7.
Sau khi từ hôn, mẫu thân bảo ta đến biệt viện ở một thời gian ngắn, tránh lời đồn đại nhảm nhí.
Người đời đối với nữ tử từ trước đến nay luôn rất hà khắc, nữ tử bị từ hôn thì kiểu gì cũng bị bàn tán vài câu.
Trên đường ta đến biệt viện, Thôi Hữu cưỡi ngựa đuổi theo.
Hạ nhân nhà ta ngăn cản không cho hắn gặp ta, nhưng ta rất tò mò hắn có lời gì muốn nói gì với ta.
"Thôi công tử có điều gì muốn nói?"
Thôi Hữu nhìn chằm chằm vào ta.
"Trước đây là ta đã đánh giá thấp Nhu Gia rồi."
"Nhưng có một chuyện ta không hiểu, muốn nhờ Nhu Gia giải thích."
Ta cười lạnh: "Ta và ngươi hiện giờ chẳng liên quan gì nhau, xin Thôi công tử gọi ta một tiếng Tạ tiểu thư."
Hắn cười cười, làm như không nghe thấy.
"Tạ tiểu thư, từ khi nào ngươi biết được chuyện giữa ta và công chúa?"
Người có thể mặt dày thế này, chắc cũng là một loại kĩ năng.
Ví dụ như Thôi Hữu, rõ ràng có ý muốn hại ta, lại giả vờ như không có chuyện gì mà chạy tới hỏi chuyện ta.
Ta nhìn vào mắt Thôi Hữu, chậm rãi nhếch môi.
"Đương nhiên là vào ngày sinh thần của hoàng hậu rồi."
Hắn ta không đáp lời, nhìn ta như thể đang tự nói chuyện với chính mình.
"Ngày Thúy Liễu truyền tin ngươi hẳn là đã biết."
"Chỉ là ta nghĩ không ra, sao ngươi lại biết được, theo lý mà nói, ngươi tra được Thúy Liễu thì đã hết rồi chứ."
Trong mắt Thôi Hữu tràn ngập nghi ngờ, tựa như đang cùng ta thảo luận vấn đề, mà không phải là đang hỏi vị hôn thê cũ từ bao giờ biết mình muốn hại ch.ết cô ấy.
Hồng Ngọc tức giận cầm bình nước hất ra ngoài cửa sổ xe ngựa.
"Đồ không biết xấu hổ!"
"Tiểu thư, người đừng nói chuyện với loại người này, cẩn thận làm bẩn mắt."
Mặt Thôi Hữu đầy nước, hắn xoa lung tung trên mặt mình, nhưng cũng không hề tức giận.
Ngược lại trong mắt hắn còn có vài phần thưởng thức con mồi.
"Nhu Gia thật thông minh, quả thật khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác."
Ta không để ý đến hắn nữa, bảo người đánh xe lên đường.
Đi một đoạn rất xa, Thôi Hữu vẫn đứng tại chỗ cũ không nhúc nhích.
Thể diện đối với hắn mà nói cũng chỉ là vật ngoài thân, ta không cảm thấy việc hắn tư thông với công chúa bị người người chế nhạo có thể làm tổn thương đến Thôi Hữu.
Lửa đồng đốt không xuể, gió xuân lại sinh sôi. Thôi Hữu tựa như cỏ dại, chỉ cần cho hắn chút cơ hội để thở là đã có thể tiếp tục vươn lên.
Muốn đối phó với loại người này, phải làm cho hắn không còn bất kì đường lui nào nữa mới được.
Thôi Hữu hiện tại không còn phụ thân ta ủng hộ, cũng chỉ là phò mã của Ninh An công chúa, nói cho cùng, hắn cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi của công chúa.
Với tính cách của Thôi Hữu, hắn tuyệt đối sẽ không cam lòng.
Hắn tìm đến ta, vừa là để giải đáp thắc mắc, cũng vừa là cảnh cáo.
Nhưng ta sống lại một đời, với là muốn chơi một ván cờ sinh t.ử với hắn.
