn."
Hoàng đế cười khảy một tiếng: "Nếu không phải vì Ninh An khóc lóc cầu xin, dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chém."
Bên này xử lý Thôi Hữu cùng Ninh An, bên kia hoàng đế cũng muốn xoa dịu phụ thân ta một chút.
Phụ thân ta là đại thần đắc lực, mệt nhọc vì đại sự, nay hôn sự của nữ nhi lại bị công chúa cướp đi, về tình về lý thì hoàng đế đều phải trấn an một phen.
"Ái khanh à, trẫm thật không biết phải làm thế nào cho phải."
Cha ta cũng thuận theo mà bước xuống bậc thang hoàng thượng đưa cho, ông tỏ vẻ hiểu rất rõ, nguyện ý từ hôn cùng Thôi Hữu.
Hoàng thượng hết sức cảm động, bèn ban thưởng cho ông một ít vàng bạc châu báu.
Trên mọi con đường cuối ngõ người người đều biết, Ninh An công chúa trước khi xuất giá đã quan hệ cùng trạng nguyên lang, nên gấp rút cướp đi hôn sự của Tạ gia.
Bọn họ đời này đã không còn là kim đồng ngọc nữ mà ông trời tác hợp nữa rồi, Ninh An phóng đãng không giữ được tứ đức(công-dung-ngôn-hạnh), Thôi Hữu cũng trở thành kẻ trèo cao, tiểu nhân sẵn sàng làm nô cho quyền thế.
Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên.
So với những đau khổ mà ta phải chịu ở kiếp trước, như này còn lâu mới đủ.