17
Buổi sáng hôm sau, Dư Trĩ một mình ăn hết bốn cái bánh bao lớn cộng thêm một chén tào phớ*.
*Tào phớ còn có các tên gọi khác như tào phở, tàu hũ, đậu hũ nước đường, đậu hoa…
Tất cả mọi người đều đang ngồi xung quanh bàn xem cô ta ăn.
Dư Trĩ ăn xong bình tĩnh mà lau miệng.
“Em có thói quen buổi sáng ăn nhiều, buổi tối không ăn.”
Thẩm Yến nhíu mày.
“Vậy cô lần sau có thể nói trước một tiếng không? Cô vừa rồi đã ăn luôn phần của Đỗ Thanh và Đỗ Nguyệt rồi.”
Dư Trĩ sắc mặt liền đỏ ửng, sốt ruột muốn giải thích, kết quả vừa mở miệng liện ợ ra tiếng.
Vừa lúc này Đỗ Thanh và Đỗ Nguyệt đi tới.
Bọn họ hai người ngồi xuống bàn xong liền hỏi:
“Ủa? Phần ăn sáng nay của chúng tôi đâu rồi?”
Dư Trĩ rốt cuộc ngồi không nổi nữa, đỏ mặt nhanh chóng đứng lên rời đi.
“Tôi đi làm đồ ăn sáng cho hai người.”
Nửa giờ sau, Dư Trĩ bưng hai chén đồ ăn có màu đen tuyền đi tới.
Đỗ Nguyệt kinh hãi.
“Đây là quy linh cao* sao?”
* Cao quy linh hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu.
“…… Đây là mì gói tôi có cho thêm cà chua với trứng.”
Đỗ Nguyệt vươn một ngón tay cầm chén đẩy qua một bên, nuốt nuốt nước miếng.
“Tôi hình như cũng không thấy đói lắm.”
Đỗ Thanh cũng vội vàng phụ họa:
“Tôi cũng không đói bụng.”
Dư Trĩ không nói lời nào, bưng lên hai cái chén dùng sức đặt ở trên khay, khóc lóc đi rồi.
Buổi tối ăn cơm khi, Dư Trĩ tới sớm chờ trên bàn ăn.
Lớn tiếng tuyên bố:
“Dinh dưỡng sư của tôi làm tôi thay đổi thói quen ẩm thực, sắp tới tôi muốn bắt đầu ăn cơm chiều.”
Buổi tối kết thúc chương trình trên đường quay về, Đỗ Nguyệt đề nghị mọi người cùng đi tản bộ trên bờ cát.
Thẩm Yến nắm tay tôi đi ở phía sau cùng.
Kết quả vừa đi được vài phút, Dư Trĩ đột nhiên dừng lại nói với Thẩm Yến:
“Anh Yến, anh còn nhớ rõ cảnh phim mà tụi mình quay ở bên bờ biển không?”
Tôi sửng sốt một chút.
Tất cả mọi người dừng lại nhìn về phía tôi.
Thẩm Yến một bàn tay nắm tôi, nghe vậy nhàn nhạt trở về một câu.
“Không nhớ rõ.”
“Như thế nào sẽ không nhớ đâu? Chúng ta vì đoạn phim kia mà ôm nhau rất lâu.”
“Em còn nhớ rõ có cảnh anh đem em bế lên xoay một vòng.”
“Đúng rồi, cảnh cuối cùng anh còn hôn mặt em nữa.”
Tôi tưởng đem Thẩm Yến tay buông ra, kết quả quăng hai lần cũng không buông tay, vì thế dùng móng tay ra sức nhéo vào lòng bàn tay của Thẩm Yến.
Thẩm Yến dừng lại nhìn về phía mặt Dư Trĩ, tiếp theo thật mạnh thở dài.
“Này đoạn diễn tôi thật vất vả mới quên được, cô như thế nào lại nhắc tới?”
Dư Trĩ đôi mắt sáng lấp lánh.
“Anh cũng cảm thấy khó quên sao?”
“Xác thật rất khó quên, lúc ấy tôi chỉ cần dựa gần vào cô, toàn bộ lỗ mũi đều là mùi tỏi, tôi trở về vài ngày cũng không có hứng ăn cơm.”
“Khi đó tôi liền tưởng nhắc nhở ngươi, nhưng không mặt mũi nói, nếu cô tự muốn nhắc tới, tôi cũng cảm thấy nên khuyên cô lần sau đóng phim vẫn là tận lực đừng ăn mấy thứ có mùi vị quá nồng.”
18
Trên đường trở về, Dư Trĩ một người ở đi ở phía trước, đi bộ mà như đang chạy marathon.
Kia tốc độ có thể đăng ký ham gia thi đi bộ.
Trở lại khách sạn về sau, Thẩm Yến mặt dày mày dạn ôm tôi eo không chịu đi.