Một chiếc lá khô rơi trên cửa sổ xe lại bị gió thổi đi.
Khi con người không nắm giữ được vận mệnh, cũng sẽ giống như lá rụng, gió thổi đến đâu thì bay đến đó.
Phụ thân tất nhiên sẽ che chở cho ta, nhưng phụ thân có thể che chở cho ta được bao lâu đây?
Ngươi xem, ta biết rõ Ninh An muốn mạng của ta, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào hoàng hậu để trả thù nàng một chút.
Cho dù nàng cùng người khác tư thông, công khai cướp đi vị hôn phu của ta, cùng lắm cũng chỉ để lại vài lời đàm tiếu, hoàn toàn không bị tổn hại gì.
Nàng muốn gi.ết ta, còn dễ dàng hơn so với việc ngắt một chiếc lá.
8.
Nửa tháng sau, ta hồi kinh, vào cung gặp hoàng hậu.
Phượng Nghi cung của hoàng hậu trông giản dị nhưng vẫn rất sang trọng.
Người không còn trẻ nữa, nhưng đáy mắt vẫn bừng bừng sức sống.
Công chúa Vĩnh Lạc ngồi bên cạnh người, yên lặng chải tóc cho người.
Vĩnh Lạc công chúa trời sinh đã không hoàn hảo như bao người, đến nay nàng vẫn không thể nói được, so với Ninh An, nàng an tĩnh như một người vô hình.
"Ta rất thích những nữ tử có tham vọng, Tạ cô nương, ngươi làm rất tốt."
Lý Hiền phi có thái tử làm chỗ dựa, đến cả hoàng hậu cũng phải nhường nàng ba phần.
Mấy năm nay, hoàng hậu thi thoảng lại đưa một vài nữ tử vào cung.
Chỉ là hiệu quả rất thấp.
Những nữ tử kia hoặc là xuất thân thấp kém hoặc là cháu gái của hoàng hậu, tất cả đều không thể lay chuyển được vị trí của Lý Hiền phi.
Nhưng ta thì khác.
Ta là đích nữ Tạ gia, thân phận cao quý, lại xuất thân từ gia tộc quyền quý.
Quan trọng nhất là ta và Lý Hiền phi có thù cũ.
Đối với hoàng hậu, sẽ không còn ai thích hợp hơn ta.
Người muốn cô nương trẻ tuổi có thể kiềm chế hoàng thượng, còn ta lại muốn quyền thế, chúng ta hợp tác nhất định sẽ không thiệt.
Ba tháng sau, trong yến tiệc hoàng gia, hoàng hậu nói rằng người đã chuẩn bị cho hoàng đế một món quà.
Một chiếc thuyền nhỏ trên mặt hồ trôi tới, ta đứng ở trên thuyền, mặc váy dài nhảy một điệu dưới ánh trăng sáng.
Mọi người đều cảm thấy hưng phấn, không ai chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của hoàng đế.
"Tại sao ngươi lại biết điệu nhảy này?"
Ta xuống thuyền, quỳ xuống đáp lời: "Là ma ma trong nhà thần nữ chỉ dạy."
Trong nhà ta quả thật có một vị ma ma xuất thân từ trong cung, năm xưa từng hầu hạ Dung phi, Dung phi cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, năm xưa vô cùng ân ái.
Nhưng để củng cố quyền lực, hoàng đế đã phải gi.ết ch.ết phụ thân của Dung phi, Dung tướng quân.
Mất đi người thân, lại bị người mình yêu phản bội, Dung phi quyết định tr.eo c.ổ tự t.ử.
Thứ còn có sức ảnh hưởng hơn cả bạch nguyệt quang chính là bạch nguyệt quang đã ch.ết.
Sau khi Dung phi ch.ết, hoàng thượng thường xuyên nhớ đến nàng.
Vũ khúc này chính là điệu khi còn sống Dung phi thường nhảy.
Về lý do vì sao ta lại biết điệu nhảy này thì phải kể đến công của Thôi Hữu.
Kiếp trước, vì để chuẩn bị thật tốt tiệc sinh thần của hoàng đế, hắn đã cố ý mời rất nhiều vũ nữ đến để nhảy lại điệu nhảy của Dung phi.
Ta ở bên cạnh hắn đã xem hết toàn bộ.
Nghĩ lại thấy cũng không khó.
"Điệu nhảy này rất hay."
"Rất tốt."
Hoàng thượng ban cho ta một cây trâm ngọc châu.
Là vật năm đó Dung phi để lại.
Thật là mỉa mai.
Tình yêu đối với quyền lực chính là nông cạn như thế.
Hoàng thượng cùng lắm cũng chỉ là vì năm tháng trôi qua quá nhàm chán nên mới nhớ thương đến người cũ mà thôi.
Hoàng hậu cười cười kéo ta dậy: "Hoàng thượng có thích vị muội muội này không?"
"Đây là đích nữ Tạ gia, đã lâu rồi trong cung không có tỷ muội mới, bệ hạ cảm thấy Tạ cô nương thế nào? Nếu người thích, liền ân chuẩn thỉnh cầu của thần thiếp, cho nàng vào cung bầu bạn với ta đi."
Hoàng thượng vỗ vỗ tay hoàng hậu, vẻ mặt cảm động:
"Nàng có lòng rồi."
Một bên khác, Lý Hiền phi sắc mặt xanh mét, Ninh An đang mang thai nên không tới, giờ phút này cũng chẳng còn ai có thể an ủi nàng.
Ta lặng lẽ nhìn Thôi Hữu, không nhịn được khẽ cong môi.
Ta nói rồi, đây mới chỉ là bắt đầu.
Trên đường về nhà, Thôi Hữu mặt bực tức đi đến chỗ ta.
"Nhu Gia hôm nay thật là khác biệt."
"Như nhau thôi."
Ta không chớp mắt bước về phía trước, lời nói theo gió bay trở về:
"Phò mã ngày sau sẽ phải gọi ta một tiếng mẫu phi."
Sau khi thánh chỉ phong phi được ban xuống, lúc này vào cung ta đã không còn là đích nữ Tạ gia nữa rồi, mà là Tạ quý phi.
Trước khi vào cung, ta mang theo một nữ tử bị hủy dung.
"Ta hận hắn, hắn lợi dụng ta, hại ch.ết người nhà của ta."
"Tạ cô nương vì sao lại mang hận như vậy?"
Ta nhìn một góc trời ngoài cửa sổ, hận sao? Cũng không phải tất cả đều là hận.
Ban đầu, ta hận Thôi Hữu và Ninh An, đến mức hận không thể ngay lập tức khiến bọn họ ch.ết không có chỗ ch.ôn.
Nhưng bây giờ cảm giác hận thù này lại đang bị xoá mờ bởi một thứ cảm xúc khác.
Cách trả thù tốt nhất không phải là gi.ết bọn họ.
Có quyền lực lớn mạnh, đi đến đỉnh cao đời người mới có tư cách làm kẻ chiến thắng.
9.
Nữ tử cùng ta tiến cung chính là Dung phi năm đó.
Lúc rời thành Thái Dương đi đến biệt viện, ta đã cho người bí mật đi tìm Dung phi.
May mà kiếp trước ta đi theo Thôi Hữu mười năm nên mới biết được chuyện Dung phi chưa ch.ết.
Kiếp trước có tin đồn rằng Dung phi chưa ch.ết, chỉ là xuất cung mà thôi.
Thôi Hữu sau đó vì để lấy lòng bệ hạ, làm đủ mọi cách vất vả mới có thể tìm được Dung phi, chỉ là khi đó Dung phi đã bị hủy dung, dung mạo hoàn toàn thay đổi.
Người như vậy làm sao có thể đưa đến bên cạnh hoàng thượng? Vậy chẳng phải là sẽ làm cho hoàng thượng khó chịu sao?
Nam nhân hiểu nam nhân nhất, bạch nguyệt quang trong trí nhớ vô cùng tốt đẹp, lại biến thành một quái nhân trên mặt đầy sẹo, việc này chắc chắn sẽ rất đáng thất vọng.