“Anh không đi đâu hết, em nhất định là vẫn còn tức giận.”
“Em không tức giận, em biết đó đóng phim mà thôi.”
Thẩm Yến đem tôi bế lên tới phóng tới trên sô pha, dựa gần vào quan sát ta biểu tình, khóe miệng ức chế không được mà cong cong.
Sau đó hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi nói.
“Anh thật sự đang rất vui vẻ.”
Tôi:???
“Đây là lần đầu tiên em ghen vì anh.”
Thẩm Yến nâng ta mặt, môi hôn lên tôi giữa trán, nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Âm thanh của hắn ôn nhu lưu luyến.
“Anh thật sự rất là vui.”
Ngày hôm sau buổi sáng 5 điểm, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Tôi vừa muốn rời giường, đột nhiên bị một cái cánh tay ôm vào trong lòng ngực.
Thẩm Yến ngủ mơ mơ màng màng, miệng kế lỗ tai của tôi lẩm bẩm:
“Thiên đều còn không có sáng đâu, ngủ tiếp một lát đi.”
Nhờ ánh sáng của di động, tôi nhìn thấy được một gương mặt này cực kỳ anh tuấn, tôi nhất thời mềm lòng liền không nhẫn tâm kêu hắn dậy.
Dù sao ngày bình thường đều là 8 giờ mới bắt đầu quay chương trình, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chờ đến lại lần nữa tỉnh lại, đã là 7 giờ rưỡi.
Nhìn đến đồng hồ thời điểm, tôi nháy mắt bị dọa hồn phi phách tán.
Ngày thường là một chuyện, cứ như vậy mà ngủ nướng, trước sóng chương trình sẽ không ổn.
Tôi không dám tưởng tượng cái kia hình ảnh, quá cảm thấy thẹn.
Thẩm Yến bị tôi mạnh mẽ kêu dậy.
7 giờ 40, tôi mở cửa quan sát một chút hành lang.
Thực tốt, không có ai hết.
Thẩm Yến còn ở cọ tới cọ lui, “Bảo bảo, cái này nút thắt tối hôm qua bị em kéo xuống.”
“Anh trở về đổi một cái khác là được rồi.”
Tôi sốt ruột lôi kéo hắn đi mở cửa.
Kết quả, vừa mới mở cửa ra, máy quay phim liền thiếu chút nữa là đụng vô mặt của tôi.
Dư Trĩ từ bên cạnh ló đầu ra.
“Lộc Thanh, hôm nay tôi muốn đi làm bữa sáng, cô sớm một chút……”
Cô ta nói một nửa, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía sau của tôi.
Thẩm Yến gom lại quần áo, bình tĩnh hướng về phía màn ảnh chào hỏi.
“Chào buổi sáng, mọi người. ”
Hắn áo sơmi nhăn bèo nhèo, cổ áo còn rộng mở, sạch sẽ làn da còn lộ ra vài vết đỏ khả nghi.
Lúc này là buổi sáng, phòng phát sóng trực tiếp người xem còn không quá nhiều.
Nhưng khoảnh khắc Thẩm Yến xuất hiện trong máy ảnh, hình ảnh như đóng băng, ngay sau đó người xem đ i ê n c u ồ n g bình luận.
“Cái này tôi không trả tiền là có thể xem sao?”
“Thẩm Yến còn mặc đồ ngày hôm qua, bộ dáng trông còn rất hư hỏng.”. truyện ngôn tình
“Thẩm Yến bộ dạng này thật quyến rũ a!”
“Cẩu độc thân vừa mở mắt liền bị bạo kích.”
Thẩm Yến hướng người quay phim nháy mắt ra hiệu.
Người quay phim lần này có kinh nghiệm, thuần thục tắt thiết bị đi.
Dư Trĩ cái này rốt cuộc khống chế không được cảm xúc, cô ta lui về phía sau một bước, dùng tay chỉ vào mặt tôi,lớn tiếng kêu lên:
“Con tiện nhân này dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc tôi yêu cô ấy.”
Thẩm Yến đem tôi kéo đến phía sau, ánh mắt dần dần lạnh xuống dưới.
“Chuyện của bọn tôi hẳn là không tới phiên cô tới quản đi.”
“Em là fans của anh, em không chấp nhận chuyện này.”
“Kia phiền toái cô mau chóng thoát fan đi, cảm ơn.”
Dư Trĩ khóc lóc nói:
“Anh sao lại có thể đối xử với fan của anh như vậy?”
“Cô quay lén video, còn ác ý cắt nối biên tập, cô nói ta nên như thế nào trừng trị cô?”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Dư Trĩ hơi giật mình nhìn Thẩm Yến, theo bản năng phủ nhận.
“Không, không phải em làm.”
“Có phải hay không cô làm, chính cô trong lòng rõ ràng.”
Dư Trĩ như bị dập tắt hết thảy ánh sáng, thất hồn lạc phách rời đi.