Thôi Hữu chỉ liếc mắt nhìn Dung phi một lần thì liền sai người gi.ết ch.ết Dung phi.
Nếu không thể mang đến cho hoàng thượng, sống cũng không có lợi ích gì.
Thôi Hữu chính là kẻ tàn nhẫn vô tình như vậy.
Kiếp này, ta tìm được Dung phi sớm hơn một bước.
Ta nói với nàng, sẵn sàng đưa nàng vào cung, oan có đầu nợ có chủ.
Ngươi cũng không thể chịu thiệt thòi nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn đúng chứ?
"Huống hồ, nương nương thay hình đổi dạng, trốn tránh suốt nhiều năm, rốt cuộc là vì điều gì?"
Trong cung nhiều năm nay không nạp thêm nữ nhân nào mới, mà ta vừa vào liền đã được phong làm quý phi.
Người khác thì không nói đến làm gì, nhưng còn Lý Hiền phi sinh ra một nam một nữ cứ như thể đang bị tát thẳng vào mặt trước mặt mọi người.
Nhưng đó là ý của hoàng thượng.
Nàng còn có thể làm được gì nữa đây?
Lý Hiền phi không thể tìm đến ta gây phiền toái, nhưng Ninh An thì có thể.
Nàng vẫn luôn vô phép vô tắc.
Vào cung ba ngày, ta liền gặp Ninh An công chúa.
Lúc này nàng đã lộ vẻ đang mang thai, đối diện với ta nghênh ngang đỡ eo đi đến.
"Tạ quý phi, thủ đoạn này của ngươi cũng tốt thật đấy."
"Loại mánh khoé này mà ngươi cũng dùng được."
"Ninh An, ngươi đang nói lời hồ đồ gì vậy?"
Ninh An nhíu mày: "Tiện nhân, lại dám dụ dỗ phụ hoàng ta!"
Ta nhịn không được mà cười lạnh trong lòng.
Có khi nào ngươi nghĩ sẽ tha cho ta một con đường sống không?
Cùng lắm là ngươi muốn hại ta, nhưng lại không muốn hại ch.ết ta mà thôi.
Ta cười cười: "Ngươi có biết quy củ là gì không? Bổn cung là thứ mẫu của ngươi, ngươi lại nói chuyện với bổn cung như vậy?"
"Con tiện tỳ nhà ngươi!"
Ninh An tức giận không nhẹ, hất tay tỳ nữ ra bước nhanh về phía ta.
Hồng Ngọc vội vàng ngăn ở trước người ta.
Ta không phải là tiểu thư khuê cát mà Ninh An có thể tùy tiện xử lý, thậm chí mẫu thân của nàng khi thấy ta cũng phải nhường nhịn ba phần.
"Công chúa điện hạ, hiện giờ không giống ngày xưa, người không nên nóng giận, chú tâm dưỡng thai cho tốt đi."
Ninh An càng tức giận hơn, gọi thêm người tới, hét lớn muốn cho ta xem chút màu sắc. (đôi lời của Phiện: chắc là màu đỏ của máu)
Thôi Hữu vội vàng chạy tới đón công chúa về cung, hắn đỡ lấy Ninh An.
"Quý phi nương nương nói đúng, Ninh An, theo ta quay về."
"Thôi lang, chàng không biết con tiện nhân này..."
Thôi Hữu ngắt lời nàng: "Ninh An! Cẩn trọng lời nói!"
Ninh An trừng mắt nhìn ta một cái, sắc mặt lạnh nhạt nghe lời Thôi Hữu.
Ta không thể không nhếch khoé môi.
Bản lĩnh dỗ dành nữ nhân của Thôi Hữu đúng là trước sau như một, bướng bỉnh như Ninh An mà ở trước mặt hắn cũng phải nghe lời.
Trước khi đi, Thôi Hữu quay lại nhìn chằm chằm vào ta.
Ta mỉm cười nhìn hắn.